Bản Convert
Dịch giả: HCTver2.
Đùng!
Một tiếng nổ lớn vang lên, công kích Thần Niệm của Cầm Cơ khóa chặt mục tiêu đánh trúng La Hầu, trong giây lát thất thần ấy, Tứ Phương Sát Trận đã hoàn toàn bao vây lấy hắn, không có cách nào thoát thân trong thời gian ngắn được cả!
Một bên khác, Huyền U thấy Ma Chủ bị vây nhốt, mà mọi chuyện dường như đều là do một tay Lâm Việt bày mưu tính kế, lúc này liền lập tức hiểu ra.
-Ngươi không phải sứ giả!
Hắn bây giờ mới nhận ra, ngay từ đầu đã bị tên nhãi trước mắt lừa gạt bán mạng, bôn ba khắp nơi như chó chạy vặt, liều mình đối phó Xích Tiêu Các, bây giờ ngay cả Ma Chủ cũng bại tướng dưới tay người này!
Còn không hiểu nữa thì quả là thằng ngu.
-Đáng chết!
Huyền U giận quá mất khôn, đột nhiên ra tay, vung Loạn Hồn Phiên tấn công người khác, không ai ngờ rằng hắn lại làm thế trong trường hợp này cả.
Vô số hồn ma bóng quỷ thoát ra từ trong lá cờ, tiếng khóc u uất ai oán lạnh lẽo làm người rợn tóc gáy quanh quẩn vọng xa.
Dương Tình và Kiếm Si Nhi bị ảnh hưởng trước tiên, cả hai đồng thời lùi lại, sắc mặt đều rất kém do bị tập kích bất ngờ, suýt chút nữa thì Tứ Phương Sát Trận sẽ bị phá bỏ.
Lúc Huyền U định tiếp tục ra tay, chợt thấy đau nhói chỗ lồng ngực, cúi xuống, thì ra trái chỗ trái tim của hắn đã sưng lên một khối to tướng!
-Đúng là ta không phải sứ giả, nhưng câu mạng ngươi trong tay ta thì không phải lời nói dối đâu, cứ yên lặng mà làm người tốt không được hay sao?
Lâm Việt lạnh lùng lên tiếng, Huyền U cảm thấy có gì không đúng, bấy giờ mới cảm thấy sợ hãi thì đã muộn, một giây sau, trái tim của hắn nổ tung, hoàn toàn mất đi sinh mạng!
Huyền U, chết!
Lâm Việt bay lên, nhìn lại La Hầu cũng đang tò mò quan sát hắn:
-Hừ, Huyết Tế Luyện Tâm, xem ra ngươi cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì, cũng là Ma Tu mà thôi.
Hắn nhún vai không quan tâm:
-Ta là ta, Tiên Đạo không khác Ma Đạo là mấy, tiên là ta mà ma cũng là ta, chỉ mỗi Ma Đạo làm sao chứa được ta cơ chứ?
La Hầu nghe vậy, sát ý nổi lên, quyết định liều mạng cá chết lưới rách, ngọc đá cùng nát với đối thủ, nhưng lại thấy Lâm Việt giơ tay:
-Đi đi.
Không chỉ riêng Ma Chủ mà tất cả mọi người có mặt ở đó đều giật mình nhìn hắn khó hiểu, ngay cả Dạ Minh Nguyệt cũng không biết dụng ý của tên này là gì.
Cũng phải thôi, Ma Chủ La Hầu tính kế bốn tông Vong Tiên, Xích Tiêu, Phi Tiên, Nữ Đế để lén đi vào Đạo Hà, gây ra thiệt hại cực lớn.
Nếu không có Lâm Việt, thì mọi sự sẽ còn kinh khủng hơn nữa!
Mãi mới giăng bắt được tên này, thế quái nào lại bảo thả đi cho đặng?
-Không đi, muốn ở lại chịu chết hay gì thế?
Lâm Việt nói lần nữa, cầm lấy khăn tay do Dạ Minh Nguyệt dâng lên.
Vừa này tiêu diệt Huyền U, không cẩn thận bị máu bắn vào tay, cần phải lau cho sạch sẽ.
La Hầu nhìn chằm chằm vào hắn, không ngờ đối thủ hôm nay của mình...
Còn máu lạnh hơn so với mình!
-Tốt!
Ma Chủ quát lớn, không do dự nữa mà bay nhanh rời khỏi chỗ đó.
-Bĩnh tình nào, dù sao cũng là ngươi gây ra tội nghiệt, không trả giá thì làm sao có thể để mọi người nguôi giận?
Đúng lúc này, Lâm Việt chỉ một ngón tay về phía La Hầu, một sợi tơ máu cực mảnh trong nháy mắt bắn xuyên vào trung tâm trái tim của hắn, an vị nằm trong đó!
