Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 211: Lau Mặt





“Này, mày không thể tự làm cho mày chảy máu được à?” – Ma Tùng Quân lăm lăm con dao trên tay, dở khóc dở cười nói.
Hắn đã nhỏ máu vào trong khế ước, nhưng không thể nào lấy được máu của Huyền Vũ.

Bởi vì tên Huyền Vũ này quá cứng, dù là phần da mềm của hắn cũng không thể dùng dao để cắt đứt được.
“Để đệ chặt nó ra!” – Long Nguyên Giáp đưa trọng kiếm lên cao hòng chém xuống.
“Đừng, muốn chặt nó ra làm đôi hay gì?” – Ma Tùng Quân cản lại.
Huyền Vũ bấy giờ đã sớm co đầu rụt cổ ở bên trong, thanh trọng kiếm kia thì cắt tiết kiểu gì, có mà muốn đập nát ra thì đúng hơn.
“Có thể biến to không Huyền Vũ?” – Ma Tùng Quân hỏi.
Nghe thế, Huyền Vũ lập tức biến lớn.

Dần dần nó dài ra chừng 1m, 2m...!9m, 10m...!bấy giờ trông nó như một ngọn đồi nhỏ, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Dần dần Huyền Vũ dài đến 20m, cao hơn 10m.

Trên mai có những chiếc gai lớn nhô lên như các quả đồi nhỏ.

Đứng dưới chân nó, Ma Tùng Quân không khác nào chuột so với voi.
“Giờ thì chém dễ hơn rồi, để đó cho đệ.” – Long Nguyên Giáp xoắn tay áo lên.
Ngay lập tức bị Ma Tùng Quân cản lại, đồng thời lấy ra một cây dao nhỏ màu đen.

Đây là con dao được rèn bằng Huyền Thiết Thạch.

Tác phẩm do Lưu Béo rèn thử, Ma Tùng Quân chưa lấy ra thử bao giờ.

Về độ sắc bén của nó, có thể nói là vượt xa thanh kiếm của Ma Tùng Quân lẫn Long Nguyên Giáp.
“Chỗ nào cắt dễ nhỉ?” – Ma Tùng Quân vỗ lên chân Huyền Vũ nói.

Ngọc Huyền có nói với Ma Tùng Quân, khi trở thành Yêu thú thuần chủng không lai với con người, thì một phần ký ức phức tạp của Huyền Vũ sẽ mất đi.

Bất quá sau này khi nó có thể tiến hóa thành hình người, vẫn có thể lấy lại những ký ức lúc trước.
Nhìn Huyền Vũ luống cuống không biết làm thế nào, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng, hắn kêu Huyền Vũ cúi đầu xuống há miệng ra cho hắn.

Sau đó Ma Tùng Quân cứa vào phần khoang miệng để lấy máu, bên trong khoang miệng thịt của nó mềm hơn, nhưng Ma Tùng Quân vẫn tốn rất nhiều công sức mới làm trầy được một chút ở bên trong.
Máu rỉ ra, hắn lập tức quệt lấy một miếng rồi chét vào quyển trục.

Tên của hắn và tên của Huyền Vũ sáng lên.
[Ký khế ước thành công! Túc chủ có muốn đổi tên cho Huyền Vũ?]
“Đổi tên à?”
[Đừng, tên nó quá đẹp rồi túc chủ.

Dừng ý nghĩ đó lại đi túc chủ.]
Phiền Bỏ Mẹ lập tức hét lên trong đầu Ma Tùng Quân, nghe thế, hắn đành thở dài một tiếng rồi tích vào ô từ chối.
— QUẢNG CÁO —
[Tên của Huyền Vũ vẫn được giữ nguyên.]
Âm thanh của hệ thống ting lên một cái, sau đó quyển trục tách ra làm hai, một phần bay về phía Ma Tùng Quân phần còn lại bay về phía của Huyền Vũ.

Khiến cho cơ thể của Huyền Vũ sáng lên, trong thoáng chốc trong đầu Ma Tùng Quân vang lên một giọng nói.
“Chủ nhân, ta có thể thu nhỏ được không? Ta sợ...”
“Hử?” – Ma Tùng Quân ngẩng đầu nhìn Huyền Vũ.
Thấy được ánh mắt to tròn của nó đang nhìn Hắc Y Nương Tử đầy sợ hãi, hắn gật đầu ra lệnh cho Huyền Vũ thu nhỏ cơ thể lại.

Đồng thời hắn cũng khá ngạc nhiên, không ngờ khi ký khế ước xong, Huyền Vũ lại có thể nói chuyện với hắn thông qua suy nghĩ.
Sau khi thu nhỏ lại, Huyền Vũ lập tức nhảy cái tỏn lên vai Ma Tùng Quân, nó rụt nửa đầu vào trong mai rùa.

