Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 187: 187





“Đại ca, ngươi còn sống thì thều thào nhẹ một tiếng thôi, tai ta thính lắm.” – Tí Hai Ngón vẫn còn chạy loạn, vừa chạy vừa tìm kiếm Đại Cathay.
Hắn dựa vào tiếng gió để né tránh các đòn công kích trong bụi của Lê Quang và Mạc Vũ.

Vì khói bụi dày đặc, bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng gọi của Tí Hai Ngón, nhưng lại không biết chính xác là hắn đang ở đâu nên đánh loạn cả lên.
...
“Ngươi xác định là muốn làm một cây thương như vậy? Nó sẽ giảm thuộc tính của vũ khí xuống, ta không thể thay đổi quá nhiều cấu tạo nguyên bản của nó như vậy được.”
Lúc này Lưu Béo đang nung hai thanh kiếm của Chu Tước, hắn nhìn Đại Cathay mà nói.
“Không được sao? Ta muốn chiến đấu một cách đa dạng hơn.

Ta không có biến thái như Huyết Phong hay Quân ca.

Giảm cấp cũng được, ngươi làm dùm ta đi.” – Đại Cathay chấp tay năn nỉ Lưu Béo.
“Bất quá phải làm hàng thử nghiệm trước cái đã.

Xin Quân ca vài viên ma tinh thạch hệ Kim đi.” – Lưu Béo gật đầu nói.
“Ngươi thật sự làm được ư? Ta chỉ hỏi thử cho chắc thôi, không ngờ ngươi làm được?” – Đại Cathay ngạc nhiên nói.
“Ta không biết, nhưng ta có thể thử.

Có ý tưởng hay ho hơn, nhớ nói cho ta biết.

Hắc hắc, thứ này cứ để ta.”
“Keng keng keng...”
Hình ảnh Lưu Béo điên cuồng gõ búa vào mấy cục sắt in sâu vào trong tâm trí của Đại Cathay.

Bấy giờ Đại Cathay đang hồi phục trở lại dưới đống đất đá nát tươm ở dưới miệng hố.
“Không ngờ lại phải dùng nó sớm thế này.

Chậc, tên kia trâu quá làm chi.” – Đại Cathay thở dài một tiếng.
Khi cánh tay cụt của hắn vừa mọc trở lại, thì cũng là lúc Đại Cathay đứng dậy.

Hắn thò tay vào trong túi đựng ma tinh thạch, lấy ra một lúc ba viên ma tinh thạch cấp Chuyên Dụng.
“Đại ca, ngươi còn sống?”
Đúng lúc này Tí Hai Ngón chạy đến bên cạnh Đại Cathay, hắn ngạc nhiên sờ soạn khắp cơ thể của gã để xem xét vết thương.


Thấy Đại Cathay không trả lời, Tí Hai Ngón cũng không hỏi tiếp, bởi hắn đang ngạc nhiên vì sao Đại Cathay có thể lành lặn sau một đòn vừa rồi.
“Mau mau bỏ cuộc thôi, chúng ta đánh không lại trận này đâu.

Một thằng trâu như chó, một thằng thì như tên phá hoại.

Cái sàn đấu muốn nát ra rồi, đại ca, ngươi nghe ta nói gì không?” – Tí Hai Ngón liên tục lay lay Đại Cathay hốt hoảng nói.
Hắn cũng không thể nào tự đầu hàng một mình được, nên phải thuyết phục thêm cả Đại Cathay cùng đầu hàng.
“Sợ rồi sao? Vậy thì đứng ở một góc đi.

Nhát cáy như mày làm sao sống đến bây giờ được vậy?” – Đại Cathay liếc xuống, lạnh lùng nói.
“Kịch kịch kịch.”
Ba âm thanh kịch kịch vang lên cùng lúc.

Đại Cathay vừa gắn xong ba viên ma tinh thạch, hắn nhìn xung quanh nói với Tí Hai Ngón:
“Thổi sạch khói bụi ở đây đi.

