Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 293: Có Phải Bị Hố Rồi Không





“Hai tên chết dẫm các ngươi có thôi đi không? Muốn đánh đến lúc ta chết mới vừa lòng hay gì?”
Đúng lúc này giọng của Đại Trưởng Lão hét từ sau bức bình phong hét ra, làm cho cả trướng bồng căng phồng lên, suýt nữa thì vỡ tung ra như một quả bóng căng hơi.

Thế là tộc trưởng Diego và Ngũ Trưởng Lão Musli vội vã chạy vào trong.
Nhưng không phải để hỏi thăm tình hình sức khỏa của Đại Trưởng Lão, mà là...
Cả hai nhanh như cắt vớ lấy lọ thuốc trị thương được đặt trên bàn, nhưng còn chưa kịp lấy thì lọ thuốc đã biến mất.
“Không!!”
Hai người đồng loạt hét lên một tiếng thất thanh.
Sau đó là tiếng ực ực như ai đó đang uống nước.

Tộc trưởng Diego và Ngũ Trưởng Lão Musli nằm bệt dưới đất, hai người họ vẫn giữ nguyên động tác với tay về phía trước.

Vẻ mặt của cả hai lúc này đau lòng không chịu được.
Đáp lại tiếng khóc rên rỉ của hai người đó, là tiếng bước chân chậm rãi đằng sau trướng bồng cất lên:
“Thọ mệnh tiêu hao của ta...!đã hồi phục được một nửa? Thật là thần kỳ...”
Đại Trưởng Lão xuất hiện, là một Minotaur tuổi trung niên.

Tay cầm theo một cây gậy chống, nhưng không chống, thân hình to cao lực lưỡng tràn đầy sức sống đến lạ thường.

“Hai tên chết dẫm các ngươi, nỡ lòng để ta cho chết khô trong đó mà không cho ta uống lọ thuốc này.

Đáng chết! Từ giờ đừng hòng ta báo cái gì cho các ngươi nữa, một lũ đốn mạt, chết hết đi cũng được!!” – Đại Trưởng Lão tức giận mắng một tràng.
“Này Musli, ngươi có thấy huynh ấy trẻ ra không?” – Tộc trưởng Diego nói nhỏ với Musli.
“Nhất định thuốc kia là thuốc cải lão hoàn đồng.

Cho lão ta uống thật là phí!” – Musli gật đầu nói.
“Tại ngươi cả, nếu ngươi không gây chuyện với ta, thì giờ lọ thuốc đó đã được đem giấu rồi.” – Diego bức bối, đổ hết chuyện lên đầu Musli.
“Ngươi đổ lên đầu ta? Ngươi có còn tư cách làm tộc trưởng nữa không? Đồ tốt như vậy không lấy ra cho Đại Trưởng Lão dùng, ngươi lại muốn giấu đi làm cái gì?” – Musli đột nhiên nói lớn.
Tộc trưởng Diego thấy vạn sự không ổn, lập tức đứng dậy cắm đầu chạy thẳng ra ngoài.

Nhưng chỉ chạy được vài bước thì cơ thể giống như dậm chân tại chỗ, càng chạy càng thụt lùi về sau.
Ma Tùng Quân có thể thấy được một vòng tròn ma thuật màu xanh lá xuất hiện dưới chân của lão tộc trưởng.

Những sợi dây leo trong suốt đang bám lấy người của tộc trưởng Minotaur và kéo ông ta ngược trở lại.
Theo những gì Ma Tùng Quân biết được, tộc Minotaur chiến đấu bằng cơ thể vật lý, cơ thể bẩm sinh đã khỏe hơn các chủng loài khác vài bậc.

Họ còn có khả năng kháng ma thuật cao, vì thế mà hầu như tộc Minotaur không bao giờ dùng đến ma thuật.
Chỉ trừ một vài trường hợp, tiên tri của tộc Minotaur - Đại Trưởng Lão Genial là một trong số đó.

Những nhà tiên tri thường được giao cho chức vị cao nhất, là Đại Trưởng Lão của tộc.

Đồng thời nhà tiên tri cũng sở hữu ma thuật bẩm sinh cực kì mạnh.

Có thể nói là hàng đầu trong giới ma thuật.
Và hiển nhiên cũng chỉ có Đại Trưởng Lão của tộc Minotaur là có sức mạnh khắc chế được khả năng kháng ma thuật của chính tộc mình.

Đó là lý do vì sao tộc trưởng Diego rất sợ Đại Trưởng Lão.
“Ngươi, cả ngươi nữa.

Hai tên ngu ngốc các ngươi nghĩ rằng bản thân có thể xem thấu được thành phần của lọ thuốc này sao? Nhà tiên tri như ta là làm trái ý trời, là nghịch thiên đấy.

Loại thuốc có thể kéo lại thọ mệnh của ta từ tay trời, há là thứ thuốc tầm thường các ngươi có thể nghiên cứu?”
“Lại còn bày trò trước mặt ân nhân của ta, đám đầu trâu các ngươi thôi trò tiểu xảo đi.

Cả ngươi nữa Dewitt, đây là ý tưởng của ngươi đúng không? Kiến thức hạn hẹp!”

Đại Trưởng Lão vừa xuất hiện liền mắng qua một lượt, chỉ chừa mỗi một mình Cavell là không bị mắng.

