Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 234: Hỏng





“Rầm!”
Âm thanh chấn động vang lên, Ma Tùng Quân bị húc hay ra khỏi phạm vi hoạt động của con Undead thịt cuối cùng kia.

Đón chờ hắn là hàng trăm con Undead xương tới tấp xông vào.
Kiếm đơn thì bị văng sang một bên, mất đi vũ khí, Ma Tùng Quân vẫn là một con gấu đầy cơ bắp.

Hắn túm lấy đầu hai con Undead gần nhất, mạnh tay bẻ đứt luôn đầu của chúng.

Sau đó dùng đầu của chúng như hai cái găng tay boxing để đấm văng mấy chục con Undead xương xung quanh.
Bản thân trang bị đầy đủ giáp, Ma Tùng Quân không lo sợ đến việc bị thương.

Mức sát thương từ vũ khí rỉ sét của bọn Undead xương gây ra, không đủ để gây sát thương cho hắn.
“Binh binh binh binh...”
Thoát được khỏi sự bao vây của lũ Undead xương, Ma Tùng Quân nhảy tới vồ lấy thanh kiếm của mình, hắn chém ra một đường máu xông vào khu bán kính 20m.

Vừa đúng lúc con Undead dùng khiên lao tới húc hắn.
Thấy thế Ma Tùng Quân vội nhảy sang một bên, bằng một cách khó tin hơn nữa.

Con Undead khiên đang lao thẳng thì đột ngột rẽ theo hướng của hắn, húc Ma Tùng Quân bay đi như quả quýt.
“Oành!!”
Bật ngược trở ra.

Ma Tùng Quân cắm chặt kiếm xuống đất để giảm đi lực cản, hắn bị đẩy lùi đến gần rìa.

Lũ Undead xương chớp thời cơ, mấy chục cánh tay xương xẩu đằng sau vung đao, bổ kiếm, nắm, kéo, giật, lôi hắn ra ngoài.
Tức mình, Ma Tùng Quân cho chúng ăn vài trái boom để chúng nổ tan xác, sau đó lại tiếp tục lao vào cuộc chiến không hồi kết với con Undead khiên kia.
Thời gian trôi qua đã được một tiếng kể từ khi bắt đầu đánh nhau với lũ Undead thịt.

Hắn chỉ mất nửa tiếng để giải quyết lũ Undead thịt kia, còn con Undead khiên làm hắn mất đến nửa tiếng mà vẫn chưa thể động vào được miếng thịt nào của nó.

Sức công của nó cực kì yếu, bù lại sức phòng thủ và tốc độ di chuyển của nó cao một cách bất thường.

Nó còn có khả năng sử dụng nguyên tố hệ Phong để gia tăng tốc độ.

Cũng chính vì cái nguyên tố chết tiệt đó nên khi Ma Tùng Quân chọi boom kèm thuốc trị thương cũng không thể nổ trúng người nó.

Tất cả đều bị khiên và bức tường gió quanh người nó chặn lại hết.
Hắn thậm chí còn cố thử tiếp cận Huyết Phong trước để cứu thằng bé, tất nhiên điều đó vẫn không khả thi.

Hoàn toàn không đủ khả năng để chạm đến được Huyết Phong, vừa lại gần là hắn đã bị húc bay.

Tốc độ của Ma Tùng Quân không tài nào đọ lại với con quái vật kia được.
“Mày làm tao hơi bị khó chịu rồi đấy!”
Ma Tùng Quân tháo vải quấn trên đơn kiếm, triệu hồi trọng kiếm rồi ráp chúng lại với nhau thành bộ trọng kiếm.

Đối phó với hệ Phong thiên tốc độ và phòng thủ như con Undead kia, Ma Tùng Quân bắt buộc phải dùng đến trọng kiếm để đánh.
Thuốc không thể làm gì được nó, muốn diệt nó thì trước tiên phải phá đi cái khiên kia.

Hiện tại chỉ số thể lực của Ma Tùng Quân còn một nửa.

Đọ về sức bền là không khả thi, chỉ có thể đọ bằng sức phòng thủ của nó và khả năng tấn công dồn dập của hắn.
Bấy giờ con Undead lao đến, dùng khiên húc thẳng vào người Ma Tùng Quân.

Trọng kiếm của Ma Tùng Quân lách tách lên ánh điện, hắn dậm mạnh chân về phía trước tạo một thế trụ vững.

Sau lưng ném ra vài viên ma tinh thạch hệ Thổ để chúng tạo ra đất chắn cho hắn.
“Kenggg~~!!”
Âm thanh kim loại va chạm cất lên.

Cú va chạm đó khiến cho mặt đất sau lưng Ma Tùng Quân nát ra vô số mảnh, hắn bị đẩy lùi lại gần 10m, lưng chạm đến giới hạn của lũ Undead xương.