Sau đó đứng sang một bên, mày không cần tham gia đâu.”
“Hả? Nếu đấu thì đấu tới cùng.

Cùng lắm thì trở thành kẻ thất bại còn hơn làm thằng chết nhát.” – Tí Hai Ngón phì một tiếng nói.
Nếu Đại Cathay đã không sợ, thì hắn việc gì phải sợ.

Một người hỗ trợ phía sau như hắn, thì công việc chính là giúp cho đồng đội mạnh hơn để dành đến chiến thắng.
“Phong Thuật – Gió Lốc Cuồng Bạo!”
Hai tay của Tí Hai Ngón kết ấn liên tục, sau đó niệm lên một tiếng.

Lúc này một vòng tròn ma thuật khổng lồ xuất hiện bao bọc lấy cả sàn đấu, gió đột ngột nổi lên thành một cơn lốc khủng bố dẩy thẳng lên bầu trời.

Toàn bộ khói bụi đều bị cuốn bay đi, cả Mạc Vũ và Lê Quang cũng bất ngờ bị hất tung khiến cho hai người bọn họ bỡ ngỡ.
Tí Hai Ngón và Đại Cathay vẫn đứng dưới mặt đất, bọn họ không bị ảnh hưởng bởi gió lốc xung quanh, vì vị trí bọn họ đang đứng chính là mắt của cơn lốc.
“Đại ca, ta còn một kỹ năng tăng cường hỗ trợ nữa.

Nhưng khi sử dụng xong ta sẽ cạn ma lực, không thể giúp ngươi được cái gì.


Ta không thể chiến đấu cùng ngươi, nhưng không có nghĩa ta là kẻ hèn nhát.

Nên nhớ ma thuật này chỉ duy trì được khoảng nửa chén trà, ngươi tự lo cho mình đi.” (Nửa chén trà khoảng 5 phút)
Tí Hai Ngón vừa kết ấn vừa hét lên.
Bấy giờ khi hai bàn tay của hắn đan lại thành một vòng tròn giống như mắt bão, miệng hắn lẩm bẩm một tiếng:
“Phong Thuật Cường Hóa – Phong Thần Tốc.”
Lời vừa nói xong, Tí Hai Ngón mất đi ý thức đổ rầm xuống đất.

Nhưng trước khi kịp ngã xuống, Đại Cathay đã kịp đỡ lấy hắn và dìu vào trong góc tường.
Lúc này quanh cơ thể của Đại Cathay sáng lên màu xanh lục nhạt, hắn có cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng đi nhau.

Thử vung tay ra đấm một cái vào không khí, liền tạo ra một cú đấm cách không thẳng đến điểm cuối của sàn đấu.

Đại Cathay ngạc nhiên nhìn Tí Hai Ngón, cái thằng này không ngờ cũng dám đánh cuộc như thế? Không sợ mình không bảo vệ được hắn hay sao?
“Ồ? Thằng mặt chuột kia coi bộ cũng liều mạng không kém Đại Cathay, thế mà dám giao mạng cho nó.” – Ma Tùng Quân vừa chiên cá vừa cười nói.
Dù không quan sát trận chiến được, nhưng hắn vẫn có thể xem bằng một màn hình nhỏ có dòng sub ở dưới do Phiền Bỏ Mẹ ghi ra.
[Chỉ số tấn công của Đại Cathay đã tăng lên.

Nhờ hiệu ứng buff của Tí Hai Ngón, hiện tại rất gay cấn đó túc chủ.

Đừng chiên cá viên nữa, coi đánh nhau kia kìa.

Bước ngoặt lớn của Đại Cathay đó túc chủ.]
“Mày ồn ào quá đấy.” – Ma Tùng Quân than một tiếng.
Mẻ cá cuối cùng hắn cũng chiên xong, nhìn cái hộp tiền đầy ắp kia coi bộ cũng được rồi.

