Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 70: Dời non lấp bể



Bản Convert

Dịch giả: HCTver2.

Lăng Phi Vũ cho Vong Tiên Tông mượn một Phi Hạm để di chuyển cho thuận tiện.

Lâm Việt giúp nàng báo thù, nàng cố nhiên sẽ phải báo ơn lại hắn.

Chẳng qua trận chiến kia Nữ Đế Tông cũng chẳng phải là không có tổn thất lớn, thân là Tông chủ, nàng buộc phải ở lại sắp xếp đống tàn dư.

Cầm Cơ cũng không nói nhiều, lãnh đạo mọi người thẳng hướng Đạo Hà mà tới.

Hiện tại, con Huyết Giao đã lao đến vị trí của Đạo Hà, cả người tan chảy thành một bãi chất dịch màu đỏ máu, từ từ hòa cùng với nước sông làm một thể.

Một nam tử trung niên đứng cạnh đó thấy cảnh này, mỉm cười độc ác:

-Hừ, mấy con kỳ đà cản mũi đều được giải quyết hết rồi, một khi chiếm được Phạn Thiên Quả thì Quỷ Hoàng là cái thá gì? Hừ, quỷ cũng phải quỳ xuống trước ma mà thôi.

Vừa nói hắn vừa ra lệnh cho bảy tên Ma Tướng và hơn năm vạn Ma Binh đằng sau:

-Bảo vệ chỗ này cho tốt, không được để bất cứ người nào đi vào.

-Vâng.

Bảy ma đồng thời cúi đầu đáp.

Nếu quan sát kỹ khí tức, sẽ nhận ra tất cả đều là Siêu Thoát Cảnh.

Còn năm vạn Ma Binh, đều không dưới Chuyển Luân Cảnh, thi thoảng còn phát hiện ra một vài Siêu Thoát Cảnh nữa.

Dĩ nhiên, đây không phải chiến lực ban đầu của Yêu Ma Hải, bằng không Vong Tiên Tông và Xích Tiêu Các đã sớm bị san bằng lâu rồi, đâu cần phải bày mưu tính kế khổ sở như này chứ.

Đây là bí pháp của riêng Yêu Ma Hải, giúp tăng mạnh tu vi trong một quãng thời gian!

Tuy rằng có chút tổn hại tiềm lực sau này, nhưng mà không sao, tất cả vì Phạn Thiên Quả!

Ma Chủ nhìn chằm chằm vào dòng sông, đột nhiên cả người nổ tung thành một vũng máu.

Màu sắc y hệt như Huyết Giao.

Sau đó, "Ma Chủ" liền chui vào trong Đạo Hà, nhập với vùng sông màu đỏ.

Mặt nước vốn dĩ im lìm đột nhiên sôi trào mãnh liệt, từng bọt máu căng lên để rồi vỡ tung ra liên hồi, như thể có một sinh vật gì đó đang chuẩn bị trồi lên vậy.

"Bây giờ trên toàn bộ lục địa này có lẽ cũng chỉ có mình bản chủ là có thể tự do ra vào chỗ này thôi."

Tuy có tên là sông, nhưng thực ra diện tích của Đạo Hà còn lớn hơn cả đại dương lớn nhất của Hồng Mông lục địa, còn nguyên cớ của cái tên này thì là do dòng sông này vốn được Quỷ Hoàng kéo về đây thôi.

Vì vậy, đây là sông của vũ trụ chứ không phải sông của lục địa này.

Mà của vũ trụ thì cái kỉm kìm kim gì mà chả to, thế nên đây cũng là điều dễ hiểu.

Tóm lại là sau khi nhập vào dòng nước đỏ kia, Ma Chủ lập tức di chuyển về một phương hướng.

Là một thuyền gỗ bị hư hỏng nặng, chìm sâu dưới đáy lòng Đạo Hà, cảm giác cổ xưa toát ra làm lòng người không khỏi thổn thức thời gian vô tình.