Mặc cho lũ Undead xương đang cào cấu sau lưng, Ma Tùng Quân gầm lên một tiếng.

“Tao và mày, xem ai lỳ hơn??!!!”
Ma Tùng Quân nghiêng mũi kiếm sang một bên, ánh lửa loẹt xoẹt tóe ra.

Con Undead khiên cảm thấy bản thân sắp bay ra khỏi phạm vi 20m, nó lập tức lùi lại nửa mét rồi nhảy sang bên hông hòng tông Ma Tùng Quân thêm phát nữa.
Nếu tông từ phía này, chẳng may Ma Tùng Quân có né được thì nó vẫn không bay ra khỏi phạm vi 20m.

Cái phạm vi 20m này không chỉ là lệnh mà chúng phải làm, mà nó còn liên quan đến mạng sống của chúng.

Có vài con Undead thịt bị Ma Tùng Quân đẩy ra khỏi phạm vi 20m, kết quả là xác thịt của chúng biến mất và bản thân trở thành con Undead xương cùi bắp.
Tuy không chết, nhưng trở thành Undead xương chẳng khác nào cá nằm trên thớt cho Ma Tùng Quân chặt đầu.

Do đó, con Undead khiên kia không hề muốn bị văng ra khỏi phạm vi 20m chút nào.
“Keng~~”
Đòn tông của Undead bị Ma Tùng Quân chặn lại bằng cách đâm mũi kiếm thẳng vào khiên.

Bất quá cả cơ thể của Ma Tùng Quân vẫn bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất chừng nửa mét, hắn tiếp đất ngay sau đó, dùng toàn bộ sức của mình để cản lại.
Cơ bắp toàn thân Ma Tùng Quân nổi lên cuồn cuộn, đến mức nó căng phồng làm chật kín cả đồ bảo hộ của Yên Nhược Tuyết.

Sau đó đồ bảo hộ phải tự động điều chỉnh kích thước lớn hơn cho vừa với mấy khối cơ bắp đang căng phồng kia.
Biết mình đọ sức trực diện không lại, Ma Tùng Quân luôn đỡ đòn bằng cách hơi nghiêng người và vũ khí để tránh lĩnh toàn bộ lực chấn động từ tấm khiên.

Húc lần thứ hai không thành công, Undead khiên quyết định lui lại, Ma Tùng Quân lợi dụng lúc đó liền theo bước chân nó tiến tới bổ một kiếm vào tấm khiên.
“Choang!”
Ánh lửa tóe lên, Undead khiên dùng lực hòng hất Ma Tùng Quân sang một bên.

Như đã biết trước điều đó, Ma Tùng Quân sớm đã thu kiếm lại, lùi sang bên bổ kiếm vào một chỗ khác.


Thấy không thể lui được nữa, Undead khiên quyết định dùng khiên để nện Ma Tùng Quân.
Bấy giờ vô số ánh lửa tóe lên, cả hai như hai con chim ruồi vỗ cánh nhanh đến mức không thể thấy được cánh đang ở đâu.

Hai bọn họ cũng vậy, cánh tay của cả hai như biến mất.

Ma Tùng Quân nhờ đó cũng tích đủ nội tại liên kích của bộ trọng kiếm.
Hắn đánh không biết mệt, con Undead càng không biết mệt.

Vốn không thể vượt qua, Ma Tùng Quân muốn chơi trò tiêu hao với con Undead.

Tiêu hao ở đây không phải là tiêu hao thể lực, mà là vũ khí.
Đúng vậy, hắn muốn phá nát cái khiên của con Undead.

Độ bền của cái khiên kia rất thấp, ngược lại trọng kiếm của hắn có độ bền rất cao.

Nhưng kiếm đánh vào khiên, đương nhiên kiếm sẽ bị tiêu hao độ bền nhanh hơn.
Điều Ma Tùng Quân muốn ở đây chính là vũ khí đứa nào sẽ nát trước.

Vũ khí chính thì Ma Tùng Quân đúng là chỉ có một cây, nhưng hắn lại có cả một rương vũ khí thất bại của Lưu Béo trong người.

Chỉ cần giữ được nhịp điệu này, dù có hi sinh cả cây trọng kiếm kia để đạt được chiến thắng thì Ma Tùng Quân vẫn làm.
Không gì quan trọng bằng tính mạng con người, hắn phải cứu Huyết Phong càng sớm càng tốt.

Thằng bé đang hấp hối, không còn trụ lâu được nữa.
Màn đêm u tối vang lên tiếng binh khí va chạm đến dồn dập, ánh lửa tung tóe khắp nơi.

Mảnh sắt vụn vươn vãi dưới chân hai kẻ gây ra những tia lửa bỏng mắt kia.

