Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 241: Cứ Cho Là Vậy Đi





Vẻ mặt ngơ ngác của Huyết Phong khiến Ma Tùng Quân phải cười khổ một tiếng.

Sau đó hắn quay sang nói với Lussuria:
“Có vẻ cái rương thứ ba đã có chủ nhân.”
“...!Làm sao có thể chứ?” – Lussuria nhíu mày.
Hơn ai hết, cái hầm ngục ẩn này tồn tại từ lúc nàng biến trở thành Undead thịt.

Có nghĩa là rất lâu về trước ba chiếc rương đã nằm ở đó.

Hai cái rương còn lại luôn trọng trạng thái mở, cái rương thứ ba chỉ có thể được mở khi hai rương còn lại tìm được chủ nhân của chúng.
Trong quá khứ từng có vài lần quả trứng kia và ma tinh thạch Hắc Ám rời khỏi rương và rơi vào tay một vài kẻ xấu số, nó tương đương với việc hoàn thành mục tiêu tìm chủ nhân của cái rương.

Nhưng cũng chỉ dừng ở đó, con người tranh đấu lẫn nhau để giành giật ma tinh thạch.

Quả trứng thâu tóm tâm trí, dẫn đến màn loạn đấu.

Khi đấy cái rương ở giữa sẽ mở ra ngay trong thời điểm bọn con người đánh nhau, đúng là bên trong có một cặp găng tay, nó như là món đồ thiếu sót của một bộ giáp toàn thân nào đó.
Điều đáng nói ở đây là không một ai có thể đeo nó lên tay, nếu cưỡng chế đeo nó lên sẽ có hai trường hợp xảy ra.

Một là tay sẽ bị thương do ma thuật nguyền rủa trên đôi găng tấn công, hai là đôi găng sẽ tự hủy khi có người mang ma thuật mạnh hơn kẻ đã nguyền lên chúng.
Thường thì cái trường hợp đầu tiên diễn ra nhiều hơn, không ít kẻ mất tay vì cố đeo đôi găng đó vào.


Chúng có thể lựa chọn đem đi, nhưng tình thế lúc đó lại không thể.

Tranh đấu xảy ra, nhiều trường hợp có sức mạnh tương đương nhau, thì một đôi găng tay cấp Hoàng Kim có thể là vật thay đổi cục diện.
Như đã nói, trường hợp đầu tiên diễn ra nhiều hơn.

Vô số kẻ mất tay, thậm chí là mất cả mạng khi cưỡng ép đeo đôi găng tay kia.

Bởi đôi găng tay đó có sử dụng một lời nguyền kì lạ, nó cực kì phức tạp, đến độ Lussuria chưa từng thấy qua bao giờ.
“Găng tay này được nguyền một loại ma thuật rất quái lạ, nếu ta cưỡng chế đeo nó nó sẽ tự hủy.

Tạo nghệ tốt như vậy, ta có chút không nỡ phá.

Bất quá nếu muốn rời khỏi đây, ta có thể thử phá nó, chúng ta có thể rời đi.” – Lussuria thở dài nói.
“Gì mà không nỡ, Huyết Phong có khả năng đặc biệt, có thể vô hiệu hóa lời nguyền từ đôi găng này đấy.” – Ma Tùng Quân mắt nhìn Lussuria, tay chỉ Huyết Phong mà nói.
“Hả?” – Lussuria chớp chớp mắt đẹp nhìn Ma Tùng Quân.
Ma Tùng Quân trợn mắt nhìn lại.

Bên kia Huyết Phong nhẹ nhàng đeo găng tay vào mà không có một chút cản trở gì.
“...” – Lussuria.
“Đừng buồn, đến ta cũng không ngờ mà.” – Ma Tùng Quân cười ha hả nói.

Lời vừa rồi Ma Tùng Quân nói, tất nhiên là lừa đảo rồi.

Hắn không muốn lộ bí mật của Huyết Phong ra ngoài, nên mới đi bịa đại, tin thì tin, không tin cũng phải tin.
Để cho chắc chắn hơn, Ma Tùng Quân còn lấy áo giáp của nhà Huyết Phong ra làm ví dụ.

