Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 72: 72





“Hết thằng này đến thằng khác, tụi mày không biết chán à?”
Ma Tùng Quân cắm kiếm xuống đất thở hồng hộc.

Thể lực của hắn không tài nào chịu nổi cái thằng liên tục nốc mấy bình xanh xanh kia.
Đối diện Ma Tùng Quân lúc này là gã Ma Pháp Sư hệ thổ, hắn cũng chính là đoàn trưởng của băng cướp Phát Tài gì đó.

Ma Tùng Quân giết chết tên đoàn phó của hắn, kết cục là hắn đích thân ra tay đối phó với Ma Tùng Quân.
Cuộc chiến chỉ diễn ra được 5 phút, nhưng Ma Tùng Quân phải hoạt động liên tục.

Cứ nhìn xung quanh hắn, có cả mớ tảng đá bị chẻ làm hai là đủ hiểu.

Ma Tùng Quân gần như không thể tiếp cận hắn ta, một lúc hắn có thể tạo ra ba tảng đá lớn.

Ma Tùng Quân chỉ có thể chọn một hướng để né, thì ngay lập tức trên đầu hắn lại xuất hiện thêm một tảng.
Hắn chỉ né được một lần, và chém một lần.

Cứ lặp đi lặp lại như thế suốt 5 phút đồng hồ.

Hắn ta đang bổ sung lượng ma lực mất đi, còn Ma Tùng Quân đang hít thở để lấy lại thể lực.

Cứ kéo dài thế này mãi sẽ thua mất.
Chưa kể gần đó còn có vài tên đấu sĩ muốn lao về phía này tấn công Ma Tùng Quân, nhưng đều bị các dong binh cản lại dưới sự hô hoán của Huỳnh Đức.

Bởi tên đoàn trưởng kia, không ai dám đối mặt với hắn cả.

Hắn chính là kẻ tàn phá cả đoàn thương hội ra nông nổi thế này.
“Huỳnh Đức...!mau...!mau dắt hai con bé chạy đi.” – Ma Tùng Quân thều thào nói.
Hắn sắp không chịu nổi rồi, cái lũ chết tiệt này chơi phép thì thôi đi, lại còn có cả bình hồi ma lực.
“Không đâu, để cháu giúp thúc thúc.”
Lúc này Ma Tùng Quân thấy con bé tóc đỏ đưa hai bàn tay nhỏ nhắn về phía Ma Tùng Quân, trước tay con bé hiện ra một vòng tròn ma thuật màu đỏ.

Con bé cách Ma Tùng Quân chừng mười mấy mét, Ma Tùng Quân chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy cơ thể có một chút khác biệt.
“Ma Pháp Cường Hóa – Dục Hỏa Cuồng Chiến.”
Bất chợt cơ thể Ma Tùng Quân cảm thấy hừng hực ý chí chiến đấu, thể lực mất đi đã hồi phục trở lại.

Thậm chí hắn còn cảm giác sung sức hơn.
[Thể lực: 1044/622].


Truyện Tổng Tài
[Đinh!]
[Túc chủ nhận được hiệu quả buff:
+7% sức mạnh
+10% tốc độ di chuyển.
+100% tốc độ hồi phục thể lực
+100% độ hưng phấn
Trong thời gian hiệu quả buff, chiến đấu không mỏi mệt.

Tinh thần luôn sảng khoái.
Hiệu quả: 4:58s]
[Lưu ý tác dụng phụ: Sau khi hiệu quả kết thúc, cơ thể sẽ đau nhức trong 1 giờ.]
Dòng tác dụng phụ hoàn toàn bị Ma Tùng Quân vứt ra sau đầu, bởi thời điểm này hắn đã điên cuồng lao về phía gã Ma Pháp Sư kia để khô máu với hắn ta.

Đùa cái gì chứ? Chỉ có 5 phút, trong 5 phút phải giết chết thằng khốn khiếp đó.

Bấy giờ nhận thấy được sự khác thường của Ma Tùng Quân, tên Ma Pháp Sư đoàn trưởng kia chuyển lực chú ý đến hai chị em họ Yên.

Hắn chẳng ngần ngại vươn tay về phía đó, miệng niệm chú thả xuống một tảng đá lớn.
Ma Tùng Quân dường như nhận thấy hành động bất thường, hắn lập tức quay đầu lại nhìn.
“Không!!!”
Hắn hét lớn một tiếng, khoảng cách mười mấy mét trong nháy mắt bị rút ngắn lại.

Ma Tùng Quân dùng hết sức bật lên đánh bay tảng đá kia.

Nhưng khi một tảng đá bay đi, thì lại có thêm một tảng đá khác rơi xuống.
Giữa không trung, Ma Tùng Quân làm một chuyện đến cả hắn cũng không thể nào tin được khi xem lại cảnh này.

