Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 86: Thần Vật, Ánh Thiên Kính!



Dịch giả: HCTver2.

-Cũng thú vị.

Lâm Việt tò mò ngó nghiêng chung quanh mấy lần, chỗ này với một nơi gọi là Huyết Thi Quật của Huyết Ma Đại Đế rất là giống nhau, cơ mà ở đây lại kỳ dị hơn một chút, nhưng không biết diễn tả làm sao, khó nói vô cùng.

Vừa bước đi mấy bước, hắn liền đứng lại, nhìn xuống một cái đầu lâu trắng ởn sắp sửa mục nát đến nơi, rất nhiều bộ phận đã sớm bị vỡ vụn hoặc bị hư hại, vết rạn nứt chằng chịt hết cả.

Này cũng chỉ là bình thường, thực ra nguyên nhân mà Lâm Việt đứng lại quan sát, là vì đầu dây xích đang được cắn rất chặt bởi răng của nó, tưởng chừng như dù có nát thành phấn thì vẫn không buông vật này ra vậy.

Tiếp tục đi sâu vào trong, càng đi lại càng có nhiều xương sọ như vậy xuất hiện, đều ngâm một sợi xích đen sì y hệt như màu của bóng tối đặc quánh trong này, nhưng mà chất liệu lại không phải sắt, không phải đá hay bất cứ thứ gì tương tự, mà là gỗ!

Vô số sợi xích chằng chịt đan xen móc nối vào nhau, đều chỉ hướng vào tít nơi tận cùng của màn đêm.

Nhưng mà hắn đã biết đây là nơi nào rồi.

-Vạn quỷ hộ hồn, hắc liên điểm lộ.

(Dịch: vạn quỷ canh hồn, xích đen chỉ lối.)

Lẩm nhẩm lấy một câu còn nhớ, tiếp tục rảo bước, nhưng hắn đã nghiêm túc hơn, không cười đùa nữa.

Đúng như dự đoán, đi thêm ít lâu, trước mặt Lâm Việt đã đứng chắn sừng sững một bức tường đen, không, phải nói là một bức tường được bao phủ bởi một đống lúc nhúc phù văn màu đen.

Tại sao lại nói là một đống lúc nhúc?

Bởi vì số phù văn này không phải tạo ra từ mực, hay máu, hay nước hay bất cứ chất lỏng nào khác, mà là kết thành từ hàng ngàn hàng vạn con giòi!

Phải như có Tần Y Y thấy cảnh này, chắc cô nàng đã sớm nôn mửa từ đời nào rồi.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, nhìn lớp bụi vừa dày vừa nặng ở trên vách tường, đoán chừng sức sống của đám này cũng thuộc tầm cỡ khủng khiếp lắm đấy.

Lâm Việt cũng không thấy có gì đáng sợ, dù sao hắn từng chứng kiến nhiều việc kinh hoàng hơn rồi, kệ đi.

Với cả cũng có việc quan trọng đáng lưu tâm hơn.

Cẩn thận bay lên không trung rồi nhìn xuống, thì ra nào phải bức tường gì cơ chứ, đó chỉ là một cạnh của một cái quan tài đá khổng lồ mà thôi!

Mấy vạn sợi xích đều quấn quanh trên nó, cũng không biết làm bằng đá gì mà dường như còn đen đặc hơn cả bóng đen trong này, nếu không nhờ thị lực hơn người chắc hắn cũng chẳng phát hiện ra đâu.

Nhưng trong giây lát nhìn xuống, hắn cũng nhìn phải một tấm gương đồng gắn ở đó!

"Thôi hỏng rồi!"

Chỉ kịp nghĩ thế, một ánh sáng trắng chiếu ra từ nó quét đến hắn, ngay lập tức Lâm Việt che phần trán của mình, nhưng vẫn muộn một ly, ánh sáng đã chiếu rọi lấy cả người hắn!

Cùng lúc đó, một lực hút không biết từ đâu xuất hiện, Thần Niệm của hắn đột ngột biến mất tăm, như thể chưa từng xuất hiện qua!

Mọi thứ lại im lặng như cũ...

Chỉ là muộn là muộn, tất cả đầu lâu bất chợt nổ nát, nhưng âm thanh gai gai nghe rợn cả người liên tục vang vọng, từng đầu từng đầu dây xích cũng bùng cháy, hòa lẫn âm thanh lách tách vào trong mớ hỗn độn này.

Một bóng người hiện ra bên trong gương đồng.

Một cánh tay thò ra từ mặt kính, tiếp theo là một cái đầu, rồi nửa người, cuối cùng là hoàn chỉnh một người xuất hiện.

