Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 227: Búng Tay





Căn phòng được thiết kế tối giản, bức tường xung quanh được làm bằng đá nguyên khối, chúng xếp lên với nhau thành tường rất kiên cố.

Khi Huyết Phong đạp vỡ bức tường của hang động, thì hắn phát hiện mình ở căn phòng như vậy.
Bất quá, đây không phải là một căn phòng, bởi dưới chân hắn là một biển lửa.

Một bước nữa hắn sẽ xuống địa ngục.
Khói bốc lên nghi ngút, nhưng tất cả đều bị hút lên trên.

Nhưng thay vì leo lên trên thì Huyết Phong lại nhảy thẳng xuống biển lửa dưới chân mình, với chấp niệm trong đầu.

Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?
Hắn đáp xuống dưới, rồi ngay lập tức lao đi như thể đã biết rõ ở dưới biển lửa là cái gì.

Chừng nửa phút sau, Huyết Phong lao ra khỏi đấy, đáp vào một tấm thảm lớn.

Trên người hắn, thế mà không xuất hiện một vết bỏng nào, phải chăng chỉ có làn da đỏ ửng lên, không biết là do ánh lửa rọi lại hay do lửa đốt đến đỏ.
Ngoái đầu nhìn lại, Huyết Phong đứng hình mấy vài giây.

Đồng tử mắt của hắn từ từ giãn ra, như thể vừa chứng kiến chuyện gì đó rất là vô lý.
Nơi hắn vừa bước ra, không phải là hố lửa, hay biển lửa gì cả.

Mà nó chỉ là một cái lò sưởi, lò sưởi khổng lồ.


Lò sưởi ấy khiến hắn trông như một con bọ nhỏ vừa mới nhảy khỏi cái lò sưởi khổng lồ, hắn phải mất vài giây mới trấn tĩnh được.
Đồng thời trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm một cái.

Thật may mắn khi Quân ca không lọt vào đây cùng hắn, nếu không ca ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.

Trong lòng Huyết Phong thực sự nghĩ như vậy, bởi hắn đã cảm nhận được sự nguy hiểm tột độ khi vừa mới nhảy ra khỏi lò sưởi kia rồi.
Trước mặt hắn, có chiếc ghế bập bênh khổng lồ, cao đến mấy chục mét.

Trên ghế cũng có một người khổng lồ đang ngồi đó, không rõ là nam hay nữ, Huyết Phong chỉ thấy người đó đang đan vải, đan một tấm vải khổng lồ che khuất cả đầu gối.
Ánh lửa mờ mờ sau lưng Huyết Phong không thể nào làm rõ được gương mặt của người đang ngồi trên cái ghế bập bênh kia.

Thứ này chắc chắn không phải người, chắc chắn là Undead gì đó.
“Ọt ẹt~~~ Cạch cạch cạch...!lách tách”
Căn phòng thiếu sáng, chỉ có vài âm thanh u ám vang lên.

Tiếng lách tách của lửa sau lưng Huyết Phong, tiếng ọt ẹt của chiếc ghế bập bênh đang hoạt động...!và cuối cùng là tiếng đan vải của người khổng lồ khuất mặt kia.
Không gian trở nên rùng rợn hơn bao giờ hết, Huyết Phong đưa bản thân vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu tuyệt đối.

Hắn không biết mình phải đấu với sinh vật mạnh đến cỡ nào, hắn chỉ biết mình sẽ chết nếu dám lơ là ở đây.
Hắn không thể chết ở chỗ quái quỷ này được, thù còn chưa trả, sống chết của mẹ không rõ, đến kẻ thù còn chưa tìm được.

Tuyệt đối không thể lùi bước ở đây.
Để lấn át nỗi sợ hãi thầm kín trong lòng mình, Huyết Phong luôn nhớ lại mối thù mất cha mất mẹ để lấy lại sự bình tĩnh.

Hắn đã mất hết tất cả, hắn sống chỉ với một mục đích duy nhất.
— QUẢNG CÁO —
“Không!”
Đột nhiên Huyết Phong hét lên một tiếng.
Trong đầu hắn hiện ra gương mặt của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, tiếp đó mùi hương hủ tiếu quen thuộc, xe hủ tiếu của xuất hiện trong trí óc hắn, bóng lưng cặm cụi quen thuộc của Ma Tùng Quân, tiếng búa đập quen tai của Lưu Béo.

