Ta Bị Ép Buộc

Chương 47: Chương 47



Cũng may không biết tôi còn phải xấu hổ bao lâu, ngay lúc đó một giọng nữ dịu dàng giống như suối chợt chen vào, giảm bớt sự lúng túng của tôi: "Tử Minh, mới sáng tinh mơ mà mấy người toàn nói những gì không đâu,còn không mau tới đây ăn điểm tâm?"
Ah? Đây là...... Tôi có chút kinh ngạc nhìn sang, vừa hay nhìn thấy mẹ Tào cởi tạp dề xuống, treo trên tường.
Chẳng lẻ Tào Tử Minh ở cùng với mẹ kế của anh ta sao?
"Tới đây, tới đây!" Hình như Hiểu Nhã đã quên chuyện khóc nức nỡ lúc nãy, cô bé nghe thấy mẹ Tào gọi, thì vội vàng đứng lên, chạy bạch bạch về phía phòng bếp. Mới đi được hai bước, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, liền quay đầu lại nói với tôi: "Chi, đi nhanh! Bác gái làm cơm rất ngon đấy! Chú Tào cũng nhanh lên một chút!"
—— Cách gọi này của cô bé, sao mà lộn xộn qúa vậy...... Tôi liền che mặt, làm bộ như cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không biết.
Chúng tôi theo thứ tự ngồi xuống bàn ăn, mẹ Tào nói chuyện trước: "Hiểu Lâm, bác coi như cũng đợi được cháu đến rồi. Tử Minh luôn nói con còn phải tham gia cuộc thi gì đó, không có thời gian để đến đây, nên cho em gái của con tới đây trước. Vậy cuộc thi đó là gì?"
Tôi ngẩn ra, nhìn Tào Tử Minh một cái, lại thấy anh ta rất bình tĩnh uống một hớp cháo trắng, hoàn toàn không có ý giúp tôi giải thích.
...... Loại chuyện bất ngờ như thế này, làm sao đầu óc tôi có thể nhanh nhạy che lấp được chứ? Hơn nữa còn là người khác nói dối giúp tôi!
Nhưng lúc này mẹ Tào đang cười híp mắt nhìn tôi, chờ tôi nói tiếp.
Tôi chỉ có thể xoay chuyển đầu óc, lấy kỹ thuật lừa dối người khác mà tôi đã khổ luyện ra, cười nói: "Là một cuộc thi diễn xuất, thời gian tương đối chặt chẽ, mỗi ngày đều phải luyện tập đến rất khuya."
Mẹ Tào vừa nghe xong, liền ân cần nói: "Khổ cực như vậy sao? Hiểu Lâm, con cần phải chú ý sức khỏe, thời tiết mùa này rất dễ bị cảm mạo, không để ý thì rất dễ mắc bệnh."
"Dạ, con sẽ chú ý. Không chỉ mình con, bác gái, bác cũng phải giữ gìn sức khỏe." Tôi nở nụ cười.

"Ha ha, mặc dù bác đã là một bà lão già khọm rồi, nhưng thân thể có thể còn tốt hơn nhiều so với những người trẻ tuổi các con!" Mẹ Tào lắc đầu một cái, cười chế nhạo.
"Bác gái già chỗ nào chứ? Chúng ta cùng nhau ra ngoài, nói không chừng người ta còn tưởng rằng bác là chị của con đấy."
"Nhìn cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của con kìa!"
Tào Tử Minh chỉ cười nhạt, cũng không xen vào đoạn đối thoại của chúng tôi, thỉnh thoảng chỉ nhìn sang mấy lần, nhưng cũng chỉ nhìn lơ đãng thoáng qua, lại có thể làm cho tôi đỏ mặt, không được tự nhiên xoay tầm mắt.
Tôi nghĩ, đây đại khái là thời điểm ngượng ngùng cũng như hạnh phúc nhất đời của tôi.
Bữa ăn sáng ồn ào nhưng lại kết thúc trong bầu không khí vô cùng hài hòa. Hình như Tào Tử Minh đang vội chuyện gì, sau khi ăn xong liền vội vã rời đi, mẹ Tào mẹ oán trách anh mấy câu, nhưng cũng không ngăn cản anh, chỉ lôi kéo tôi nói chuyện. Tôi có chút lo âu nhìn về phía phương hướng Tào Tử Minh rời đi, trong lòng có một cảm giác lo lắng như cỏ dại lan tràn.