Dung mạo giống Lâm Việt y như đúc, không lệch một ly, vấn đề là toàn thân bao phủ một luồng Ma Khí đen đặc pha chút đỏ máu, đặc biệt là đôi mắt, hoàn toàn không phải nhân loại!

(Dịch giả: Ở đây tác nó ghi là "thụ đồng" chưa biết dịch là mắt chi đây, thì nó tương tự như mắt thú ấy, mắt mèo báo hổ rồng mấy con đó đó, mọi người nếu chưa hình dung ra thì tra google "mắt rồng", tự khắc sẽ rõ.)

Một giọng nói lạnh lẽo kỳ dị làm người nghe cực kỳ khó chịu vang lên:

-Cuối cùng cũng đã đến rồi.

Tên kia nhếch miệng cười lớn, vẫn là cái âm thanh khó nghe không phải người ấy:

-Ta gọi là... Lâm Trung!

...

Bắc Tinh Vực.

Lâm Việt mở bừng mắt, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

May mà cảnh báo cho Tần Vô Niệm kêu mình trở về, bằng không mọi sự e rằng sẽ vô cùng tồi tệ.

Chỉ kịp nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà phun một ngụm máu.

Tần Vô Niệm ở bên cạnh lo lắng nhìn hắn:

-Lâm huynh?

-Ổn, vẫn ổn, đừng lo.

Hắn phất tay mỉm cười:

-Chỉ gặp phải mấy thứ ngoài dự tính mà thôi.

-Đại Đế, Đại Đế đã thức tỉnh rồi!

Một âm thanh vui sướng vọng lại, là La Hầu, chỉ khác là bây giờ trên thân đang có một ngọn lửa bùng cháy, dù vậy vẫn không có chút nào có vẻ đau khổ cả.

-Ngài ấy xuất hiện rồi, các ngươi sẽ phải quỳ rạp xuống sớm thôi!

Lời vừa dứt, lửa cũng cháy hết, Ma Chủ hoàn toàn biến mất khỏi vũ trụ này.

-Ngươi gặp Huyết Ma Đại Đế rồi sao?

Tu Di Đại Tôn thấy hắn gật đầu, bất ngờ:

-Không thể nào, tám Đại Đế khác đã tiêu diệt hắn, làm sao có thể chạy thoát được?

-Chắc gì đã là Huyết Ma Đại Đế thật sự cơ chứ?

Lâm Việt lắc đầu, nhớ lại tấm gương kia, cười lớn:

-Thực ra còn có chuyện thú vị hơn, một Thần Vật khác, Ánh Thiên Kính, đã tạo ra một Huyết Ma Đại Đế mới thì phải.

Còn một câu hắn chưa nói, đó là tên này giống hắn y hệt.

Lâm Việt chắc chắn việc này, vì người nó chiếu là hắn mà.

-Thần Vật Ánh Thiên Kính, sao chép vạn vật, không gì không thể!

Tu Di lo lắng:

-Ánh Thiên Kính đã xuất hiện, thế thì bảy Thần Vật khác cũng..., ai da, sắp loạn lớn đến nơi rồi.

(Dịch: Phạn Thiên Quả chỉ là một phần của Phạn Thiên Thụ thôi, không thể so sánh.)

Nói thế không phải là lời vô căn cứ, thế này cho dễ hiểu này, Lâm Việt lấy được Phạn Thiên Quả, đó chỉ là một cái hạt mà Phạn Thiên Thụ để lại nơi này rồi từ từ sinh trưởng thành, vậy mà đã có thể phá bỏ phong ấn do ba Thái Thượng Cảnh hợp lực tạo ra, lại có thể dễ dàng đánh thương nặng một Thái Thượng Cảnh chỉ với chưa tới một nửa sức mạnh!

Không thể tưởng tượng nổi Thần Vật chân chính kinh khủng cỡ nào!

-Rốt cuộc Ánh Thiên Kính sáng tạo một Huyết Ma Đại Đế mới là muốn làm gì?

Tần Vô Niệm nghi ngờ hỏi.

Tu DI Đại Tôn cũng đang suy nghĩ vấn đề này:

-Cho dù tái tạo thành công, cũng chưa chắc đã là một Đại Đế ở trạng thái toàn thịnh, nêu có chiến tranh có lẽ vẫn còn cơ hội phản kháng.

-Thần Vật đều có ý thức của riêng nó, xem ra thứ mà Huyết Ma Đại Đế phát hiện, ngay cả Ánh Thiên Kính cũng muốn chiếm được.

Lâm Việt mỉm cười:

-Để ta thử xem ai sẽ lấy được trước.

Hắn chợt cắn ngón tay, dùng máu vẽ ra một tấm phù giữa không trung, một bên khác, Phạn Thiên Quả xuất hiện, hai thứ dung hợp với nhau.