"Chết tiệt, Huyết Tế Luyện Tâm!"
La Hầu thầm mắng trong lòng, nhưng cũng không dám quay đầu lại nữa, dù sao hắn cũng không tin là mình có thể toàn mạng bỏ chạy mà chẳng cần phải bỏ lại thứ gì.
Chẳng có chuyện gì là tự nhiên cả.
Vả lại, hắn cũng phát hiện ra chỗ kỳ lạ trên bầu trời kia, khí tức đáng sợ ấy làm hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Được mệnh lệnh của Thánh Tử, trong Vong Tiên Tông không một ai dám trái lời, cứ thế mà nhìn La Hầu bay đi, rất nhanh đã mất hút khỏi tầm mắt mọi người.
Không ai biết hắn sẽ rời khỏi Hồng Mông lục địa hay sẽ ẩn trốn ở một nơi nào đó chờ ngày trở lại?
Có lẽ chỉ có mình Lâm Việt là biết vị trí cụ thể thôi.
Tất nhiên, không phải hắn có lòng nhân từ đột nhiên chui ra từ đâu đó, cũng không phải hắn định kiếm thêm thuộc hạ cho mình, dù sao dưới trướng hắn vẫn còn nhiều người lắm.
Mà là vì đôi mắt được ngưng kết từ mây đen trên trời kia.
Không toát ra dù chỉ là một tý cảm xúc, kích thước lại cực kỳ khổng lồ tựa như mặt trời mặt trăng, nó quan sát toàn bộ lục địa một lúc lâu, sau đó dường như xác định được phương hướng cần đến, lại tan biến mất, cũng đột ngột như khi nó xuất hiện.
Bầu không khí căng thẳng lúc này cũng đi theo đôi mắt kia, mọi người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong rồi.
Lâm Việt bấy giờ mới giải thích:
-Không phải ta muốn thả tên kia, mà là nếu không thả, Thất Nghiệp Quỷ Hoàng nhất định sẽ đến tìm chúng ta.
Kiếm Si Nhi giật mình:
-Thất Nghiệp Quỷ Hoàng?
Hắn gật đầu, mọi người lại lần nữa mừng vì đã làm theo lời của Thánh Tử.
-Nhưng Quỷ Hoàng muốn tìm gì vậy?
Cầm Cơ vẫn không yên lòng hỏi lại.
Nhưng Lâm Việt lại gần nàng, ghé tai thấp giọng nói nhỏ:
-Ngươi không ngại hiểm nguy đi đến nơi này, là để quan tâm Quỷ Hoàng hay sao?
Nàng cố nhiên là nghe hiểu ý hắn muốn nói, lúc này nhìn mọi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi phờ phạc, mới quay sang dùng ánh mắt trách cứ nhìn lại:
-Đương nhiên là vì ngươi chứ.
-Ngươi quá liều, tên Ma Chủ kia ít nhất cũng là Cửu Dương Siêu Thoát Cảnh!
Lâm Việt gật đầu, thả lỏng cơ thể, lạp tức phun ra một búng máu!
Quả nhiên là hậu duệ Huyết Ma Đại Đế, tốc độ tu luyện quả thật quá nhanh!
Hắn chắc chắn lúc chiến đấu ở Yêu Ma Hải tên này còn chưa mạnh đến mức như thế.
-Ngươi bị thương rồi hả?
Cầm Cơ hoảng hồn hỏi, không chỉ có nàng, cả mấy người khác cũng vội vàng chạy lại vây quanh.
-Đừng lo, nhẹ thôi, quay về Vong Tiên Tông đã.
-Ngươi vừa nãy đánh nhau với Ma Chủ đúng không?
-Ừm, cũng may đã lấy được thứ cần lấy rồi.
Kiếm Si Nhi nhanh chóng đỡ một bên hắn, một bên khác thì là Dạ Minh Nguyệt, thực ra hắn tự đi thì cũng được, nhưng mà thấy trái phải hai bên đều phả lại hương thơm thì... Được rồi, miễn cưỡng vậy.
-Đối chiến với Cửu Dương Siêu Thoát Cảnh mà vẫn cướp được bảo vật?
Liễu Vô Ngân kinh ngạc nhìn Lâm Việt, không nói nên lời.
Lúc này ngăn cản La Hầu, năm người hợp lại mới giam giữ được hắn, nhưng chỉ là giam giữ thôi, chuyện thắng thua thì chưa dám khẳng định.
Nhưng mà lấy tu vi Chuyển Luân Cảnh đánh tay đôi với Ma Chủ, lại có thể toàn mạng quay về với đồ tót?
-Thánh Tử lợi hại.
