Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1197: Thánh đồ





A Sinh và An Thiên Tá tiến vào A Tu La đạo về sau, gặp phải tình huống giống hệt Chu Văn, dưới tình huống như vậy, bọn hắn không có khả năng chờ Chu Văn cùng nhau hành động, chỉ có thể một mạch tiếp vào trước liều mạng.

A Sinh hơi hoài nghi nghi Âu Dương Lam bọn hắn rốt cuộc tiến nhập A Tu La đạo hay không, nơi này nguy hiểm như thế, coi như Âu Dương Lam bọn hắn thật sự đi vào, cũng có thể biết khó mà lui ra ngoài.

Dù sao loại chiến trường này thực sự quá nguy hiểm, khắp nơi đều là Tu La, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có.

Nhưng An Thiên Tá nhận định Âu Dương Lam khẳng định tới nơi này, một đường không ngừng xông về chỗ sâu A Tu La đạo.

An Thiên Tá mặc áo giáp vào về sau, đã là tồn tại Khủng Cụ cấp, trong tay mang theo Gatling, điên cuồng bắn phá những ác quỷ A Tu La kia, những nơi nòng súng chĩa quan, mảng lớn quái vật ngã xuống, thân thể đều bị bắt nát.

Nhưng không lâu lắm, những quái vật kia lại đứng lên, thân thể trở về hình dáng ban đầu, lại nhào tới.

Bên trong đám quái vật kia không thiếu tồn tại Thần thoại cấp, thế nhưng đối mặt với hỏa lực của An Thiên Tá, căn bản không xông tới đã bị đánh nổ thân thể, tình cờ có một hai con lọt lướt, đều bị A Sinh xử lý nốt.

Hai người một đường tiến lên, xung phong không biết bao xa, phía trước xuất hiện một tòa tế đàn quỷ dị.

Tế đàn kia do từng cột đá màu đen tạo thành, có tất cả 12 cột đá, mà vị trí trung ương nhất có một cột đá đứng thẳng, phía trên treo cột cờ.

Lá cờ kia đón gió bay lên, trên lá cờ vẽ đồ án mỏ neo thuyền.

An Thiên Tá và A Sinh không nhìn mặt lá cờ kia, má ánh mắt của bọn hắn đều tập trung vào phía trên những mặt trụ đá kia.

Chỉ thấy vài người bị trói lên trên cùng của cột đá, bên trong có Âu Dương Lam, vài người khác trên trụ đá, đều là tướng lĩnh Lạc Nhật quân theo chân Âu Dương Lam đế Hoàng Tuyền thành.

Bọn hắn bị xiềng xích trói phía trên cột đá, phần lớn người đều hôn mê đi, thậm chí có người đang hấp hối.


Thấy trên thân đám người Âu Dương Lam có dấu vết bị quất, quần áo vỡ tan, máu tươi từ trong khe quần áo chảy ra ngoài, ánh mắt An Thiên Tá trong nháy mắt lạnh xuống.

Gatling nhả đạn như phun ra lửa, hỏa lực càng trở nên cuồng bạo, mạnh mẽ oanh phá đám quái vật Tu La cản đường, tồn tại Thần thoại cấp cường đại, trước mặt lốc đạn chỉ yếu ớt như tờ giấy.

Thân hình An Thiên Tá bay lên, muốn xông lên tế đàn, cứu đám người Âu Dương Lam.

Đột nhiên, một đạo lãnh quang đột ngột xuất hiện, như như ảo ảnh bắn về phía An Thiên, đạo lãnh quang quá nhanh, trong chớp mắt đã đến vị trí trái tim trước ngực hắn, An Thiên Tá không điều chỉnh họng súng Galting.

Coong!

Cái tay còn lại của An Thiên Tá cầm đại kiếm, quỷ mị hạ áp chế, tầng tầng đâm vào lãnh quang.

Tia lửa văng khắp nơi, rõ ràng đạo lãnh quang kia là mũi tên, đầu mũi tên cùng chuôi kiếm va chạm, tia lửa văng khắp nơi, thân hình An Thiên Tá không bị khống chế lui lại một bước, mũi tên này cũng lệch khỏi quỹ đạo rồi, bắn xuống đất.

Ầm ầm!

Mặt đất bị bắn nổ thành một cái hố to, cái mũi tên này lại biến mất không thấy gì nữa.

An Thiên Tá nhíu mày nhìn về phía tế đàn, chỉ thấy phía trên cột đá kia, có một thân ảnh mặc khôi giáp màu tím, mang theo mặt nạ ác quỷ.

Hắn tay trái nắm lấy một thanh cung săn, cái tay còn lại kéo ra, mà mũi tên bắn lén kia lại xuất hiện trong bàn tay hắn, bị ngón tay hắn nhẹ nhàng nắm.

- Rốt cuộc đã đến sao? Chờ ngươi rất lâu.

Người kia nhì An Thiên Tá lạnh nhạt nói.

- Ngươi là ai?

An Thiên Tá nhìn chằm chằm người kia chậm rãi hỏi.