Hắn không biết bán với giá như thế nào, nên để cho Yên Nhược Đan quyết định hết, chẳng biết con bé bán kiểu gì mà có cả mấy viên ma tinh thạch trong đó nữa.

Đúng là điên thật rồi.
“Ngồi xuống đi, sắp có trò hay để xem rồi.

Thằng Tí kia đã ngất mà vẫn có thể duy trì được hiệu ứng ma thuật, là một người tài đấy Quân ca.” – Long Nguyên Giáp đưa cho Ma Tùng Quân một ly cà phê đá, rồi nói.
...

“Hai thằng kia lâu rớt xuống thế nhỉ?”
Đại Cathay ngửa cổ lên trời đợi cho cơn lốc tan đi từ nãy đến giờ.

Vì cơn lốc vẫn còn nên hai thằng kia vẫn chưa rơi xuống.

Tính ra cơn lốc của Tí Hai Ngón tạo ra chẳng có chút sát thương nào đối với các Ma Pháp Sư Trung cấp trở lên, nhưng nó lại mang tính chất cầm chân đối với những kẻ không biết.
“Lôi Dực!”
“Trọng Thuật!”
“Rầm!!!”
Vang lên một tiếng động lớn, Mạc Vũ đáp cái đùng xuống trước mặt Đại Cathay.

Chẳng biết cơ thể hắn nặng bao nhiêu, khi đáp xuống lại tạo ra một cái hố to sâu đến tận đầu gối.

Toàn thân của Mạc Vũ lúc này được bọc bởi kim loại màu vàng nâu, trông hắn cứ như một bức tượng bằng đồng đang nhìn chằm chằm lấy Đại Cathay.
“Mày là thứ quái quỷ gì vậy?” – Mạc Vũ siết chặt vũ khí trên tay, gằn giọng hỏi Đại Cathay.
“Thằng vô dụng kia ngất rồi à?”
Lúc này Lê Quang cũng đáp xuống bên cạnh Mạc Vũ, hắn nhìn sang Tí Hai Ngón mà nói.

Sau lưng của hắn có đôi cánh sấm xét, ánh lên hào quang màu tím.

Đôi cánh của hắn từ từ mờ đi, sau đó lại dời ánh mắt sang Đại Cathay với gương mặt ngưng trọng.
“Tại sao hắn không bị thương?” – Lê Quang ngạc nhiên nói.
“Có phải lúc nãy ngươi nương tay không?” – Mạc Vũ cằn nhằn.
“Nương tay con khỉ, ngươi biết thừa uy lực của nó mà!” – Lê Quang gằn giọng lên.
“Ê hai con chó, bây giờ không phải là lúc tán nhảm đâu.

Mày vừa nói ai vô dụng?”
Đột nhiên Đại Cathay xuất hiện trước mặt bọn họ, một tay cầm thương đâm thẳng vào bụng dưới của Mạc Vũ, đồng thời vung chân đạp ngang eo Lê Quang.

Nhưng trong khoảnh khắc đó Lê Quang đã kịp biến mất và xuất hiện ở chỗ khác, hắn mang theo ánh mắt kinh ngạc ngó sang Mạc Vũ bị Đại Cathay đẩy lùi.
“Nếu đã không thể né, thì tao xiên luôn mày cho đỡ phiền.” – Đại Cathay tặng lưỡi nói.
Thấy Đại Cathay nở một nụ cười điên dại, Mạc Vũ liền có dự cảm không lành.

Hắn chớp lấy thời cơ Đại Cathay sơ hở liền đánh một chùy ngang hông Đại Cathay, lúc này một cảm giác bí bách xâm lấn lây hắn.
“Keng~~!!”
Đại Cathay cứ thế mà đỡ được một đòn đó của Mạc Vũ.

Hắn cắm thẳng cây thương xuống đất, dùng thương cứng đối cứng với chùy.
“Kích hoạt!” – Đại Cathay nở nụ cười điên dại.
Bấy giờ một cảnh tượng khó có thể tin được diễn ra.


