Bản Convert
Dịch giả: HCTver2.
Cầm Cơ nhìn một hàng dài các Trưởng lão được dẫn đầu bởi Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão, trong lòng dù đang ngại ngùng khi nhớ đến lời nói tối hôm qua nhưng cũng vẫn phải tỏ ra như không có chuyện gì, bằng không nếu có chút cử chỉ khác thường, ắt sẽ càng gây thêm sự chú ý.
Nàng cúi đầu chào:
-Thánh Tử đã đến.
Đệ Nhất Cung chủ Mặc Hà thấy hắn đã tới liền đi lại gần báo cáo:
-Hôm qua ta đã dẫn các Trưởng lão đến tiêu diệt hoàn toàn Yêu Ma Hải và Xích Tiêu Các, hiện giờ hai tài nguyên tu luyện của cả hai nơi đều đã thuộc về Vong Tiên Tông của chúng ta.
Dứt lời, Đệ Nhị Cung chủ Tiêu Danh Khuyết đưa lệnh một quyển trục dày cộm, có ghi lại chi tiết tất cả các chiến lợi phẩm thu được, tất nhiên là mấy thứ tầm thường sẽ không có tên rồi.
(Quyển trục: Là sách vở thời xưa nhưng mà cuộn lại thành hình trụ tròn ấy.)
Loại công việc này hắn lười không muốn động tay vào, nhưng người ta đã đưa chẳng lẽ lại phủi tay bỏ qua?
Thất lễ quá sức a!
Đành cầm lên ngó xem một hồi rồi làm bộ dáng không quan tâm đưa lại cho Cầm Cơ.
Mẹ nó, nhiều chữ thế, đau hết cả đầu.
Quên đi, vẫn nên là để Tông chủ làm việc thì hơn.
Thế là lại mất thêm mấy canh giờ để xử lý công chuyện...
Mọi thứ xong xuôi, tất cả đêu đã chuẩn bị kỹ càng.
Dương Tình dù là dậy rất sớm, nhưng vẫn tỉnh táo tự nhiên, tinh thần sáng láng, dường như không chỉ mỗi Lâm Việt cảm thấy an tâm mà nàng cũng vậy.
-Chúng ta đi thôi.
Cầm Cơ lên tiếng.
Cả bọn ngồi lên Phi Hạm, hôm qua người Nữ Đế Tông đã rời đi, vốn Lăng Phi Vũ muốn gặp mặt Lâm Việt để từ biệt, nhưng mà không có gặp được, chỉ đành ngậm ngùi trở về.
Chuyến này đi xa chỉ có tám người, lần lượt là hắn, Cầm Cơ, Dạ Minh Nguyệt, Dương Tình, Long Lân, Liễu Vô Ngân, Kiếm Si Nhi, và người quan trọng nhất, Tần Y Y.
-Thánh Tử, thật sự không mang theo người nữa à?
Liễu Vô Ngân ngập ngừng hỏi.
Long Lân cười khẩy:
-Sợ rồi sao?
-Sai lầm.
Vô Ngân đối lại:
-Ta sợ Quỷ Hoàng chết nhanh quá thôi.
Long Lân im lặng không nói gì thêm.
-Quý hồ tinh bất quý hồ đa, có các ngươi là đủ rồi.
(Quý hồ tinh bất quý hồ đa: chất lượng hơn số lượng, đơn giản dễ hiểu =)) )
Lâm Việt đếm thấy đã đủ cả, Phi Hạm bắt đầu cất cánh.
Vong Tiên Tông dưới chân không ngừng thu bé lại, hắn bảo với thầy trò Dương Tình và Kiếm Si Nhi đang cùng nhau điều khiển, chỉ sang một chỗ:
-Đi về chỗ kia đi.
Dương Tình khó hiểu hỏi:
-Thánh Tử, Bích Lạc Thượng Thanh Cung đâu có ở hướng đó đâu?
-Cứ đi theo ta nói.
Lâm Việt đã nói đến thế thì nàng cũng không tiện hỏi thêm nữa, thế là điều chỉnh phương hướng, bay về phía ngược lại.
Đột nhiên, hắn chỉ về trước một cái, không gian đột nhiên xảy ra thay đổi, một Truyền Tống Trận bất ngờ xuất hiện!
-Đây... Tại sao ở đây có Truyền Tống Trận?
Liễu Vô Ngân kinh ngạc kêu lớn.
Những người khác không có lỡ miệng như hắn, nhưng mà tâm trạng ắt cũng không kém hắn là bao.
Lâm Việt cười nói:
-Đây là do các Trận Pháp Sư thời đại trước bày ra, sau khi dùng xong lại không phá bỏ nên là vẫn lưu lại đến bây giờ, dần dần hình thành vô số Truyền Tống Trận ẩn trong vũ trụ này.
-Một ít được ta nhớ kỹ, còn lại... thì biến mất dần theo dòng thời gian dài đằng đẵng.
Vèo một cái, ngay khi hắn nói xong, Phi Hạm đã tiến vào trong Trận, chỉ trong giây lát đã lại xuất hiện bên ngoài không gian.
Tất nhiên, địa điểm đã thay đổi.
-Kia... Kia là Bích Lạc Thượng Thanh Cung!
Lần này đến lượt Dạ Minh Nguyệt chấn kinh, mới chưa hết nửa canh giờ mà đã kết thúc quãng đường mà mọi người dự định đi trong hai ngày!