Phải rồi, hắn không phải sống vì mục đích duy nhất là trả thù, còn bọn họ, còn gia đình thứ hai của hắn nữa.
“Cộp cộp cộp cộp...”
Đúng lúc này lại có âm thanh bước dần đều từ màn đêm phía xa vọng lại, tiếng bước chân ấy như thể nói lên chủ nhân của nó đang đi guốc.

Chắc hẳn là một người phụ nữ.
Nhưng mà...
Huyết Phong ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh khổng lồ trước mặt hắn kia, người khổng lồ vẫn ngồi đó đan vải, vậy âm thanh phát ra từ đâu? Ban nãy hắn hét lên, thế mà người khổng lồ kia không hề phản ứng một chút nào.
“Con người? Thật ngạc nhiên làm sao...!con người lại có thể mau chóng thoát khỏi huyễn thuật của ta.”
Giọng nói quyến rũ vang lên từ xa, âm thanh kia như đang muốn kêu gọi Huyết Phong đi về phía đó.

Thay vì đi theo, Huyết Phong khẽ cắn môi đến chảy máu để lấy lại sự bình tĩnh.

Ban nãy trong đầu hắn xuất hiện vô số suy nghĩ tiêu cực, thì ra là do người đàn bà trong bóng đêm kia giở trò.
Bóng tối ở căn phòng này rất kỳ lạ, dù có kính đi đêm của Ma Tùng Quân, nhưng Huyết Phong không tài nào thấy rõ được.


Công dụng của kính nhìn đêm hoàn toàn vô dụng trong đây, trước mắt hắn ngoài ánh sáng hiu hắt từ lò sưởi khổng lồ sau lưng ra, thì chỉ có màn đêm tĩnh mịch đến vô tận phía trước.
Cảm thấy nơi này có vấn đề, Huyết Phong quyết định nhắm mắt lại.

Quân ca từng nói, không có màn đêm nào có thể chặn được tầm nhìn của mắt kính này.

Trừ phi đó không phải là màn đêm, tức nói đến ma thuật Hắc Ám, hoặc những loại ma thuật chắn tầm nhìn.

Thứ chắn tầm nhìn chúng ta chính là huyễn thuật.
“Quân ca từng nói với ta, đừng để cái nghệ thuật ánh trăng lừa dối đánh lừa thực tại trước mắt.

Nếu ta không thể tin vào mắt của mình, chỉ còn một cách để ta tin.”
Nói rồi Huyết Phong siết chặt nắm đấm lại, cơ thể hắn bốc lên vô số khí nóng, tim của hắn đập nhanh hơn bình thường, khiến cho da thịt hắn đỏ lên như trái cà.
“Thập Nhị Huyền Môn Công – Nhị Vị Huyệt – Bất Diệt...!mở!!!!”
— QUẢNG CÁO —
Lời vừa dứt, Huyết Phong gập người xuống, trực tiếp đấm một quyền với lực đạo khủng khiếp xuống mặt đất.

Cú đấm của hắn dường như vượt qua cả tốc độ âm thanh, trước khi đấm chạm trúng sàn nhà, có một màn sương trắng bao phủ nắm đấm hắn lại.
“ĐÙNG!!!!!!!!!!”
Âm thanh như sấm nổ bên tai cất lên.

Trong nháy mắt đó, mặt đất dậy sóng, trung tâm chính là vị trí của Huyết Phong.

Những khối đất tách nhau ra, thi nhau hình thành các vết nứt như mạng nhện.
Cảm thấy một đấm vẫn chưa vừa lòng, Huyết Phong đứng thẳng người dậy, hai tay co lại tối đa, rồi cùng lúc đấm xuống với toàn bộ sức bình sinh của mình.

Cú đấm đó khiến cho toàn bộ không gian xung quanh vỡ nát ra như gương.
Hình ảnh căn phòng khổng lồ cùng người khổng lồ ngồi trên ghế bập bênh cứ thế biến mất.

Cả cái lò sưởi khổng lồ sau lưng Huyết Phong cũng vậy.

Thay vào đó sau lưng hắn là một cái bếp lò lớn, lớn ở đây là lớn vừa sức con người.

Bếp lò đó chỉ to bằng nửa cái xe hủ tiếu của Ma Tùng Quân.
Bấy giờ Huyết Phong đứng thẳng người dậy, hắn từ từ tháo mắt kính xuống, đôi mắt của hắn vẫn nhắm tịt lại.

