Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 197: 197





“Đi!”
Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, Đại Cathay lập tức dẫn đầu rời đi.

Động tĩnh của bọn họ đã dẫn đến sự chú ý của các đội còn lại.

Khiến cho một đám người bắt đầu nghi hoặc, sau đó sắc mặt của bọn họ cũng dần thay đổi.

Nhiều đội ngấm ngầm rời đi mà không làm bất cứ động thái nào khiến người khác chú ý.
Dần dần số lượng đội rời đi càng nhiều, những kẻ ở lại cũng biết có gì đó không ổn ở đây, nhưng họ vẫn quyết tâm chờ đợi.
“Mặt đất đang rung chuyển? Ngươi lên cao kiểm tra xem.”
Bấy giờ một gã Ma Pháp Sư hệ Phong bay lên bầu trời nhìn về phương xa.

Hắn phát hiện ra rừng cây đang náo động, những con chim trong rừng bắt đầu bay toán loạn lên.
“Có cái gì đó đang hướng về phía này.”
“Là Orc, không tốt.

Cuộc thi đã bắt đầu rồi, chính chúng khiến cho mặt đất rung chuyển, số lượng không ít đâu.

Xuống mau, chúng ta phải rời khỏi đây.”
Nghe thế lập tức các đội còn lại cũng bắt đầu nháo nhào chạy đi, nhưng dường như đã muộn, bởi vì các Orc đã tiến rất gần đến chỗ bọn họ.

Cuối cùng có 3 đội không thể chạy thoát được, bọn họ bị các Orc bao vây và phải đối đầu trực diện với chúng.
Vấn đề nằm ở chỗ, số lượng Orc quá đông.

3 đội chỉ có chín người, họ phải hợp tác với nhau để chống lại năm mươi con Orc trưởng thành.

Mỗi con cao chừng 3m, trong số đó còn có cả High Orc, một loài Orc cao cấp, có các hoa văn như hình xăm trên người, sức mạnh của chúng gấp đôi Orc bình thường.
Chuyện chiến thắng năm mươi con Orc gần như là chuyện viễn vong đối với chín Mạo Hiểm Giả kia.

Bọn họ bị chúng bao vây, nên phải mở một đường máu để chạy trốn, cuối cùng bảy người bỏ mạng tại chỗ.


Chỉ còn hai người chạy thoát với vết thương chồng chất trên người, hai người này lại không cùng một tổ đội.

Sau cùng phải dìu dắt nhau chạy ra khỏi khu rừng để bỏ cuộc thi.
“Ahh, cái đám ngu dốt.” – Đại Cathay đứng trên một ngọn núi cao, quan sát tình hình bên dưới, bèn buột miệng nói.
“Trước khi đi thằng Tí đã hét lên rồi, thế mà chỉ có vài gã chạy đi.

Thật là hết thuốc chữa, thế giới này của các ngươi mất lòng tin với nhau như vậy sao?” – Đại Cathay thở dài một tiếng.
“Không trách được, ở thế giới này, tin người chỉ tổ chết sớm.” – Bella Gunness mỉm cười với Đại Cathay.
“Đại ca, bây giờ chúng ta làm gì?” – Tí Hai Ngón hỏi.
“Tìm bò lạc, giết nó.” – Đại Cathay nở nụ cười.
Hiệp hội Mạo Hiểm Giả luôn có cách theo dõi các thí sinh tham gia, khi họ giết được một Orc đều sẽ được tính lên trên bảng điểm.

Đại Cathay cũng không lo về vấn đề số Orc mình giết được sẽ bị kẻ khác cướp mất.
Một lúc sau, Đại Cathay ngồi ăn hết mấy thanh socola mà vẫn thấy Tí Hai Ngón đang nhắm mắt, nhíu mày, nhăn mặt.

Sau đó hắn mở mắt ra thở dài một tiếng.
“Sao? Chỗ này cũng không có à?” – Đại Cathay nói.

“Không có, tất cả Orc đều đi chung với nhau thành các nhóm lớn.

Ít nhất cũng là 30 Orc và một con Orc thống lĩnh.” – Tí Hai Ngón cười khổ nói.
“Ngoài số lượng ra, ngươi có đánh giá được đại khái sức mạnh của chúng không?” – Đại Cathay hỏi.
“Cái đấy đệ chịu, tìm được vị trí bọn chúng đã hao tổn sức lực lắm rồi.” – Tí Hai Ngón khóc không ra nước mắt, Đại Cathay đòi hỏi quá nhiều ở hắn.
“Thế thôi, tìm nhóm Orc có số lượng ít nhất đi.