Không bị mắng là bởi vì tên này quá ngu, đảm bảo bị lừa làm theo hành động của kẻ khác.

Có mắng cũng chẳng được ích lợi gì, bởi nó có khôn ra được đâu?
“Cả ngươi cũng có lỗi trong đây, ngươi thông minh được một chút thì tộc Minotaur dưới lòng đất chúng ta đã được nhờ.

Ngặt một lũ dốt!” – Đại Trưởng Lão thở dài một tiếng.
Sau đó đi đến trước mặt Ma Tùng Quân hành lễ một cái thật sâu theo phong thái của con người phương Đông.

Khác với cách chào quý tộc phương Tây mà Dewitt làm trước đó.
“Tạ ơn giúp đỡ của vị bằng hữu đây.

Ta là Đại Trưởng Lão của tộc Minotaur, ngươi có thể gọi ta là Genial.

Người bạn của Minotaur, ta có thể hỏi ngươi một câu không?” – Lão Genial nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân hỏi.
“Vâng, ngài cứ hỏi.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
“Ta cảm nhận được một sợi dây liên kết giữa ngươi và tộc Minotaur.

Không biết ngươi có giữ món đồ nào liên quan đến tộc chúng ta không? Ta rất tha thiết muốn biết câu trả lời từ ngươi.” – Genial thật lòng mà nói.

Bởi lão chính là nhà tiên tri, lão cảm nhận được những thứ mà người bình thường không thể nào cảm nhận được.
Trong phút chốc, Ma Tùng Quân trở nên trầm ngâm.

Hắn không hiểu dụng ý của lão khọm này là cái gì, hắn đã cầm thứ gì của tộc Minotaur ngoài mấy viên ma tinh thạch? Chẳng lẽ muốn đòi lại ma tinh thạch từ hắn hay sao?
[Túc chủ, là sợi lông của Mark đó.]
“À...” – Ma Tùng Quân đột nhiên vỗ tay một cái.
Sự ngạc nhiên của hắn làm cho mọi người giật mình, sau đó bọn họ thấy một sợi lông vàng kim xuất hiện trên tay Ma Tùng Quân.
“Là Kim Ngưu Mao?? Thật sự là Kim Ngưu Mao!!??”
Đại Trưởng Lão Genial không kìm được kích động mà thốt lên.

Lúc này cơ thể của lão từ từ hóa nhỏ, chiều cao chỉ còn lại 2m.

Đôi tay lão run run hướng về phía sợi lông trên tay Ma Tùng Quân, nhưng lại không dám cầm, khoảng cách chỉ dừng lại ở đó.
“Sợi lông này...!ngươi làm sao có được?” – Genial cẩn thận hỏi Ma Tùng Quân.
Tất nhiên Ma Tùng Quân không thể nói trong người hắn có một cái hệ thống được, cũng may là trước đó Mark có dặn hắn nói về vấn đề này.

“Một người bạn!”
Ma Tùng Quân chậm rãi nói.
“Ta có thể chạm vào nó không?” – Genial run rẩy nói.
“Có thể!” – Ma Tùng Quân gật đầu.
Lúc này đầu ngón tay của Genial từ từ chạm vào sợi lông trong lòng bàn tay Ma Tùng Quân.

Khi chạm tới, như có một dòng điện chạy thẳng vào cơ thể của lão, khiến cho sức sống của Genial đột nhiên bùng phát.

Một luồng gió lớn phả ra tứ phương tám hướng.
Chừng vài giây sau, Genial buông tay ra, hai hàng nước mắt khẽ rơi xuống...!lão nhìn chằm chằm sợi lông vàng trên tay Ma Tùng Quân, cứ thế mà khóc như một đứa trẻ.
“Genial, huynh bị sao vậy?” – Diego tộc trưởng chạy đến, thu nhỏ cơ thể mình lại mà đỡ lấy Genial.
Bên cạnh Musli cũng lo lắng đỡ phần còn lại, nhưng bị Genial gạt ra.

Lão từ từ cầm lấy cây gậy của mình, đặt nó sang một bên rồi ngồi xuống đối diện Ma Tùng Quân.
“Tạ ơn ngươi đã đến đây...” – Genial cúi đầu trước Ma Tùng Quân.
“Vì cái gì?” – Ma Tùng Quân đầu đầy dấu hỏi chấm.
Lúc đưa sợi lông cho Ma Tùng Quân, Mark có nói rằng “Nếu họ có hỏi ngài lấy sợi lông này từ đâu, ngài chỉ cần nói một người bạn.

Khi đấy sẽ có người hiểu được câu nói đó, tộc Minotaur sẽ không bao giờ làm khó ngài.”
Vì câu nói đó, Ma Tùng Quân tin tưởng nên nói y chang vậy.

Kết quả hình như có hơi sai sai.

Đúng là Minotaur không có làm khó hắn, nhưng hắn cứ có cảm giác đang bị chơi một vố thế nhỉ? Bởi hắn ngửi được mùi rắc rối từ chuyện này.

Chớ thể nào mà có chuyện tốt lành như vậy được?
“Ta không thể nói được, tương lai ngươi vĩnh viễn là bạn của tộc Minotaur chúng ta.” – Genial cẩn trọng nói.
“Là sao? Ta đã làm gì???” – Ma Tùng Quân cảm thấy một bầu trời âm mưu.
Có khi nào bị thằng Mark kia hố rồi không?.