Nắm đấm trên tay hắn bắt đầu rỉ máu, hiển nhiên hai quyền vừa đấm ra ban nãy đã gây tổn thương ít nhiều đến hắn.
Trước mặt Huyết Phong, có một thân ảnh lả lướt đứng ở nơi đó.

Từ vóc dáng cho thấy đó là nữ nhân, nhưng ở cái thời điểm Huyết Phong đột ngột mở mắt toang ra, hắn tung một quyền đấm thẳng vào mặt đối phương.
Có điều phản xạ của đối phương nhanh hơn, nghiêng mình né tránh, đồng thời giữ lấy cổ tay của Huyết Phong rồi cúi người sát đất, tung cước hướng thẳng vào cằm hắn.
“Bụp!”
Huyết Phong chụp được cổ chân đối phương, trước khi để cho gót giày nhọn như mũi tên kia chạm lên cằm mình.

Cơ bắp trên người Huyết Phong nổi lên cục cục, hắn trợn mắt lên, chân tung ra sút một cước thẳng vào mặt đối phương.
Đối phương cũng có khả năng cận chiến thường thừa, ả ta dùng cùi chỏ chặn lại cú sút của Huyết Phong.


Lợi dụng lực sút cực mạnh của hắn, mà ả ta dùng đó là điểm tựa để vùng thoát ra khỏi tên cục tính to con kia.
Nói thì nhanh, nhưng thực tế diễn ra chỉ mới vài ba giây.

Huyết Phong trừng mắt nhìn ả đàn bà trước mắt.

Ả ta mặc một bộ giáp hiệp sĩ, kín từ đầu đến chân, đến cả đôi mắt cũng không lộ được ra ngoài.

Thứ khiến cho Huyết Phong có thể xác định người đối diện là nữ nhân bởi vì bộ giáp được thiết kế ôm sát cơ thể, đó là kiểu hành cho nữ nhân.
Bộ giáp có màu xám đen, sau lưng là áo choàng màu đen.

Nón giáp của ả che kín cả gương mặt, chỉ có duy nhất một đường cong trên giáp nón ở phần mắt là chỗ để nhìn, đồng thời có một cặp gai nhọn lớn như sừng trâu nằm ngang ở trên đầu.
— QUẢNG CÁO —
Mặc cho Huyết Phong đang đề phòng hết mức, ả ta bỗng cười khúc khích đầy ma mị nói:
“Con người? Làm sao ngươi thoát khỏi ảo thuật của ta?”
“Ngươi có phải là kẻ điều khiển bầy Undead?” – Huyết Phong nghiêm giọng hỏi.
“Thật là thô thiển, phải trả lời câu hỏi của ta trước chứ? Cánh đàn ông các ngươi, không biết nhường nhịn nữ nhân gì cả.” - Ả cười thêm một tiếng giòn tan.
Vốn là một thằng đầu đất chưa biết gái gú là gì, nên Huyết Phong tự động miễn nhiễm với khả năng mị hoặc của đối phương.

Chưa kể đến, đối phương bịt kín cả mặt thế kia, chỉ giọng nói và vóc người sau bộ giáp dày cộm kia là không thể.
“Không trả lời thì thôi.”
Tặc lưỡi một tiếng, Huyết Phong lập tức lao tới tung cước đạp vào bụng ả.

Nhưng lại bị nàng ta nhảy né tránh được, bằng một động tác không thể tin nổi, Huyết Phong xoay người giữa không trung khi đang thực hiện cú đạp kia.

Hắn quay người tung một cước lên phía trên.
“Bụp!”
Ả đột nhiên biến mất, để lại làn khói tím đen đậm đặc, gần như cùng lúc ả ta xuất hiện dưới mặt đất, ngay vị trí ban nãy vừa đứng.

Một ngón tay đưa ra búng thẳng vào đầu Huyết Phong.

“Uỳnh!!!!!”
Tiếng động lớn cất lên, Huyết Phong văng đi như một viên đạn, đập mình vào một vác đá lớn, khiến cả thân thể lún sâu vào trong tường đá đến nửa mét.

Mắt hắn mất hồn, rồi ngất đi ngay sau đó.

Máu trên trán từ từ chảy xuống.
Chỉ một cái búng tay, Huyết Phong mất đi sức chiến đấu..