-Truy!

Vừa dứt lời, ánh sáng vàng kim bắn về một hướng, nhìn kỹ thì là phía Nam Tinh Vực!

-Hả? Ở Nam Tinh Vực?

Lâm Việt mỉm cười, rút Phạn Thiên Quả về, phù chú cũng bốc hơi.

(Dịch giả: Tôi tưởng cái quả này nó giải cấm chế xong là mất cơ mà, vẫn còn này mọi người ạ =)) )

-Trùng hợp ghê nhỉ, là lãnh địa của Thiên Thủ Phật Hoàng.

-Thiên Thủ! Tên nhóc đó cũng liên quan đến chuyện này?!

Tu Di Đại Tôn tức giận quát lớn.

Tần Vô Niệm hỏi:

-Lâm huynh muốn đi qua đó à?

-Đương nhiên, đúng lúc ta cũng muốn đi qua đó thử một chút nơi tu luyện Kim Thân tốt nhất Tinh Vực.

-Ngay cả Vạn Phật Điện ngươi cũng biết hả?

-Biết sơ thôi, dù sao việc chính là xử lý tai họa do Ánh Thiên Kính tạo ra, còn nếu có cơ hội vào chỗ đấy, ta cũng không ngại kiếm một ít lợi ích đâu.

Tu Di kinh ngạc nói:

-Ngươi mới đang là Chuyển Luân Cảnh, bay giờ đã tu Kim Thân có hơi sớm không?

Lâm Việt lắc đầu cưới:

-Bình tĩnh nào Đại Tôn, việc này không vội, nhưng mà trước khi đi Nam Tinh Vực, ta có mấy chuyện muốn nói.

Dứt lời, hắn đột nhiên quay đầu về một chỗ, không nói hai lời lập tức phóng một mũi lao lửa đen qua đó!

Vừa ra tay là một chiêu Diệt Hỏa Trùng!

Tần Vô Niệm còn đang cảm thấy khó hiểu, không dưng làm gì vậy?

Chỉ là dường như thật sự Lâm Việt đã đánh trúng cái gì đó.

Sau một giây, một đôi mắt thú màu vàng nâu cực lớn mở ra, khí tức bao phủ, trực tiếp dập tắt Diệt Hỏa Trùng!

-Bế mục ẩn thân, song dực già thiên.

(Dịch: Nhắm mắt tàng hình, hai cánh che trời.)

Tu Di Đại Tôn chậm rãi nói một câu như để tán thưởng, sau mới nói:

-Yêu thú Vô Kiên Cảnh, Hắc Bằng.

Ba người nhìn lên, một thiếu nữ đứng trên đỉnh đầu con đại bàng khổng lồ đen sì sì này, tay trái đặt sau lưng, tay phải vung cây bút, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng nhìn xem Lâm Việt.

Tuy thế, một vệt bất ngờ vì bị phát hiện chỉ thoáng xẹt qua kia của cô nàng làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn được.

Dung mạo đẹp đẽ, làn da trắng bóc ẩn hiện dưới bộ y phục lụa đen, chỉ tính nguyên khí chất lãnh ngạo kia, đảm bảo đã thắng được hơn chín phần mười nữ nhân trong thiên hạ rồi.

(Dịch: lãnh ngạo = lạnh lùng + kiêu ngạo.)

Thiếu nữ nâng bút, viết lên tên Tần Vô Niệm.

"Tần Vô Niệm, Tứ Phương Tinh Vực, 16 tuổi, sáu mươi ba đạo Thái Thượng Lực, đứng thứ 10 Hắc Bảng."

Một âm thanh kỳ bí vang lên trong vũ trụ vô tận, hoặc là vang lên trong đầu họ?

-Hắc Bảng?

Vô Niệm nhìn sang dò hỏi Lâm Việt.

-Ừm, nói sao nhỉ... Rồi, là bảng xếp hạng chiến lực của thế hệ trẻ trong cái vũ trụ này thôi.

Hắn nghĩ ngợi rồi tiện miệng giải thích một câu.

Dường như cô gái kia chỉ làm việc thông báo này, rất nhanh ba chữ tên Tần Vô Niệm đã tan biến trong khoảng không đen ngòm.

Cùng lúc đó, Hắc Bằng cũng bay đi, chỉ là lúc rời đi, nàng có liếc mắt nhìn qua Lâm Việt một cái, không rõ ý nghĩa là gì.

Một lúc sau, mọi thứ lại yên tĩnh trở lại.

Tu Di Đại Tôn cười nói:

-Hay lắm, huyết mạch Mặc Long Hoàng quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta, vậy mà tiến vào Hắc Bảng, rất giỏi!