Hắn đưa chân lên đá chéo vào tảng đá, mượn lực từ nó xoay người 180 độ trên không trung rồi táng phăng tảng đá đó đi.
“Cốp!!!”
Âm thanh trầm đục cất lên, tảng đá bị hất sang một bên, vỡ vụn ra giữa không trung vì lực của cú chém.

Nhưng Ma Tùng Quân lại thấy thêm một tảng đá nữa đang rơi xuống, lần này hắn gần chạm xuống mặt đất rồi, tảng đá lại ngay sát mặt hắn.
Không còn bất cứ cơ hội nào cho Ma Tùng Quân nữa.

Trong cơn tuyệt vọng, Ma Tùng Quân quay người lại, dùng má kiếm đánh văng một lúc bốn người phía dưới.

Kể cả Huỳnh Đức đang đứng chết chân như trời trồng kia.
Bốn người bị hất văng đi, còn tảng đá kia chỉ một khắc nữa thôi sẽ đè bẹp Ma Tùng Quân ở dưới.

“Thập Nhị Huyền Môn Công – Tam Vị Huyệt.”
“Lưu Thủy Huyệt!!”
Vào thời khắc sinh tử ấy, một thân ảnh xuất hiện nhanh như thiểm diệm ngay bên cạnh tảng đá.

Bóng hình đó là con người, hắn ta co tay lại tung một quyền trời giáng vào tảng đá.
“OÀNH!!!”
Một quyền đấm ra, tảng đá lập tức vỡ vụn trong nháy mắt.

Bấy giờ Ma Tùng Quân đập lưng xuống đất, đôi mắt trừng lên, mặc cho vô số bụi cát từ tảng đá rơi vào mắt mình.
Vài giây sau, Ma Tùng Quân cảm nhận được cơn đau nhức từ mắt, hắn vội nhắm mắt lại dụi lấy dụi để.

Cơn đau mắt khiến cho hắn tin rằng mình còn sống.
Dụi đến mức, nước mắt của hắn ứa ra.

Đồng thời hắn còn nghe được giọng nói:
“Thúc...!à huynh có sao không?”
Nghe giọng nói đó, Ma Tùng Quân nheo mắt nhìn lên, thấy một gã thanh niên da ngăm đen, trông mặt hơi đần vươn tay về phía hắn.
“Cám ơn...”
Ma Tùng Quân mở miệng nói, rồi nắm lấy tay thanh niên đó để đứng dậy.

Sau đấy hắn lấy ra một viên ma tinh thạch hệ thủy để rửa mắt rồi mới nhìn thanh niên trước mắt kỹ hơn.
Tổng thể tên này có gương mặt cực kì đại trà, nhưng vóc dáng thì bị thịt, cơ bắp cuồn cuộn.

Trên khắp cơ thể lúc này bốc lên vài luồng khí đỏ, chúng lượn lờ hệt như những sóng nước dưới sông.
“Đa tạ huynh đã cứu hai tỷ muội của tại hạ.

Huyết Phong này cảm kích khôn siết.”
Nói rồi Huyết Phong cúi gập đầu về phía Ma Tùng Quân.
Nhưng ngay thời điểm đó lại có thêm mấy tảng đá từ trên trời rơi xuống.

Huyết Phong chẳng nói chẳng rằng tung mình lên trời, vài cước sút bay hết mấy tảng đá kia.

Sau đó đáp xuống trước mặt Ma Tùng Quân cám ơn hắn một lần nữa.
Nhìn đối phương nhẹ nhàng giải quyết mấy tảng đá kia, mà lại trẻ tuổi đến thế.

Ma Tùng Quân thấy có chút không nhịn được muốn ganh đua.


Hắn không biết có phải là do tác dụng của cái hiệu quả buff gì hay không, nhưng giờ không nói nhiều được.
Bởi vì tên Ma Pháp Sư kia đã đổi cách thức chiến đấu.

Trước mặt hắn xuất hiện vô số mũi nhọn bằng đá.

Cả hàng chục mũi nhọn như thế bắn về phía này cùng lúc.

Ma Tùng Quân đẩy Huyết Phong ra sau lưng, hắn dùng trọng kiếm cắm xuống đất, chắn ở phía trước.
“Keng keng keng...”
Vô số âm thanh va chạm cất lên.

Loại mũi nhọn vừa bắn xong, tên Ma Pháp Sư kia chưa kịp tạo ra thêm thì Huyết Phong đã vòng từ sau lưng Ma Tùng Quân vòng ra đằng trước, tốc độ của hắn nhanh một cách khủng khiếp.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã lao đến trước mặt, thốc một quyền vào bụng đối phương.

Sau đó hai tay ôm lấy gáy của tên Ma Pháp Sư.