Ánh mắt ngó nghiêng ngó dọc, thi thoảng lại nhìn sang Hắc Y Nương Tử với ánh mắt sợ sệt.
“Sức phòng thủ của hắn còn vượt qua cả lúc trước.

Nếu đánh lại, ta sợ rằng không thể làm hắn bị thương được.” – Long Nguyên Đức đi đến gõ gõ lên mai rùa của Huyền Vũ mà nói.
“Bây giờ nó đã mất đi ký ức, không khác gì ma thú bình thường.

Đầu óc hơi đần chút.” – Ma Tùng Quân vuốt vuốt đầu Huyền Vũ mỉm cười nói.
“Ừm, nếu hắn đã trở thành sủng thú của ca thì bọn ta yên tâm được rồi.

Hắc hắc, không biết sau này khi hắn hóa thành hình người sẽ có bộ dạng như thế này.

Kể ra tên này có đầu óc không tồi, biết tiến biết lùi...!chỉ tiếc...”
Nói đến đây Long Nguyên Giáp cười hắc hắc không nói tiếp nữa.
Đang lúc bọn họ đang nói chuyện thì Ma Tùng Quân cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó, hắn lập tức ngó sang bàn ăn của Hắc Y Nương Tử.

Nơi đó trống trơn, tất cả thức ăn đều được chén sạch, nhưng Ngọc Huyền đã không còn ở đây nữa.
“Lại đi mà không nói lời nào...”
Ma Tùng Quân thở dài một tiếng, ánh mắt của hắn có chút đợm buồn.

Bất quá chỉ được một lúc, chừng vài hơi thở sau hắn lập tức tươi tỉnh trở lại.

Bản thân hắn cần phải mạnh hơn để xứng với nàng ấy, bây giờ đến điều cơ bản nhất là tự bảo vệ bản thân hắn còn khó có thể làm được, khiến cho Ngọc Huyền luôn ở trong bóng tối bảo vệ hắn.
Từ lời nói của nàng ban nãy, hắn biết được nàng vẫn đang dõi theo hắn.

Là đàn ông, Ma Tùng Quân không muốn lúc nào cũng để cho người phụ nữ mình thương phải bảo vệ mình.


Hắn có cảm giác thất bại, nhưng không vì đó mà hắn than thân trách phận, càng vì như thế hắn càng phải mạnh lên để có thể tự bảo vệ lấy bản thân mình.

Lo tốt được cho chính bản thân mình rồi, hắn mới có thể lo được cho nàng.
“Được rồi, còn mấy tên Orc này, Quân ca.

Ngươi định giải quyết chúng thế nào?” – Long Nguyên Giáp lẳng lặng truyền âm cho Ma Tùng Quân.
Hắc Y Nương Tử đã đi, lũ Orc không biết có nổi điên tiếp hay không.

Do đó hắn phải dựa vào cái dớp của Ma Tùng Quân để hù bọn chúng.

Chỉ có Ma Tùng Quân lên tiếng, là người tình của Hắc Y Nương Tử, có thể chúng sẽ nghe lời Ma Tùng Quân.
“Các ngươi có muốn công thành của con người nữa không?” – Ma Tùng Quân vừa thu dọn bàn ghế, vừa hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Thấy hắn đang dọn bàn, vài tên Orc lập tức chạy tới cẩn thận phụ giúp hắn gom về một chỗ.

Đúng hơn là gom tới chỗ Huyết Phong cho Huyết Phong rửa chén.

Ăn ké được của Hắc Y Nương Tử một ít, bây giờ lại phải rửa một núi chén dĩa, Huyết Phong rất cam lòng, hì hục mà làm.
“Đại nhân, chúng ta muốn về nhà.” – Một Orc thống lĩnh hét lên.
“Đúng đúng, chúng ta muốn về nhà.

Chỉ cần nơi nào có đại nhân, chúng ta tuyệt đối không đặt chân tới.” – Một tên thống lĩnh khác cũng hét lên.
“Ma Tùng Quân, ngươi thật sự để cho chúng ta về lại nhà sao?” – Lozen tiến đến trước mặt Ma Tùng Quân, lo lắng hỏi.
“Ừ, về đi.

Con rùa này cũng trở thành sủng thú của ta rồi, nó gây chuyện đã lãnh hậu quả.

Các ngươi vẫn chưa gây ra chuyện gì lớn, tốt nhất về sớm đi.” – Ma Tùng Quân phất tay nói.
Hắn còn đưa Huyền Vũ về phía Lozen để cảnh báo.

Bề ngoài thì là thế, bên trong hắn thở dài mãi không thôi, lại phải dựa hơi của Ngọc Huyền để hù cái bọn Orc này.
“Chúng ta về, tuyệt đối không đặt chân đến nơi ngươi xuất hiện.