Nói điêu rằng áo giáp đó nhặt được trong một hầm ngục khác, từ bề ngoài nó là cùng một bộ với đôi găng tay kia, Huyết Phong đã mặc được áo giáp, nên việc đeo được đôi găng tay cũng là điều bình thường.
Diggory T.Bogy ở bên cạnh, không biết là suy nghĩ cái gì.

Hắn đột nhiên đưa ra yêu cầu với Ma Tùng Quân:
“Có thể cho ta xem áo giáp không?”
“Để làm gì?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Ta có vài vấn đề cần xác minh, lời nguyền trên đôi găng tay đó rất quen thuộc.

Có điều số lượng lời nguyền quá ít, ta không chắc được.

Ta cần xem qua bộ giáp một lần.” – Diggory T.Bogy thẳng thắn nói.
“Được không Huyết Phong?” – Ma Tùng Quân quay sang hỏi Huyết Phong.

Bấy giờ Huyết Phong không ngừng đấm vào không khí, mỗi quyền của hắn tạo ra những cơn gió khủng bố thổi ầm ầm từ trong hang động ra ngoài.

Gió lớn đến nổi làm to tóc của bọn họ nghiêng theo chiều gió ra khỏi hang động, đến cả đống hắc khí đang lơ lửng xung quanh Long Nguyên Giáp cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
“Tốt qua Quân ca, đôi găng này không nặng.

Nó tăng tốc độ tấn công và sức mạnh cho đệ.


Có cái này đệ tự tin...”
Nói đến đây, Huyết Phong khẽ liếc nhìn Lussuria một cái.

Nhưng lại bị Ma Tùng Quân vỗ lên đầu:
“Bỏ suy nghĩ đó đi ông nhõi.

Đàn ông nói lời giữ lời, chuyện cần làm là thoát khỏi chỗ này.

Nếu muốn đánh nhau thì đợi đến năm sau đi.”
Nghe thế Huyết Phong gật đầu, cú vỗ của Ma Tùng Quân lên đầu hắn như là lá rơi trên đầu.

Chẳng có một chút cảm giác nào.
“Áo giáp của đệ, bọn họ muốn xem qua một chút.

Đệ đồng ý không?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Muốn xem để làm gì hả ca?” – Huyết Phong hỏi.
“Ta không biết, đệ hỏi thử xem.” – Ma Tùng Quân chỉ tay về phía Lussuria.
“Ta muốn xem cấu trúc của lời nguyền trên bộ giáp.

Ta có cảm giác nó được cải tiến từ ma thuật của thời đại chúng ta.” – Diggory T.Bogy tiến lên nói.
“Là sao?” – Huyết Phong gãi đầu, xong lại nhìn sang Ma Tùng Quân.
“Nếu giúp ích cho việc chứng minh thời đại của các ngươi từng tồn tại thì ta nghĩ cho các ngươi xem cũng được.

Bất quá phải xem trước mặt chúng ta, không được đem đi đâu khác.”
Nói rồi Ma Tùng Quân quay sang nói với Huyết Phong: “Đệ cho chúng xem đi, ngồi bên cạnh canh chừng là được.

Dù gì bộ giáp này cũng không nhẹ, muốn bê đi cũng bê không nổi đâu.”
“Vậy cũng được.” – Huyết Phong gật đầu đồng ý.
Sau đó Ma Tùng Quân lấy áo giáp của Huyết Phong từ trong hệ thống ra.

Do hắn triệu hồi sai chỗ, cách mặt đất chừng nửa mét.
“Ầm!!!”
Vang lên tiếng động lớn, áo giáp đáp đất tạo ra một chuỗi vết nứt dưới sàn.

Bụi mù tản ra hai bên khiến cho Ma Tùng Quân ho khụ khụ.
“Nặng như vậy ư?” – Diggory T.Bogy giật mình nhìn áo giáp.
Để tạo ra áo giáp nặng như vậy, nguyên liệu cấu thành nó chắc chắn không phải là thứ bình thường, chưa kể đến tạo tác của người rèn.