Cảm giác bây giờ giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp làm cho lòng người lo lắng. Sự nguy hiểm ngày hôm qua giống như giấc mộng cũ xa xôi, trong thoáng chốc làm cho tôi cảm thấy đã gặp gỡ thật lâu trước đây, nhưng trong đầu tôi lại thoáng qua những đoạn ký ức ngắn làm rối loạn nhịp tim rồi lại làm cho tôi ý thức được, tất cả mọi chuyện không thể nào cứ kết thúc một cách sóng êm gió lặng như vậy được.
Có cái gì đó, đang mở cái miệng to như chậu máu, ở trong bóng tối lạnh lẽo chờ đợi tôi.
—— Tôi thật sự hi vọng đây chỉ là ảo giác của tôi. Dù sao, hiện tại tôi đang ở dưới sự bảo vệ của Tào Tử Minh, và có chuyện gì có thể làm khó được anh đây? Anh là một người lợi hại như vậy, thời điểm tôi khó khăn nhất, anh đều có thể dẫn tôi thoát khỏi cảnh tù đày, giống như không phí một chút sức lực nào.
Tôi biết rõ tôi đã có chút sùng bái đến mù quáng rồi, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc, cho nên chuyện này cũng không có gì lớn lao.
Ngày tiếp theo, trên căn bản tôi không còn chuyện gì làm, nên cả người đều đờ đẫn. Chờ đến lúc ăn cơm tối, tôi vừa nghĩ đến việc chỉ ngồi cũng không phải là một chuyện hay, nơi này không phải còn có tivi để tôi có thể biết được tình hình sao?

Bây giờ đúng lúc là thời gian phát sóng tin tức trong thành phố, tôi ngồi trên ghế sa lon, xem chỗ nào đó xảy ra chuyện trộm gà trộm chó, cây đại thụ trăm năm ở đâu đó đột nhiên bị sét đánh ngã...... Đang nhàm chán thì biên tập viên trên tivi chợt nhướng mày thông báo tin tức, giọng nói vốn đang cứng nhắc bỗng nhiên phập phồng.
"Hiện tại xin chen ngang một tin tức. Theo tin tức nhận được, năm con hẻm giao với phố Mã Lục, có một đám người không rõ lai lịch đang đánh nhau, mong mọi người hãy cách xa nơi đó, tránh bị liên lụy. Phóng viên của đài chúng tôi đang chạy tới địa điểm xảy ra sự việc, tình hình cụ thể như thế nào xin chờ phóng viên trở lại chúng tôi sẽ thông báo rõ hơn cho quý vị."
Đánh nhau?
Cái này có chút quen thuộc khiến tôi lo lắng, trong lòng nóng như lửa đốt.
Tôi nhìn chằm chằm tivi, muốn thấy nhiều tin tức hơn, nhưng biên tập viên đã bắt đầu thông báo tin tức tiếp theo, tôi lại đợi một lúc lâu cũng không có thêm một tin tức nào.
Tôi bắt đầu lo sợ không yên.
Buổi tối hôm đó, Tào Tử Minh không trở về, chỉ gọi điện thoại nói là có việc, người nghe điện thoại không phải là tôi, cho nên tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không biết được.
Mặc dù từ trong đáy lòng tôi luôn tin tưởng năng lực của Tào Tử Minh, nhưng tin tưởng là một chuyện, tôi vẫn sẽ lo lắng. Nhớ ngày trước Dương Dương từng theo tôi nói, Hắc bang của Tào Tử Minh cùng Thiên Long hội như nước với lửa, nhưng sau khi Tào Hoa Cường chết thế lực của Hắc bang lại yếu hơn Thiên Long hội, nếu không phải do thế lực của chính phủ giản hòa, chỉ sợ bọn họ đã sớm đấu đấu đá nhau đến một chết một sống rồi. Nhìn sự phân bố thế lực hiện nay, hơn nữa vào ngày sinh nhật của thị trưởng hôm đó, tôi đã nhìn thấy khí thế vượt bậc của thủ lĩnh Thiên Long hội, cha của Thần thiếu, tôi không khỏi nặng nề thừa nhận, tám đến chín phần là Hắc bang sẽ thất bại. Nhưng may mắn thay Tào Tử Minh cùng Thái Vĩnh Nghiên con gái của thị trưởng là bạn học, hơn nữa hình như cô ấy rất thích Tào Tử Minh, nên nhất định sẽ giúp Tào Tử Minh.