Càng đánh Ma Tùng Quân càng nở nụ cười sảng khoái, giống như hắn đang cảm thụ cái cảm giác chiến đấu đến mức bất chấp lo nghĩ như thế này.
Độ bền của cả hai món vũ khí đang không ngừng giảm đi, chỉ số đo từ hệ thống không ngừng cảnh báo cho Ma Tùng Quân biết.

Nếu để độ bền của vũ khí về không, vũ khí không thể tự động hồi phục được nữa.
Những miếng vụn sắt đang không ngừng rơi ra, kiếm của Ma Tùng Quân xuất hiện vô số vết sứt mẻ.

Cả ma tinh thạch trên kiếm cũng đang dần ảm đạm.

Không chỉ kiếm, mà cả thể lực của Ma Tùng Quân đang dần xuống còn hai chữ số.
Hắn vẫn vậy, vẫn điên cuồng khô máu với con Undead khiên kia.

Hắn không còn thời gian nữa, Phiền Bỏ Mẹ vừa cảnh báo cho hắn, ả mặc giáp hiệp sĩ kia đang quay trở lại.

Long Nguyên Giáp đang đuổi theo để ngăn cản ả ta.

[Khiên Undead.
Độ bền: 10/613.]
[Bộ trọng kiếm.
Độ bền: 32/300.]
...
[Khiên Undead.
Độ bền: 3/613.]
[Bộ trọng kiếm.
Độ bền: 10/300.]
...
[Khiên Undead.
Độ bền: 1/613.]
[Bộ trọng kiếm.
Độ bền: 1/300.]
...
[Khiên Undead.

Độ bền: 0/613.]
[Bộ trọng kiếm.
Độ bền: -1/300.]
“AHHHHH!!!!!”
“Choang~~~ leng keng...!leng keng...”
Trọng kiếm của Ma Tùng Quân vỡ ra thành từng mảnh, khiên của con Undead bị chẻ nát làm mấy khúc từ lâu.

Khoảnh khắc cuối cùng ấy, Ma Tùng Quân dùng toàn bộ sức bình sinh của mình để chém.

Lòng bản tay của hắn nhuốm đầy bởi máu.
Cắn răn nén đau, Ma Tùng Quân lấy ra lọ thuốc trị thương cao cấp, một tay cầm thuốc trị thương, một tay giữ lấy đầu của con Undead.

“Xoảng!!”
Nước thuốc văng tung tóe ra, bàn tay đó của Ma Tùng Quân nhờ hiệu lực của thuốc nên lập tức lành lại, còn đầu của con Undead lập tức tan ra nhanh đến mức chỉ còn lại đầu lâu trắng, hắc khí trên mặt tan đi.

Bỗng có một làn gió lớn thoát ra từ cơ thể của nó, mạnh đến mức thổi bay Ma Tùng Quân.
Tức khắc Ma Tùng Quân ngồi bật dậy, triệu hồi ra một cây trọng kiếm thô sơ lưỡi cùn.

Sau đó hắn lại thở phào một tiếng, bởi vì con Undead kia đang gào thét vì cơ thể của nó bị tan ra.

Dòng khí thoát ra từ cơ thể của nó có lẽ là ma thuật hệ Phong được yểm lên.
[Túc chủ!]
“Biết rồi.”
Không có thời gian để đứng ngắm con Undead kia bị tan biến, Ma Tùng Quân lập tức lao về phía Huyết Phong.

Vừa mới chạy ngang qua người con Undead, thì đột nhiên nó đưa tay ra ngăn hắn lại.

Vì phóng đi quá nhanh, Ma Tùng Quân không kịp phản ứng.
“Rắc!”
Cánh tay của con Undead bị Ma Tùng Quân tông gãy nát, thấy thế Ma Tùng Quân tiếp tục lao về phía trước.

Chỉ còn vài bước chân nữa là hắn lao tới
[Túc chủ, nguy hiểm!!!]
Không biết từ lúc nào, trước mặt Ma Tùng Quân xuất hiện nắm ngón tay sắt nhọ hoắt chọc thẳng mặt hắn.

Tốc độ nhanh đến mức, Ma Tùng Quân biết mình không thể né tránh nổi.

Khoảnh khắc ấy, hắn cố đưa tay lên để đỡ, mặc dù biết không kịp.
“Mày chạy đi đâu?”
Giọng nói tức giận vang lên, thời gian như tua chậm lại.

Long Nguyên Giáp bằng cách nào đó xuất hiện ngay bên cạnh ả mặc giáp hiệp sĩ kia với tư thế kê đầu gối ngay đầu ả ta.

Ngọn lửa lam ngọc như thứ ánh sáng cứu lấy hi vọng sống cho Ma Tùng Quân.
“ĐÙNG!!!!”
Đầu của ả hiệp sĩ tiếp xúc thân mật với đầu gối của Long Nguyên Giáp.

Hai thứ tốc độ khủng bố va chạm với nhau, tạo ra sóng xung kích đánh văng Ma Tùng Quân ngược trở ra..