Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1346: An thiên tá đi





- Vậy bắt đầu nói từ Âu Dương Đình giáo sư đi…

Một câu này của Cao Đại Uy, lập tức hấp dẫn tất cả sự chú của Chu Văn, con ngươi không tự chủ co rút lại một chút.

Cao Đại Uy một bên nói một bên cúi đầu, tựa hồ đang hồi ức suy tư, Chu Văn đang chăm chú lắng nghe, lại đột nhiên thấy thân hình Cao Đại Uy lần nữa hóa thành trạng thái chocolate lỏng, sau đó như nước chui vào mặt đất.

Trong nháy mắt, chocolate dịch từ dưới mặt đất chui ra, chẳng qua vị trí hắn chui ra ngoài chính là chỗ đứng của Chu Văn, chất lỏng chocolate trong nháy mắt bọc lại giày và hai chân Chu Văn, tốc độ cao lan tràn, tất cả giày và quần áo Chu Văn đã biến thành chocolate, không ngừng nhỏ giọt xuống.

- Muốn đấu với ta, ngươi còn non còn xanh lắm!

Chocolate bọc lại nửa già người Chu Văn, tiếng cười đắc ý của Cao Đại Uy theo chất lỏng chocolate sôi trào truyền tới.

- Thật không?

Thanh âm Chu Văn lãnh đạm đột ngột truyền tới, khiến tiếng cười đắc ý của Cao Đại Uy dừng lại.

Một giây sau, chocolate bao bọc trên người Chu Văn, như máy hút bụi hấp thu tro bụi, tất cả đều tụ tập vào trong lòng bàn tay Chu Văn, trong nháy mắt biến mất không còn gì nữa.


Ba!

Ngòn tay Chu Văn khẽ động, đóng lại một cái hộp đẹp đẽ trong tay, mà thứ hút Cao Đại Uy kia, chính là chiếc hộp bánh kẹo của Điềm Điềm kia.

Trước đó Chu Văn đã nghiên cứu hộp bánh kéo này rất lâu, phát hiện hộp bánh kẹo này là vật phẩm không gian, nhưng cái vật phẩm không gian này, chỉ có thể áp dụng đối với đồ vật bánh kẹo vân vân, trừ cái đó ra, không thể thả bất kỳ thứ gì vào.

Thời điểm sau này Chu Văn học tập kỹ năng Không gian hệ, lại nghĩ xem có thể cải tạo hộp bánh kẹo này một thoáng, nếu cải tạo thành đồ chứa hay gì đó, có thể thêm một cái trang bị không gian nữa.

Thế là Chu Văn cầm hộp bánh kẹo nghiên cứu, nhưng kết quả lại không như ý, cũng không biết người chế tạo hộp bánh kẹo này, đã sử dụng thủ đoạn nào phía trên hộp bánh kẹo kia, khiến Chu Văn dùng bất luận loại thủ đoạn nào, cũng không thể nào ảnh hưởng đến đặc tính của hộp bánh kẹo kia.

Tối đa chỉ đút bánh kẹo từ ngoại giới vào, trừ cái đó ra, không có bất kỳ chỗ đặc thù nào.

Nguyên bản Chu Văn cho rằng, hộp bánh kẹo hẳn vô dụng, nhưng sau khi nhìn thấy trạng thái chocolate dịch của Cao Đại Uy, hắn lại nhớ tới chiếc hộp bánh kẹo này.

Loại người như Cao Đại Uy này, giết hắn đối với Thánh địa hẳn không ảnh hướng lớn, thế nhưng nếu moi được thông tin bí mật của Thánh địa từ trong miệng hắn ra, cái này lại trợ giúp cực lớn đối với Chu Văn.

Cho nên Chu Văn vẫn muốn người sống, mà không phải giết chết Cao Đại Uy.

Cao Đại Uy đột nhiên tập kích, Chu Văn đã sớm ngờ đến, vừa vặn nhân cơ hội hút hắn vào hộp bánh kẹo, dù sao hộp bánh kẹo này chỉ tiếp xúc bánh kẹo mới phát huy tác dụng, mới có thể hút hắn vào được, không thể tiến hành trên cự ly xa.

Thu Cao Đại Uy, đóng lại nắp hộp bánh kẹo, Chu Văn quay đầu nhìn về phía Điềm Điềm đang nắm trên mặt đất.

Điềm Điềm một mực giả bộ hôn mê, có điều thấy Chu Văn lấy ra hộp bánh kẹo, lại giật nảy cả mình.

Thời điểm lần trước nàng tới Địa Cầu, đã mất không tìm thấy, không cách nào tìm được, không ngờ nó lại trong tay Chu Văn.

- Thời điểm lần trước ta tới Địa Cầu, hắn hẳn còn chưa xuất sinh, hắn tuyệt đối không phải kẻ trộm, nhưng hắn lấy được hộp bánh kẹo kia ở đầu?

Điềm Điềm cảm giác bản thân nhất định phải làm rõ vấn đề này, cho nên quyết định kéo dài thời gian sau đó mới trừng phạt Chu Văn, trước tiên phải điều tra rõ ràng hắn lấy hộp bánh kẹo ở đâu đã rồi nói!