Điều khiển Hóa Huyết Công biến lại thành hình dáng người, Ma Chủ đứng trước thuyền gỗ, ôm quyền bái chào.

Đột nhiên, một ông lão mặc một cái áo tơi rơm và đội một cái mũ rộng vành, bàn tay già nua khẳng khiu đầy gân xanh đang cầm một cái chèo không ngừng khuấy động bùn đất dưới đáy sông hiện ra, dường như đã xuất hiện ở đó ngay từ đầu rồi.

Nếu như cái thuyền tốt hơn một chút, và nhất là nếu như đang ở trên cạn chứ không phải tít sâu dưới lòng sông thì từ xa nhìn lại, đây quả không khác gì một ông già đang một mình chèo thuyền cả.

-Ai đang làm phiền lão phu vậy?

Mãi sau đó, ông lão mới cất tiếng, còn Ma Chủ thì không dám cử động lấy nửa bước, vẫn giữ nguyên tư thế vái chào.

-Vãn bối La Hầu, bái kiến Đạo Thuyền Phu!

(Thuyền Phu: người lái đò, người giữ thuyền.)

Hắn nói tiếp:

-Đến để đưa Đạo Thuyền Phu rời khỏi đây.

-Ngươi không phải Nhân Tộc...

Ông lão chậm rãi nói.

La Hầu hai tay nắm chặt, trong mắt thoáng qua vẻ tức giận.

Hắn ghét nhất người khác nói câu này.

Đạo Thuyền Phu không để ý đến, vẫn ung dung tiếp tục:

-Nhưng con đường tu hành, cần gì phải quan tâm tộc nào, có phải Nhân hay không, không quan trọng.

Ma Chủ lúc này cũng đã bình tĩnh lại:

-Ngài nói đúng, bây giờ đi thôi.

Hơi mất kiên nhẫn, hắn đưa tay định nắm lấy ông lão.

Chỉ là một lực chấn động đáng sợ phát ra, đánh bay La Hầu ra xa.

Nếu để ý trên mặt sông, đã bắt đầu xuất hiện những cơn sóng dữ.

La Hầu nhíu màu nhìn luồng nước cuồn cuộn đục ngầu lật tung bùn đất, lại lập tức ôm quyền nhận lỗi:

-Vãn bối làm sai, kính xin tiền bối tha thứ.

Đạo Thuyền Phu vẫn không để ý đến, tiếp tục chèo thuyền, dòng nước dữ cũng an bình trở lại, mặt sông cũng dần lặng im.

-Lão phu cả đời u mê không kết quả, một bước cuối đến Đại Đạo vẫn không đi được, chưa thể thành Đạo, không rời khỏi đây được...

'Chết tiệt!"

La Hầu thầm mắng trong lòng, đây là đang muốn kiểm tra đạo tâm của hắn sao?

...

Trên bờ Đạo Hà.

Một người một khỉ xuất hiện trên không trung, Lâm Việt đứng chắp tay nhìn đại quân phía dưới.

Chỉ nháy mắt, cả bảy Ma Tướng đã bao vây lấy họ.

-Cút mau, dám tiến lại, chết!

Lâm Việt quay sang khỉ trắng:

-Đưa Thạch Côn cho ta, ngươi lo liệu mấy tên này đi.

Giao Phách Không Thạch Côn cho hắn, Tiểu Hầu lập tức lao lại một tên Ma Tướng.

-Hừ, con khỉ ngu xuẩn.

Tên kia cười nhạt, giơ tay định đỡ đòn, nhưng mà một giây sau, cánh tay nhỏ bé đầy lông trắng kia đã nhuộm đỏ máu của hắn.

Một đòn, một đòn xuyên ngực, trực tiếp về trời.

-Chết tiệt, nhanh quá!

Sau Ma Tướng kia giật mình, ngạc nhiên nhìn Tiểu Hầu:

-Vô Kiên Cảnh!