Lúc này, tôi càng cảm thấy lo lắng. Tôi sống lại trong một gia đình nghèo hai bàn tay trắng, cho nên hoàn toàn không có cách nào trợ giúp Tào Tử Minh giống như Thái Vĩnh Nghiên được, nếu vậy, tôi để Tào Tử Minh ở bên cạnh, có phải là một sai lầm hay không? Sau khi biết mình không được ở chung với Tào Tử Minh, thì Thái Vĩnh Nghiên có thể sẽ không giúp Tào Tử Minh nữa không? Nếu như không có tôi, Tào Tử Minh có thể ở cùng với Thái Vĩnh Nghiên, như vậy sẽ không có khả năng cô ấy vì yêu mà sinh hận rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tôi không có niềm tin đối với hành động của mình ngày hôm qua. Tôi thật sự rất sợ bởi vì tôi mà khiến cho Tào Tử Minh bị thương tổn.
Thời gian lo lắng luôn trôi qua rất chậm, cả đêm trằn trọc trở mình đối với ta mà nói như dài cả một năm vậy. Ngày thứ hai lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trên mặt thảm, có rất nhiều hạt bụi nhỏ nhảy nhót trong vầng sáng đó.

Sáng sớm yên tĩnh như vậy, làm cho người ta không nhịn được cảm thấy ấm áp, thế nhưng dự cảm giống như có một con quái thú đang mai phục dưới mặt nước yên tĩnh, làm thế nào cũng không xua đi được, giống như một sợi tơ quấn quanh lấy người tôi.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Tiểu La lo lắng hỏi tôi lúc nào thì mới có thể về nhà, trở về trường đi học, tôi lại không trả lời được, chỉ có thể vuốt đầu của nó nói sẽ rất nhanh thôi. Hiểu Nhã thì bận rộn đi theo mẹ Tào mẹ, hình như không quan tâm đến chuyện về nhà một chút nào. Thật ra thì, nơi nào có người thân thì nơi đó chính là nhà, hiện tại ba người chúng tôi đã ở chung một chỗ, như vậy nhà ở nơi nào, thì có quan hệ gì đâu? Chỉ là, hiện tại loại lo lắng sợ hãi không biết lúc nào sẽ có tai họa xảy ra, thật sự là rất khó chịu.
Nghĩ tới việc lo lắng cũng không phải là biện pháp, tôi cũng bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ của mẹ Tào và Hiểu Nhã, giúp đỡ làm chuyện gì đó để dời đi lực chú ý. Quét dọn vệ sinh xong định đi ra ngoài biệt thự vứt rác, bên cạnh lại đột nhiên vọt ra một người. Tôi sợ hết hồn, vừa nhìn thấy là một người đàn ông mặc áo đen quen thuộc thì cũng yên tâm.
"Phạm tiểu thư, để tôi." Nói xong, người đàn ông với gương mặt xa lạ muốn đoạt lấy túi rác trong tay tôi.
Tôi vung tay lên đưa túi rác ra xa, trừng mắt nói: "Tôi tự làm được."
Nếu ngay cả rác cũng có người giúp tôi bỏ, thì tôi thật sự sẽ nhàm chán đến chết mất, cho nên chuyện nhỏ này, vẫn là tự mình làm thôi.
Người đàn ông áo đen bất đắc dĩ, đành phải đi theo tôi tới điểm tập trung bỏ rác.
Bởi vì thật sự rất nhàm chán, cho nên tôi cũng không giống trước kia tiện tay ném rác đi, mà là ngồi xổm xuống dọn dẹp đống đồ bỏ đi thật ngay ngắn. Bên cạnh, người đàn ông áo nhìn quanh bốn phía đề phòng, giống như vệ sĩ truyền thuyết trong Trung Nam Hải, mắt nhìn sáu phía tai nghe tám phương.