- Chờ một lát nữa hắn tới cứu ta, vừa vặn có khả năng thừa cơ tiếp cận hắn, biết rõ ràng rốt cuộc hộp bánh kẹo từ đâu tới? Nhưng hắn tới cứu ta, sẽ đụng phải thân thể của ta, ngay lập tức sẽ biến thành Hoàng Kim… Thế nhưng nếu hắn không đụng ta, vậy ta làm cách nào tiếp cận hắn đây?

Trong lòng Điềm Điềm hết sức xoắn xuýt, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ, nghĩ thế nào để thời điểm Chu Văn tới cứu nàng, không cho Chu Văn đụng phải nàng, lại có thể tận dụng cơ hội tiếp cận Chu Văn.

- Tới. . . Làm sao bây giờ. . . Hắn muốn đi qua. . . Ta rốt cuộc nên tự tỉnh lại hay không…

Điềm Điềm cảm giác được Chu Văn nhìn qua, trong lòng lập tức khẩn trương lên, nàng vẫn không muốn tự nhiên tỉnh lại, vẫn có thể tiếp cận Chu Văn.


Nhưng ai biết, một giây sau, Điềm Điềm bỗng nhiên ngây dại, Chu Văn xoay người một cái, lại ôm lấy Nha Nhi, trực tiếp quay người thuấn di biến mất không thấy.

- Đây tuyệt đối là đồ cặn bã. . . Bại hoại. . . Nhất định phải bị trừng phạt…

Điềm Điềm bò dậy từ dưới đất, nhìn phương hướng Chu Văn rời đi, con mắt sắp phun ra lửa.

Nếu không phải muốn làm rõ ràng lai lịch của hộp bánh kẹo, hiện tại nàng muốn đi lên sờ sờ Chu Văn, biến Chu Văn thành Hoàng Kim.

Chu Văn mang theo Nha Nhi tìm được linh dương và Tiểu điểu, đem chuyện của Điềm Điềm nói lại một lần, linh dương cũng cảm thấy Điềm Điềm khẳng định không đơn giản, kiến nghị Chu Văn lập tức chạy trốn.

Chu Văn cũng nghĩ vậy, mang linh dương và Tiểu điểu lên đường, hắn không lập tức trở về Lạc Dương, mà trằn trọc đi mấy nơi, hi vọng có thể vứt bỏ Điềm Điềm.

Chu Văn và linh dương cảnh giác mức độ cao, thế nhưng không phát hiện Điềm Điềm đuổi theo, lúc này mới hơi thở dài một hơi.

Bọn hắn làm sao biết, Điềm Điềm một mực đi theo bên người Chu Văn, lúc này nàng an vị trên lưng Thổ Hành thú, cơ hồ sát bên người Chu Văn.

Đáng tiếc bọn hắn đều không nhìn thấy Điềm Điềm, dùng đủ loại thủ đoạn không ngừng quét hình bốn phía, một mực không hề phát hiện ra Điềm Điềm, còn tưởng rằng nàng đã mất dấu bọn hắn.

Sau khi chạy về Lạc Dương, Chu Văn cảm giác thể xác tinh thần mỏi mệt, vốn cho rằng chuyến này có thể thu được chỗ tốt, ai biết không mò được chỗ tốt, còn kém chút bị Tử Vi Tinh Quân xử lý, lại không biết thế nào trêu chọc phải nữ hài tóc vàng kia.

- Thời gian gần nhất, ta không dự định đi ra, nếu muốn đi địa phương như Dị thứ nguyên lĩnh vực, tốt nhất đừng gọi ta.

Chu Văn nói với linh dương.

- Ngươi nghĩ ta dám gọi ngươi nữa sao? Lần nào cùng ngươi ra ngoài kiểu gì cũng gặp phiền toái? Lần này kém chút vứt mạng già nơi đó!

Linh dương tức giận nói.

- Khụ khu, đây thuần túy là chuyện ngoài ý muốn, ngươi nghỉ ngơi trước, có cái gì cần, cứ thông tri ta, ta đi về trước.

Chu Văn vội vàng rời khỏi gian phòng của linh dương, việc này hắn vẫn không rõ ràng thật.

Chu Văn vừa ra khỏi phòng, đã nhìn thấy A Sinh đứng cách đó không xa, tựa hồ cố ý chờ hắn.

- Văn thiếu gia, có thời gian tâm sự không?


A Sinh đi qua nói.

- Có việc?

Chu Văn thấy A Sinh biểu lộ có chút không đúng.

A Sinh gật gật đầu:

- Đi thư phòng Đốc Quân đi, nơi này không tiện nói chuyện.

- Không đi chỗ khác được sao?

Chu Văn cau mày nói.

- Yên tâm, Đốc Quân không ở đây.

A Sinh ý vị thâm trường nói.

Chu Văn hơi ngẩn ra, câu nói này của A Sinh hơi vi diệu, Chu Văn biết chắc xảy ra chuyện, thế là không nói gì nữa, đi theo A Sinh tới thư phòng của An Thiên Tá.

Nơi này bình thường là chỗ làm việc của An Thiên Tá, có rất nhiều thiết kế đặc thù, muốn nghe lén cuộc nói chuyện bên trong, vô luận sử dụng Nguyên Khí kỹ hay công nghệ cao đều rất khó.

- Đốc Quân rời khỏi Lạc Dương, cần một quãng thời gian mới có thể trở về, Đốc Quân có ý là, trong khoảng thời gian hắn không ở đây, hi vọng ngươi có thể chủ trì Đốc Quân phủ.

A Sinh nói.