Một vật liệu quá nặng, thì nó sẽ rất cứng, đồng thời cũng rất khó khăn trong việc tạo hình và thêm các thuộc tính ma thuật vào trong đó.
Dù chỉ chú ý đến lời nguyền của bộ giáp, nhưng Diggory T.Bogy cũng phải thán phục người rèn ra được chiếc áo giáp này.

Điều đó cũng chứng tỏ con người ở thời đại này vẫn chưa mai một về trình độ rèn, chí ít là trình độ thế này cũng thuộc dạng hiếm có ở thời đại hắn.
“Nghiên cứu đi.” – Ma Tùng Quân vỗ vai Diggory T.Bogy một cái.
Sau đó hắn hỏi Lussuria vài vấn đề quan trọng thay cho Long Nguyên Giáp và Huyết Phong.


Có hai mục đích khiến cho Ma Tùng Quân hỏi, thứ nhất là hắn vẫn chưa tin tưởng đôi tình nhân Diggory T.Bogy và Lussuria này.

Thứ hai là hắn cần có thêm thông tin về hầm ngục này.
...
“Ba chiếc rương kia xuất hiện ở thời điểm nào?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Trong lúc ta biến thành Undead, hầm ngục xảy ra biến đổi, ba cái rương xuất hiện từ đó.” – Lussuria ngẩng đầu nhớ lại.

Thời gian tuy dài, nhưng chuyện xảy ra trong hầm ngục không nhiều, nhất là sự kiện hầm ngục thay đổi nên Lussuria nhớ rất rõ.

Mặc dù hơn phân nửa thời gian nàng làm Undead xương, ký ức lúc còn là Undead xương thường không rõ ràng.
Khoảng 200 năm khi Lussuria chết, nàng lúc này đã là một Undead xương đang trong quá trình tự biến mình thành Undead thịt.

Thời điểm đó hầm ngục đã bắt đầu xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ như động đất, sự hỗn loạn của ma thuật.

Cảm giác nguyên tố ma thuật đang yếu dần.
Thời kì đó kéo dài tận khoảng hơn 300 năm, Lussuria không nhớ chính xác thời gian, có thể là dài hơn.

Nguyên tố ma thuật rất hỗn loạn trong thời kì này, nó hỗn loạn đến mức có thời điểm nó biến mất hoàn toàn khiến cho Lussuria gặp không ít khó khăn.
Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian Lussuria đã trở thành Undead, nhưng chỉ là Undead xương yếu ớt, vẫn chưa sinh ra da thịt.

Vì nguyên tố ma thuật Hắc Ám là thứ cần để đúc kết lại máu thịt cho Lussuria.

Thường thì quá trình đó chỉ mất khoảng 100 năm, ấy vậy mà Lussuria kể từ lúc biến thành Undead lại mất đến 400 năm mới biến thành Undead có máu thịt, từ đó mới có thể tiến hóa lên các bậc cao hơn.
Vị chi Lussuria mất khoảng 600 năm để có nhận thức rõ ràng hơn về thế giới quan.

Cùng thời điểm đó hầm ngục mới biến đổi nghiêng trời lệch đất, ba chiếc rương xuất hiện cùng vào thời gian.
“Vậy thời khắc hầm ngục thay đổi lớn nhất là vào khoảng 400 năm trước?” – Ma Tùng Quân nhấn mạnh điểm này thêm lần nữa.
“Ta nghĩ là vậy, thời gian trong hầm ngục và thế giới bên ngoài có thể chênh lệch với nhau.” – Lussuria nhún vai nói.
“Còn có chuyện như thế?” – Ma Tùng Quân giật mình.
“Đó là chuyện bình thường, nhiều hầm ngục giống như một thế giới khác.

Ngươi có thật sự là Mạo Hiểm Giả không thế? Lúc thì trông ngươi như con cáo già, lúc lại như một con nai, ta thật không hiểu nổi ngươi.

Lúc nào giả, lúc nào thật, không thấy phiền phức sao?” – Lussuria bực mình nói.
“Ừ, cứ cho là vậy đi.” - Ma Tùng Quân lười không muốn giải thích..