Long Lân thán phục lên tiếng, Vô Ngân cũng đồng ý gật đầu hùa theo, dù sao đây là lần đầu tiên hắn thấy lão huynh đệ của mình mở miệng khen người đấy.
-Được rồi, về thôi.
Lâm Việt nói lại, cũng không giải thích chi nữa.
Thực ra giải thích cũng không đem lại lợi ích gì.
Ngang cơ với Ma Chủ đã rất đáng sợ rồi.
Nếu còn nói thêm vết thương này không phải do tên kia tạo ra, mà là hắn cố sức dùng Chiến Thể cắn nuốt một phần sức mạnh của Phạn Thiên Quả nên mới bị vậy, phần còn lại thì bị mình khóa chặt trong người thì sẽ còn kinh khủng hơn.
Nhưng thôi, Lâm Việt quyết định im lặng, an nhàn hưởng thụ bốn vị mỹ nhân vây quanh chăm sóc, đi lên Phi Hạm mà quay lại Vong Tiên Tông.
-Cuộc chiến này chúng ta tuy có thiệt hại không nhỏ nhưng cũng thắng lớn rồi!
Trên tàu, Cầm Cơ đứng nói lại mọi sự cho hắn nghe:
-Nữ Đế Tông hợp lực cùng chúng ta tiêu diệt Phi Tiên Môn, đệ tử đã truyền tin lại là họ đang chờ đợi ở chỗ chúng ta, còn Nữ Đế Lăng Phi Vũ thì dường như muốn đến đây hỗ trợ.
Lâm Việt gật đầu, nghĩ gì đó rồi ra lệnh:
-Ừm, báo lại là không cần nữa, chờ tại đấy đi, mọi chuyện đã xong rồi.
Cầm Cơ gật đầu rời đi.
Vừa đi nàng vừa suy đoán về hắn và Lăng Phi Vũ, hai người này chắc chắn có quan hệ không tầm thường.
Nhược bằng không thì làm sao mà đường đường là Nữ Đế uy danh lẫy lừng, là chủ nhân một tông môn lớn, lại quan tâm đến một người như tên này?
Có khi nào, quan hệ giữa họ cũng giống như giữa mình và Lâm Việt hay không?
...
Lâm Việt quay đầu nhìn vào Dạ Minh Nguyệt vẫn nắm tay mình mà nức nở từ đầu đến cuối, cười hỏi:
-Lại sao đây hả cô nương?
-Ta sợ ngươi chết.
Minh Nguyệt nghẹn ngào đáp lời.
Mắt ngân ngấn nước, sắc mặt u buồn khó tả, để cho người khác nhìn vào thấy thương, muốn dỗ dành chiều chuộng nhưng đấy là người khác chứ không phải Lâm Việt.
Hắn muốn trêu cô nàng nhưng lời đến miệng lại ngừng, cuối cùng lại nói:
-Không chết được, mà có chết cũng chẳng sao, dù sao cũng ta cũng đã chết rất nhiều lần rồi.
-Cái gì? Đừng dọa ta mà.
Dạ Minh Nguyệt bị hắn đưa tới đây, khắp cả Hồng Mông lục địa họa may có mỗi hắn là người quen, là chỗ dựa duy nhất của nàng, bây giờ như thế này, làm sao không sợ cho được?
-À à, không, ta không có ý đấy mà là... là... Chậc, tóm lại là mọi chuyện vẫn ổn cả thôi.
Câu vừa nãy thực ra cũng không phải nói suông, trong 10 vạn năm luân hồi, có quãng thời gian hắn bị dày vò đến mức phát điên, cả ngày chỉ tìm cách tự sát cho đến khi bình tĩnh trở lại.
Có nhiên là chẳng ai muốn quay về khoảng thời gian như thế cả, vậy nên bây giờ một một hành động của hắn đều đã được suy tính kỹ càng cặn kẽ cả rồi.
-Ngươi thả Ma Chủ, là vì Phạn Thiên Quả ở trong tay hắn sao? Để hắn dẫn Thất Nghiệp Quỷ Hoàng đi?
Dạ Minh Nguyệt thấy hắn không sao, cũng bớt lo lắng, bấy giờ mới hỏi.
Lâm Việt gật đầu:
-Đúng thế, à không, là một phần của Phạn Thiên Quả thôi.
-Một phần?
Nàng không thấy cảnh chiến đấu giữa họ nên tất nhiên không biết việc chia tách lúc đó, chỉ biết hắn có thể an toàn sống sót sau khi giao tranh với Ma Chủ đã là kỳ tích rồi.
Lâm Việt không nói không rằng nắm tay Minh Nguyệt đặt lên bụng mình.
Trong nháy mắt, nàng như thấy mình đang đối mặt với cả một đại dương Diệu Khí khổng lồ dày đặc, vô cùng vô tận!