Trên thân người kia có khí tức Thủ Hộ giả, tuy nhiên lại không cảm giác thấy khí tức nhân loại, cũng không biết bên trong khôi giáp kia có phải người hay không?

- Thánh đồ. . . Tiêu. . .

Người kia bình tĩnh nói.

- Ngươi đang chờ ta?

An Thiên Tá cũng không lập tức phóng tới trước tế đàn, chẳng qua lạnh lùng hỏi.

- Đúng vậy.

Tiêu khẽ gật đầu.

- Ngươi đem bọn hắn bức bách tới nơi này, chính là vì dẫn dụ ta tới đây?

An Thiên Tá tiếp tục hỏi.

Tiêu gật gật đầu lại lắc đầu:


- Một nửa một nửa, ngươi phải chết, bọn hắn cũng phải chết.

- Vì cái gì?

An Thiên Tá không tức giận tiếp tục hỏi.

Tiêu không trả lời, lại đột nhiên nở nụ cười:

- Mọi người đều nói, sinh con phải như An Thiên Tá, hôm nay xem xét, cũng chỉ đến như thế, mẹ của ngươi bị ta dán tại nơi này, sinh tử còn không biết, ngươi lại còn có tâm tình nói chuyện phiếm với ta.

Vẻ mặt An Thiên Tá không có bất kỳ biến hóa nào, nhìn Tiêu nói:

- Ngươi đã không muốn nói, vậy để ta đoán đi.

- Há, vậy ngươi đoán thử xem.

Tiêu hứng thú nhìn An Thiên Tá.

- Ngươi vì sự tình chúng ta điều tra đội khảo sát, cho nên muốn giết chúng ta.

Ngữ khí của An Thiên Tá không hề nghi vấn, mà đây là khẳng định tự thuật.

- Suy đoán của ngươi cũng chỉ thế thôi sao?

Tiêu không phủ nhân, có thể đoán được cái kết luận này cũng không phải khó.

- Ngươi đến từ Thánh địa.

An Thiên Tá tiếp tục nói.

- Không ai.

Tiêu gật đầu thừa nhận, cười híp mắt nhìn An Thiên Tá nói:

- Ta vừa báo hai chữ Thánh đồ, ngươi có thể khẳng định ta đến từ Thánh địa, cái này cũng không khó đoán.

- Ngươi đến từ Quỹ Tích Thánh Điện.

An Thiên Tá không hề bị lay động, nói lần nữa.

Tiêu lần này hơi kinh ngạc, nhìn An Thiên Tá hỏi:

- Làm sao ngươi biết ta đến từ Quỹ Tích Thánh Điện?

- Đây cũng không phải việc khó đoán, ngươi có thể tự mình đoán.

An Thiên Tá lạnh nhạt nói.

Tiêu nở nụ cười:


- Ngươi quả nhiên là người thú vị, ta có chút không bỏ được giết ngươi. Đáng tiếc a, ngươi hôm nay nhất định phải ngã xuống ở đây, từ đó trên thế gian này không còn An Thiên Tá nữa.

Dứt lời, Tiêu giơ cung săn trong tay lên, lắp tiến lên, chẳng qua mục tiêu hắn nhắm vào không phải An Thiên Tá, mà Âu Dương Lam trên trụ đá.

- Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích, ngươi hẳn phải biết, bằng tốc độ của tiễn này, tuyệt đối có thể giết chết nàng trước khi ngươi qua đây, nếu ngươi muốn nàng tạm thời sống sót, hãy tự đoạn một tay sau đó ta có thể cho ngươi cơ hội đánh với ta một trận.

Tiêu nói.

- Ngươi đã thua, ngươi không có có lòng tin chiến thắng ta.

An Thiên Tá nhìn Tiêu nói.

Tiêu lạnh nhạt nói:

- Ta chẳng qua không thích quá phiền phức.

- Thật không?

Tay cầm kiếm của An Thiên Tá đột nhiên chuyển động, trực tiếp chém về phía cánh tay phải của mình, trảm tận gốc cánh tay cầm Gatlinh xuống.

Leng keng!

Gatling cùng cánh tay cùng nhau rơi xuống đất, máu tươi chảy đầy đất.

- Đốc Quân!

A Sinh vừa sợ vừa giận.

- Còn muốn cánh tay trái của ta nữa không, ta cũng có thể cho ngươi.

An Thiên Tá ngăn A Sinh lại, thần sắc lạnh lùng nói.

Ánh mắt Tiêu hơi ngưng tụ, chậm rãi chuyển rời hướng cung tên từ trên người Âu Dương Lam, chậm rãi hướng về phía An Thiên Tá, lạnh giọng nói:

- An Thiên Tá, An Đốc Quân, Chiến Thần Lạc Dương, ngươi có tư cách cuồng vọng, nhưng ngươi lại lựa chọn sai địa điểm và thời gian cuồng vọng, càng chọn sai người.

- Rất nhiều người nói với ta những lời này, trên cơ bản đều đã chết.

An Thiên Tá lạnh nhạt nói.