Ma Tướng không ngăn được mà thốt lên câu đấy lập tức trở thành mục tiêu kế tiếp, Cửu Âm Hàn Khí phóng ra, một bức tượng băng đã được tạo nên.

Và dĩ nhiên, một Ma Tướng nữa đã chết.

Lâm Việt xem đến đây thôi, không để ý nữa, Diệu Khí truyền ra khống chế Phách Không Thạch Côn biến lớn.

-Cũng nên làm việc thôi.

Nước của Đạo Hà tất nhiên không phải loại thông thường, bằng không Ma Chủ cũng không cần phải phí công chuẩn bị Huyết Giao để hỗ trợ kết hợp với Hóa Huyết Công mới dám đi vào bên lòng sông.

Bởi vì Đạo Uẩn của Phạn Thiên Quả đã ngập tràn trong từng giọt nước của sông, lấy Chiến Thể của các Tộc trên Hồng Mông lục địa căn bản khó có thể chịu được áp lực kinh khủng kia.

(Uẩn: là... là... tích tụ, tích chứa? Khó mà sát nghĩa nhỉ, nhưng tôi hiểu mà chả biết nói thế nào... tóm lại là một dạng năng lượng do quả phát ra thôi.)

Hóa Huyết Công mà Ma Chủ đã sử dụng là một cách, cái này Lâm Việt cũng biết, nhưng đây không phải công pháp của con người, có muốn cũng không cách nào tu luyện.

Cho nên hắn cần cách khác, một cách mà Nhân Tộc có thể thực hiện được.

Phách Không Thạch Côn chứa Chước Liệt Sa Mạc, cũng là một cách!

Thạch Côn vung lên, thân đá phát ra ánh sáng đỏ kỳ dị, gia tăng sức mạnh của đòn đánh.

Đùng!

Một côn đập xuống, chấn động trời đất, Đạo Hà sôi sục, sóng dữ cuộn trào, mặt sông trực tiếp bị đập tách thành hai nửa!

Năm vạn Ma Binh Yêu Ma Hải lúc này mới hoàn hồn, lập tức tiến công Lâm Việt.

Nhưng còn chưa chạm được nửa cọng tóc của hắn, một tiếng gầm lớn phát ra, sóng âm thanh quét qua đánh nát luôn ba phần mười đại quân, là Tiểu Hầu giúp đỡ hắn.

-Vô Kiên... Là yêu thú Vô Kiên Cảnh!

-Để sau, giết tên loài người kia trước!

Lâm Việt thấy Đạo Hà đã bị chặt thành hai nửa, cảnh tượng dưới đáy sông hiển hiện rõ ràng.

Đúng như hắn nghĩ, Ma Chủ quả nhiên biết chuyện Đạo Hà Phu.

-Ha ha, luận đạo làm sao có thể thiếu ta?

(Luận đạo: Nói chuyện, bàn luận về đạo.)

Hắn mỉm cười, Chước Liệt Sa Mạc vẫn luôn cất chứa bên trong Thạch Côn được phóng ra ngoài, cát vàng vô tận hòa lẫn cùng cả nước sông máu và nước sông thường, biến toàn bộ cả Đạo Hà thành một vùng bùn lầy!

Mấy vạn Ma Binh nhìn cảnh này há hốc mắt chữ o mồm chữ a nhìn cảnh tượng dời núi lấp biển trước mặt, không nói nên lời!

La Hầu vừa luận đạo với Đạo Thuyền Phu, vừa giơ một tay lên, một luồng Diệu Khí màu đen bắn ra, đánh tới Lâm Việt.

Không chần chừ, hắn lập tức khống chế Thái Dương Chân Hỏa bao phủ toàn thân, rồi cả người hắn đều hóa thành lửa đen, một phân hai, hai phân bốn, bốn ngọn lửa đồng thời lao xuống dưới, ba đạo bị Diệu Khí màu đen ngăn cản cắn nuốt, còn đạo thứ tư thì lách qua, trực tiếp đi vào Đạo Hà.