Từ ba viên ma tinh thạch hệ Kim trên cây thương, chúng tỏa ra sức mạnh bao trùm lấy toàn bộ cây thương rồi từ từ biến đổi cấu trúc của cây thương thành một cây trường đao cán dài lớn.

Vòng thương lớn hơn gấp rưỡi, lưỡi thương biến hóa thành lưỡi đao dày cộm và sắc bén, đường vân hỏa xuất hiện trên lưỡi đao mang theo màu đỏ.

Lúc này lưỡi đao đột nhiên rực cháy lên, Đại Cathay rút trường đao ra khỏi mặt đất rồi xoay chéo một vòng đập xuống đỉnh đầu Mạc Vũ.
“Choang~~~!!!”
Ánh lửa tung tóe ra khắp nơi, Mạc Vũ đỡ được, nhưng bị dư lực đẩy lùi ra sau một bước.

Hắn trông thấy Đại Cathay loạng choạng nhấc thanh trường đao của mình lên.
“Nặng hơn tao dự tính đấy chứ?” – Đại Cathay cười lên ha hả.
“Làm thế quái nào ngươi có thể biến một cây thương thành một cây trường đao được?” – Mạc Vũ căng mắt ra, như không tin vào những gì diễn ra trước mắt mình.
“Là vì tao có một thợ rèn giỏi.”
Đại Cathay nhe rắng, siết chặt cây trường đao trên tay, lúc này ma thuật hỗ trợ của Tí Hai Ngón cũng lan sang cây đao của hắn khiến cho cây đao như được thêm dầu vào lửa, nó rực cháy lớn hơn nữa.

Đồng thời nhờ lực gió trên, nó hỗ trợ Đại Cathay cầm thanh đao một cách nhẹ nhàng hơn.
“Loẹt xoẹt...”
Đột nhiên Đại Cathay biến mất tại chỗ.

“Đùng” lên một tiếng, nơi hắn vừa đứng có bốn ngăm cột sét dội xuống dưới đó.

Đại Cathay bấy giờ xuất hiện ở trước mặt Mạc Vũ, liên tục xoay người chém đao về phía Mạc Vũ.
“Keng keng keng...” – Âm thanh kim loại dồn dập vang lên.
Chỉ là một đòn chặt đơn giản, hai tay cầm lấy cán dài của trường đao, xoay theo hình chéo, bổ liên tục xuống người đối phương.

Sức nặng của cây đao cực kì lớn, lại thêm hỗ trợ của Hỏa và Phong, khiến cho mỗi đòn chặt xuống như gắn thêm tên lửa ở sau.

Đòn sau luôn mạnh hơn đòn trước, càng lúc càng nhanh khiến cho Mạc Vũ lâm vào thế đỡ đòn bị động.
Lê Quang muốn tấn công Đại Cathay để hỗ trợ cho Mạc Vũ, nhưng lại không tìm ra được vị trí để đánh, bởi đánh ẩu sẽ đả thương luôn cả Mạc Vũ mà Đại Cathay lại chưa chắc bị thương.

Chẳng lẽ hắn ta có thể chất kháng thuộc tính lôi?
Đang lúc Lê Quang mải suy nghĩ thì vô số tiếng rắc rắc vang lên, hai cây chùy của Mạc Vũ đã bị đánh nát, hai đầu chùy rụng sang hai bên.

Mạc Vũ phát điên lên, hắn dậm chân xuống đất toàn thân bọc lấy lôi điện của Lê Quang, hắn dùng vai húc thẳng lên ngực Đại Cathay.
“Binh! Rầm!!”
Đại Cathay bị húc văng đi, ngực trước lõm vào, nhưng chỉ một giây sau đó hắn lại hiên ngang đứng dậy với cơ thể còn loẹt xoẹt điện tích.
“Mẹ nó, thằng này là quái vật à?” – Mạc Vũ gầm lên.
“Tao muốn bỏ trận này quá...” – Lê Quang nhìn Đại Cathay rùng mình nói..