Gối lên tục lên thẳng mặt hắn.
“Cốp cốp cốp cốp...”
Huyết Phong cứ liên tục lên gối, máu văng tung tóe khắp nơi.

Cảnh tượng hãi hùng đó kéo dài gần ba mươi giây.

Ý chí chiến đấu của Ma Tùng Quân hoàn toàn biến mất, bởi trước mắt hắn có một kẻ còn điên hơn cả hắn.
“Ê ê dừng lại đi.

Đánh nữa là chết người đấy.” – Ma Tùng Quân chạy tới kéo Huyết Phong ra.
“Hộc hộc...!Thằng khốn, mày dám giết cả con nít...!mày không phải người.

Thằng cầm thú...”
Dù được Ma Tùng Quân kéo ra, nhưng Huyết Phong vẫn không dừng dãy dụa mắng chửi tên Ma Pháp Sư kia.
Không còn được Huyết Phong giữ, gã Ma Pháp Sư gục xuống với gương mặt biến dạng hoàn toàn.

Mũi thì lõm vào trong, trán cũng lõm, răng rụng không biết bao nhiêu cái.

Mấy ngón tay của hắn co giật liên hồi.
Thằng này, không chết thì cũng trọng thương.

Ma Tùng Quân nghĩ thầm trong đầu.
Hắn can Huyết Phong là vì không muốn Huyết Phong giết người, nhìn mặt non choẹt thế này, giết người sẽ để lại ám ảnh cho nó mất.
“Phong ca ca.”
“Phong ca.”
Lúc này Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết vùng tay ra khỏi Huỳnh Đức chạy về phía Huyết Phong, mỗi bé một chân ôm chầm lấy hai chân của Huyết Phong.
Khiến cho cơn điên dại của Huyết Phong dần lắng xuống.

Hắn bình tĩnh lại, cúi xuống xoa đầu hai tỷ muội.

“Hai muội không sao chứ? Xin lỗi, là do huynh, tại huynh để hai muội hoảng sợ rồi.”
Giọng nói của Huyết Phong trở nên nghẹn ngào.

Hắn không kìm được nước mắt mà chảy dài ra.

Thời điểm chạy gần đến bìa rừng, Huyết Phong thấy rõ được ba tảng đá đang rơi xuống vị trí của hai chị em họ Yên.

Hắn chạy cắm đầu cắm cổ, nhưng trong lòng hơn ai hết, hắn biết mình không thể chạy đến kịp.
Nỗi tuyệt vọng trong thoáng chốc đó khiến Huyết Phong gần như phát điên.

Cảnh tượng đó khiến hắn nhớ lại thời điểm chứng kiến sư phụ hắn chết, ba cũng chết, mẹ hắn vì ném hắn đi nên cũng chết.

Nhưng khi tuyệt vọng nhất, hắn lại thấy Ma Tùng Quân từ đâu xuất hiện cản được hai tảng đá kia, sau đó lại dùng chút không gian cuối cùng để cứu hai tỷ muội họ Yên.
Huyết Phong mới thở phào được một hơi, đồng thời kịp chạy đến cứu Ma Tùng Quân một mạng.
Nhưng cơn bực tức của Huyết Phong vẫn còn đó, kẻ gây ra mọi chuyện lại chính là tên Ma Pháp Sư điên kia.

Huyết Phong dồn tất cả sự điên loạn của mình lên trên hắn.

Suýt chút nữa hắn đã mất kiểm soát cho đến khi nghe giọng của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.
“Không xong, đoàn trưởng gục rồi.

Mau cứu đoàn trưởng.”
Trong đám cướp có kẻ hét lên.
“Lũ dong binh chó má này dai quá.”
“Đứng lại đó.”
Mặc kệ cho bên ngoài hỗn loạn ra sao, Huyết Phong vẫn xoa đầu lấy hai đứa bé.

Chỉ có Ma Tùng Quân vẫn liếc mắt cảnh giác xung quanh.

Hắn nhận thấy mấy tay dong binh này cũng không vô dụng cho lắm.

Phần lớn vẫn cản được bọn cướp.

Chỉ là có hai tên đầu lĩnh, một tên bị hắn chém chết, một tên bị thanh niên kia lên gối thừa sống thiếu chết.
Số còn lại chắc không cần Ma Tùng Quân bận tâm nữa.
“Không cứu được đâu.

Rút thôi, phó đoàn trưởng cũng chết rồi.”
“Rút, anh em gom được gì thì gom.

Rút nhanh lên.”
Bấy giờ mấy tên cướp như rắn mất đầu, thấy Ma Tùng Quân cầm trọng kiếm đứng bên cạnh tên đoàn trưởng kia, chẳng gã nào dám lại gần để cứu nữa.

Chúng hô nhau chôm chỉa đồ rồi chia ra chạy, chẳng mấy chốc khu này chẳng còn bóng dáng tên cướp nào..