Lửa hóa thành người, Lâm Việt bước ra trước mặt La Hầu.

Ma Chủ nhíu mày, không ngờ tu vi chỉ là Nhất Nhiên Chuyển Luân Cảnh, vậy mà lợi hại như thế.

Đây là thức thứ hai trong Đại Nhật Đạo Pháp của hắn, Phân Hỏa Kỳ Thuật!

Lâm Việt nhìn vào ông lão ngồi trên thuyền gỗ, ôm quyền bái chào:

-Vãn bối Lâm Việt, bái kiến Đạo Thuyền Phu.

Ông lão gật đầu, không nói nhiều gì hết, tựa hồ đã biết không cần nhiều lời với người thanh niên này.

Lúc này Ma Chủ biết đã không còn cơ hội ra tay, chỉ có thể nén giận mà luận đạo tiếp:

-Đạo vi cực, tu vi vi cực, đương thế tối cường vô địch vi Đại Đạo chung điểm.

(Cực hạn của đạo là cực hạn của tu vi, mạnh mẽ nhất không ai địch lại chính là đã đi đến cuối cùng của đạo.)

-Đại Đạo hữu cực...

(Đại Đạo có cực hạn sao...)

Đạo Thuyền Phu trầm ngâm suy nghĩ.

Lâm Việt vẫn im lặng, La Hầu tiếp tục:

-Tuế nguyệt chi tiền, Đế cảnh vi đạo cực điểm, Cửu Đế Đạo vi Đế Thống Thời Đại vũ trụ Đại Đạo.

(Khi trước, cực hạn của Đạo là Đế Cảnh, đạo của Cửu Đế là Đại Đạo của vũ trụ trong Thời Đại Đế Thống.)

-Đại Đạo truyền thừa, hậu nhân kế thừa, khả năng vi tân Đế cảnh.

(Đại Đạo truyền xuống cho người sau kế thừa, rất có thể sẽ đạt được lên Đế cảnh.)

-Đạo Thuyền Phu nếu tin tưởng ta, ta sẽ là Đại Đạo mới sau Cửu Đế!

Ông lão vẫn im lặng, dường như đang suy tính đến lời của La Hầu.

Một lúc lâu sau vẫn không nói gì, có lẽ đang phân vân trong lòng.

Lâm Việt lên tiếng, hỏi lại:

-Cửu Đế Đạo vi hà thị Đại Đạo?

(Tại sao Đạo của Cửu Đế là Đại Đạo?)

Ma Chủ nhìn sang, trả lời:

-Cửu Đế Đạo nãi cực hạn đạo pháp đương thế, vô địch bất bại, tất vi Đại Đạo.

(Đạo của Cửu Đế chính là đạo cực hạn của lúc đó, không ai địch lại không ai đánh bại, đương nhiên là Đại Đạo.)

-Đương thế vô địch, tất vi Đại Đạo...

(Vô địch lúc đó thì chắc chắn là Đại Đạo à...)

Lâm Việt lẩm nhẩm lại, rảo bước quanh La Hầu.

Ma Chủ thì tò mò nhìn lại, lần đầu tiên có người dám chủ động lại gần hắn.

Người bình thường ở khoảng cách này, rất dễ dàng bị Ma Lực phát ra từ Ma Tính của hắn khống chế, từ đó biến thành nô lệ của hắn.

Nhưng dường như thằng nhãi này không bị ảnh hưởng.

Đột nhiên La Hầu giật mình khi Lâm Việt đập tay lên vai hắn, ngay khi hắn muốn ra tay phản kháng, lại nghe được tiếng cười của đối phương vang lên:

-Cửu Đế chích thị Đế Thống Thời Đại tối cường giả, vị tất đại biểu Đại Đạo?

(Cửu Đế quả thật đúng là những người mạnh nhất Thời Đại Đế Thống, nhưng chắc gì đã là Đại Đạo?)