Như vậy được không?” – Lozen nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân nói với vẻ mặt vui mừng.
Trong lời nói của Lozen luôn có ẩn ý, bất quá hắn không quan tâm mấy.

Orc và loài người có thù không chỉ ngày một ngày hai, muốn bọn Orc này từ bỏ tấn công con người chỉ vì hắn thì đúng là chuyện viễn vông.

Vả lại con người cũng tấn công và bắt Orc làm nô lệ, hai bên chẳng bên nào vừa.
“Không ổn rồi đại nhân, cánh cổng thời không của Huyền Vũ đã đóng lại.

Chúng ta không thể quay về.”
Bấy giờ một Orc lâu la chạy đến báo tin cho Lozen.
“Huyền Vũ, ngươi tạo lại một cánh cổng khác được không?” – Ma Tùng Quân xoa xoa đầu trọc lóc của Huyền Vũ trên vai hỏi.
“Cổng thời không, cổng thời không...!Ta có thể.

Chủ nhân, nhưng ta lười lắm.” – Huyền Vũ than một tiếng trong đầu Ma Tùng Quân.
“Làm hay ăn đòn?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên quát.
Lời hắn vừa dứt, đột nhiên có một dòng điện chạy ngang qua người Huyền Vũ khiến cho nó giật bắn mình rơi khỏi vai của Ma Tùng Quân.

Sau đó nó không ngừng lăn qua lăn lại tỏ vẻ đau đớn.
“Chủ nhân, ta làm, ta làm...” – Huyền Vũ hét lên trong đầu Ma Tùng Quân.
Mặc kệ cho Huyền Vũ gào thét, Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị trước mắt.

— QUẢNG CÁO —
[Chọn phương thức trừng phạt.
Giật điện.
Co thắt tim.
Đói.
Kim châm.
Nóng.
Lạnh.
...]
Màn hình hiển thị trước mắt hắn chính là các biện pháp trừng trị dành cho sủng thú.

Lúc trước hắn không để ý đến cái bảng này, bởi vì con Tròn rất nghe lời hắn.

Huyền Vũ có vẻ như có trí tuệ cao hơn, đâm ra rất là ương bướng.
Sau một hồi bị hành hạ, Huyền Vũ cuối cùng cũng phải lết cái thân của mình đi để tạo ra một cánh cổng thời không mới.

Cũng may cho cả Ma Tùng Quân và tộc Orc là Huyền Vũ còn nhớ cách tạo cánh cổng thời không của chính mình.

Nó chỉ việc thi triển lại một lần, cánh cổng cứ thế hiện ra.
Các Orc trước khi đi còn có chút nuốt tiếc Ma Tùng Quân, nuốt tiếc ở đây chính là tiếc vì chưa kịp ăn hủ tiếu.
“Nếu ngươi muốn kiếm ma tinh thạch có thể đến chỗ chúng ta bán hủ tiếu.

Ta nghĩ tộc Orc chúng ta rất hoan nghênh.”
Đứng trước cánh cổng, Lozen quay lại nói với Ma Tùng Quân.

Có lẽ nàng ta vẫn chưa định từ bỏ ý nghĩ trước đó của mình.
“Ta sẽ ghé trên chuyến hành trình của ta.” – Ma Tùng Quân gật đầu mỉm cười nói.
“Nhớ đó, ta sẽ chờ ngươi với tư cách là người thích ngươi.

Hiện tại với tư cách là nữ hoàng tương lai của tộc Orc, một khi ta lên ngôi ta đảm bảo tộc Orc sẽ không bao giờ là kẻ thù của ngươi.”
Nói rồi Lozen lao tới hôn Ma Tùng Quân nhẹ một cái vào má rồi lập tức quay người chạy vào trong cổng không gian.

Hành động nhanh đến mức Ma Tùng Quân không kịp phản ứng, hắn ngớ người ra nhìn cánh cổng đã khuất bóng của Lozen.

Không chần chừ quá lâu, Ma Tùng Quân lập tức dùng tay lau đi vệt nước miếng dính trên má, để cho kỹ hơn hắn còn lấy khăn ra lau đi lau lại.
Bên ngoài còn các tên Orc thống lĩnh vẫn đang đứng đó thì lắc đầu nói:
“Ma Tùng Quân đại nhân, ngươi đừng nghe ả ta nói bậy.

Dù ả ta có trở thành nữ hoàng hay không, tộc Orc chúng ta cũng không muốn trở thành kẻ thù của ngươi.

Bất quá mối thù giữa chúng ta và con người vẫn không thay đổi.

Ngươi là trường hợp đặc biệt.”.