"Anh gì này, đừng khẩn trương như thế chứ. Anh nhìn nơi này xem, tầm nhìn rộng rãi như vậy, nếu có người muốn đến gần, liếc mắt liền thấy được." Tôi đứng lên, nói với người đàn ông áo đen.
Nhưng đối phương chỉ cau mày, cơ thể càng căng thẳng hơn không hề có một chút buông lỏng nào: "Phạm tiểu thư, anh Minh nói chúng tôi phải bảo vệ cho cô thật tốt, nên tôi phải cẩn thận."
Tôi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi theo anh ta trở về.
Vậy mà, vừa lúc đó, cách đó không xa chợt vang lên tiếng động cơ xe hơi!
Người đàn ông áo đen phản ứng cực kỳ nhanh, ngay khi âm thanh đó vang lên, trong nháy mắt anh ta liền kéo tôi một cái chạy về phía biệt thự, gần như cùng lúc đó, từ các phía quanh biệt thự lao ra hơn mười người, chắn ngang phía sau tôi. Tôi thậm chí còn nhìn thấy một người móc ra cây súng chỉ có trong phim ảnh trên tivi!

Tôi trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt này, tôi cứ có cảm giác như đang nằm mơ giữa ban ngày, trong khoảng thời gian ngắn chưa hoàn hồn lại được.
Đó là một chiếc xe hơi màu đen, không có bảng số xe, tốc độ xe rất nhanh, mục tiêu rõ ràng chính là căn biệt thự này của chúng tôi. Người đàn ông áo đen vẫn đang kéo tôi chạy về phía cửa biệt thự, khi chiếc xe kia lái đến cách biệt thự mười mét thì chúng tôi đã bước một bước vào trong cửa.
Khi vào trong biệt thự, tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại thấy chiếc kia xe hơi chợt quẹo thật nhanh, giống như là đang chơi trò chơi đua xe AE86. Còn đang nghi ngờ, từ trong chiếc xe kia chợt tung ra một loạt tờ giấy, giống như là hoa tuyết nhẹ bay theo gió rơi xuống đất.
Giống như chỉ muốn làm một chuyện nhàm chán như vậy, chiếc xe kia quay đầu vội vã rời đi không hề quay đầu lại, rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt của chúng tôi.
Đám đàn ông áo đen đang vây quanh trước cửa biệt thự cũng trố mắt nhìn nhau một lát, người đàn ông áo đen ở bên cạnh tôi từ từ đi lên trước, tùy ý lượm một tờ giấy —— không, không phải tờ giấy, hình như là...... tấm hình?
Tôi bỗng nhiên có một dự cảm xấu.
"Đây là cái gì?" Tôi đứng ở cửa biệt thự không động đậy, hỏi người đàn ông ao đen đang nhíu chặt hàng chân mày cầm tấm hình.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, chân mày đang nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, cười nói: "Chỉ là hình đe dọa người, quá máu tanh, Phạm tiểu thư không nên nhìn thì hơn."
"Không sao, khẩu vị của tôi cũng rất nặng." Tôi đã nhìn ra vẻ mặt khác thường của anh ta, nên hoàn toàn không tin lời của anh ta. Vừa nói, tôi từ từ đi lên nhặt một tấm hình ở gần đó.
"Phạm tiểu thư, cô thật sự không nên nhìn thì tốt hơn!" Người đàn ông áo đen gấp gáp nói xong, chợt chuyển sang nói với những người khác: "Các người còn đứng đó làm gì? Mau dọn dẹp hết những thứ này bỏ đi!"
Hành động giấu đầu hở đuôi của anh ta càng làm cho lòng tôi lo lắng nhiều hơn, một người đàn ông áo đen không nói lời nào xông lên phía trước đoạt đi tấm hình của tôi. Anh ta sợ làm tôi bị thương, nên không dám dùng sức, vì thế tôi không tốn một chút sức nào cũng cướp được tấm hình kia lại.
Nhưng ngay lúc tôi nhìn rõ tấm hình kia, trong đầu của tôi giống như có một tiếng sấm nổ tung, tiếng ong ong tràn ngập cả đầu của tôi.