-Thánh Tử, ngài... ngài còn biết vị trí bao nhiêu Truyền Tống Trận nữa vậy?
Liễu Vô Ngân tò mò hỏi, từ khi gặp Lâm Việt, rất nhiều chuyện vốn dĩ hắn cho là định lý đều lần lượt bị lật đổ hoàn toàn.
Thật sự chẳng lẽ không có gì mà người này không biết sao?
Nếu đúng thế, khó trách tại làm sao mà Thánh Tử có thể tính kế bẫy cả Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, có kiến thức sâu rộng nhường này...
Vốn dĩ Vô Ngân còn đang lo lắng trong lòng rằng nhóm người mình có phải đang đi chịu chết?
Nhưng bây giờ suy nghĩ ấy đã biến đâu mất từ lúc nào, thay vào đó là một sự mong chờ xem dưới sự dẫn dắt của Lâm Việt, phải chăng họ có thể thật sự chiến thắng được Thất Nghiệp Quỷ Hoàng hay không?
Thực ra trạng thái của hắn bây giờ khá là giống quân lính theo chân chủ tướng đi đánh giặc, người cầm đầu càng mạnh, binh sĩ càng có khí thế cao, tương tự, Lâm Việt hiện tại là thống soái của họ!
-Ừm... Tầm khoảng mấy trăm...
Lâm Việt bình tĩnh nói, đằng sau đã cố bỏ bớt chữ "vạn" đi.
Hừ, 10 vạn năm, ta tìm được ít nhất cũng bốn trăm vạn cái Truyền Tống Trận giống như này a!
Đây cũng là lý do vì sao hắn có thể chỉ trong một ngày mà đi khắp nơi trong vũ trụ rộng lớn.
Tất nhiên nếu không phải lúc cực kỳ quan trọng thì Lâm Việt cũng không muốn phải dùng những thứ này, át chủ bài càng được giấu kỹ thì đường hắn đi mới có thể được càng xa.
Nếu dùng bừa bãi vô độ, thì cái ngày mà không còn bài tẩy chính là ngày hắn lâm vào cảnh sống chết khó lường!
...
Không chỉ có Phi Hạm của Vong Tiên Tông, trên bầu trời của Bích Lạc Thượng Thanh Cung cũng đã chờ sẵn đầy chật các tông môn khác.
-Kia là... Tam Liên Môn?
-Ngự Hải Điện?
Dạ Minh Nguyệt vừa nhìn đã biết nguồn gốc các Phi Hạm khác.
Cầm Cơ nghiêm giọng nói:
-Xem ra lần này là ra lệnh cho tất cả một trăm linh tám tông môn rồi.
Tần Y Y cúi đầu nắm chặt tay không nói gì, hiển nhiên trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi.
Dưới kia là những người có số phận giống như mình, bị đưa tới đây trở thành lô đỉnh tu luyện của Quỷ Hoàng?
-Y Y, đừng lo, chúng ta nhất định sẽ cứu ngươi
Kiếm Si Nhi nắm chặt tay nàng, an ủi:
-Phải tin tưởng Thánh Tử chứ.
Nàng dõi theo bóng lưng Lâm Việt, thấy hắn nhìn cảnh bách tông tụ hội vẫn ung dung thản nhiên coi như chuyện thường, dường như hắn chính là chỗ dựa vững chắc trong lòng mọi người!
Y Y hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu.
Tiểu Hầu đứng cạnh Lâm Việt, chợt kêu lên mấy tiếng, kéo tay áo hắn chỉ chỉ vào một chỗ bên dưới.
Hắn đừng từ trên cao nhìn xuống, quan sát vật kia.
Là một cái đỉnh khổng lồ màu đồng xanh, trên thân điêu khắc vô số hoa văn rồng phượng kỳ lân, tọa lạc ngay chính giữa Bích Lạc Thượng Thanh Cung.
-Kia là Luyện Thần Yêu Đỉnh?
Cầm Cơ giật mình hỏi.
Bên trong lòng đỉnh là một cục máu đang không ngừng xoay tròn, tỏa ra huyết khí kinh khủng làm rung chấn cả không gian!
Cho dù là Siêu Thoát Cảnh như Cầm Cơ và Dạ Minh Nguyệt, lúc nhìn thấy quả cầu kia cũng có cảm giác nguy hiểm, lập tức thu ánh mắt về, trong lòng sợ hãi.
Nếu bọn họ còn nhìn lâu thêm tý nữa, chắc chắn huyết khí của bản thân cũng sẽ bị hút vào luôn.
-Đừng nhìn, bên trong ít nhất cũng chứa mạng của hai mươi vạn người đấy.
Lâm Việt lạnh lùng lên tiếng.
Những người khác nghe vậy giật mình, lén liếc nhìn một lần, trong đầu đều là một ý nghĩ:
"Không phải chiến tranh giữa các tông môn mà chỉ do lợi ích cá nhân của mình mà có thể tàn sát đến mức này sao?"
Nhìn lại mấy chục tòa thành trì rộng lớn thuộc quyền quản lý của Bích Lạc Thượng Thanh Cung, lượng người thưa thớt đến đáng thương, mùi vị chết chóc ngập tràn đến kinh hoàng, đặc biệt là một số nơi đã hoàn toàn trở thành tử địa!