Làm một chuyến săn.”
Nói rồi Đại Cathay nhảy khỏi cành cây đang ngồi, hắn đáp xuống đất rút cây thương của mình vác lên trên vai.
“Kế hoạch là gì? Ngươi sẽ dẫn dụ từng con ra để cho ta giết ư?” – Bella Gunness hỏi.
“Lằng nhằng như vậy làm gì, cứ lao vào đập thôi.


Tí Hai Ngón ở ngoài hỗ trợ, chú ý bảo vệ bản thân, còn ngươi đứng ngoài quan sát, thấy thằng nào sơ hở thì lao vào giết.” – Đại Cathay gãi đầu nói.
“Cái này khác gì đi liều mạng?” – Bella Gunness quát lên.
“Liều mạng? Ta còn đang ước được liều mạng một lần.” – Đại Cathay nhún vai.
...
Và đúng là Đại Cathay làm một cách hành động như liều mạng thật, hắn một mình đi đến bản doanh của mấy con Orc đang tụm đầu lại với nhau.
Tiếng bước chân của Đại Cathay làm cho đám Orc để ý, chúng ngạc nhiên nhìn lấy Đại Cathay.

Tên con người kia là đang đi hiến mạng có đúng không? Tại sao hắn dám một mình đến đây?
“Ê, mấy con mặt lợn.

Biết nói tiếng người không?”
Đại Cathay hiên ngang đi đến, vác cây thương trên tay, cười hắc hắc nói.
“Con người...!ngươi muốn giúp chúng ta về nhà đến vậy ư? Thật tốt, để ta lấy mạng ngươi.”
Một con Orc cao đến 3m5 đi đến trước mặt Đại Cathay, trên vai nó là một cây chùy gai bằng gỗ cực lớn.

Vừa nói xong nó vung chùy đập thẳng xuống đỉnh đầu Đại Cathay.
“Rầm!!!”
Cú đập khiến cho mặt đất lủng ra một lỗ, còn Đại Cathay thì nhẹ nhàng né sang một bên, mũi thương đâm thẳng lên mắt đối phương.

Nhưng chỉ đâm được mù mắt của nó, thấy thế hắn truyền thêm tí lửa rồi lùi lại sút một phát vào chuôi thương.

Dưới lực tác động, mũi thương đâm xuyên đầu con Orc.
“Bịch~~”
Cứ thế con Orc gục xuống, máu chảy ra và chết đi nhanh đến mức khó có thể khiến cho người ta tin được.
“Bắt nó lại, tra tấn cho ta.”
Lúc này một con Orc cao chừng 5m, đứng ở trung tâm đám Orc.

Nó có làn da màu đỏ, tóc dài đến lưng, thân mặc giáp trụ, vai vác trọng kiếm.

Có vẻ như là một con Orc thống lĩnh.

Đại Cathay nghiêng đầu nhìn con Orc thống lĩnh rồi khẽ nở một nụ cười ngoác đến tận mang tai, trông hắn giống như một quỷ hiện thân.

Chẳng nói chẳng rằng, hắn nhảy thẳng vào đám Orc, quần chiến với chúng.
Bị mấy chục Orc vây quanh, Đại Cathay liên tục chọc tiết chúng, hắn không ngại bản thân bị đánh trúng, cũng không ngại bản thân mệt mỏi.

Thể lực của hắn đến thời điểm hiện tại có thể nói là vượt qua cả Ma Tùng Quân, mặc dù hắn chẳng luyện tập gì mấy, chỉ có ăn ăn và ăn.

Hắn cũng ít khi đi đại tiện, có lẽ toàn bộ năng lượng đều bị từng tế bào của hắn hấp thu hết.
Do đó sự điên cuồng của Đại Cathay lúc này chính là cách để giải tỏa vô số năng lượng thừa thải bên trong hắn.
Dù nói là một mình hắn chấp hết, nhưng thực tế các Orc rất to con, cùng một lúc chỉ có bốn đến năm Orc là có thể tấn công hắn.

Trên cơ bản chúng dùng đao kiếm, không thể chặt đứt được tay của Đại Cathay, dùng chùy hoặc búa để đập chỉ gây rạn xương và những tiếng rắc rắc nhưng lại chẳng thấy hắn có gì là đang thụ thương cả.
“Lên hết đây đi lũ lợn, đầu tao nhiều máu lắm, đến đây mà bổ.

Ha ha ha ha.” – Đại Cathay cười như điên như dại.
Hắn dùng thương đâm liên tục vào những tảng thịt hắn có thể đâm, bất chấp mọi vết thương trên người, vừa lãnh đòn vừa đâm Orc.

Chỉ là sát thương của hắn không cao, dù mang theo thuộc tính hỏa nhưng chỉ đâm lủng ra được vài cái lỗ máu trên người Orc, như thế không đủ tạo nên sát thương chí mạng với chúng.
Tích gió thành bão, vài con Orc bắt đầu gục xuống vì thiếu máu.

Còn chúng đang bắt đầu sợ hãi Đại Cathay, vì đánh mãi không chết, hắn cứ như một tên điên lao vào đánh đấm chẳng màng bất cứ một thứ gì.

Thậm chí còn điên loạn hơn cả lũ Troll.
“Phập!”
“Ha ha, ta đâm được hắn rồi, mau đánh vô miệng vết thương.” – Một Orc cười ha hả hét lên.
Bởi lúc này Orc đó vừa mới dùng một thanh kiếm nhỏ đâm xuyên lồng ngực của Đại Cathay, khiến cho máu tuôn ra.

Lập tức các Orc khác dùng chùy và búa đập liên tục lên người Đại Cathay.

Chỉ đập được vài cái thì vài Orc phía đối diện Đại Cathay đá bị đâm cho lủng mấy lỗ máu, chúng sợ hãi kéo dài khoảng cách với Đại Cathay để cầm máu.
Khi Đại Cathay vừa quay đầu lại thì một đám Orc đánh lên lưng hắn ban nãy lập tức lui lại, tránh xa hắn đến bốn năm mét thì mới dừng.

Thấy thế Đại Cathay tiến đến một bước, chúng liền lùi lại một bước.

Hắn lùi một bước, thì chúng đứng yên, thấy lạ, hắn lại tiến lên một bước, chúng tiếp tục lùi một bước.
“Nào? Lên đi chứ?” – Đại Cathay cắm thương xuống đất, vô tay đôm đốp nói.

Vì vỗ tay nên hắn mới phát hiện ra lồng ngực hơi nhói một xuống, cúi xuống thì thấy một kiếm cắm vào người hắn lúc nào không hay.

Thế là hắn kéo thanh kiếm vứt sang một bên.
“Leng keng...”
Máu trên người hắn tuôn ra xối xả, sau đó bị ngăn lại bởi áo ba lỗ rồi dần dần máu ngừng chảy hẳn.
Một đám Orc thấy thế thì lạnh hết cả người, tên quái vật này từ đâu ra thế? Từ nãy đến giờ một mình hắn đánh gục đến mười ba Orc.

Tuy có vài Orc vẫn còn ngáp ngáp chưa chết, nhưng chuyện này là không thể nào.

Hắn cực kì yếu, ma lực trong người ít đến đáng thương, cơ bắp cũng không bằng bọn chúng.

Nhưng tại sao đánh mãi hắn không chết?
“Này, ngươi không tranh thủ giết vài tên Orc đi? Tính để đại ca của ta làm hết à?” – Tí Hai Ngón núp trên một ngọn cây, thều thào nói.
“Tranh thủ cái gì? Ngươi thấy hắn có còn là con người không? Ta mà nhảy vào, có khi hắn đâm cả ta.

Còn ngươi tại sao không dùng ma thuật hỗ trợ cho hắn?” – Bella Gunness nhỏ giọng quát.
“Thì thấy chưa cần, nên tiết kiệm chút ma lực thôi.” – Tí Hai Ngón gãi đầu đáp.
“Ê, con Orc thống lĩnh động rồi kìa.”
Lời Bella Gunness vừa dứt, thì Đại Cathay đã bị con Orc thống lĩnh dùng trọng kiếm táng bay đi mấy chục mét.

Cơ thể đập đổ mấy cái cây mới dừng lại được.

Bấy giờ cái đầu của Đại Cathay ngẻo sang một bên, máu từ miệng hắn liên tục ọc ra.
“Là Orc đấu sĩ pháp sư.

Nó cường hóa cơ thể của nó để tấn công.

E rằng trận này khó rồi.” – Tí Hai Ngón thấp giọng nói.
“Hình như hắn chết rồi kìa, thôi xong rồi.” – Mặt mũi Bella Gunness đen lại.
“Phi!”
Bella Gunness vừa mới dứt câu thì thấy Đại Cathay nhổ ra một bãi nước bọt kèm theo máu của mình.

Hắn từ từ đứng dậy, lau vết máu trên mặt, bẻ lại cổ của mình và điềm nhiên như chưa hề có chuyện gì.
“Đau đấy thằng mặt lợn.” – Đại Cathay ôm cổ nở một nụ cười gằn..