Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 203: Cuộc chiến trên không





Phương thức tiến vào Thánh địa, làm Chu Văn có chút hoài nghi, hắn cùng Lý Huyền đứng phía trên cột đá, cái cột đá như thang máy đi chầm chậm xuống.

Nguyên bản Chu Văn cho rằng Thánh địa nằm dưới mặt đất, đứng trên cột đá đi xuống độ sâu không biết bao nhiêu, Chu Văn đột nhiên cột đá dưới chân không còn, sau đó phát hiện thân thể mình trên không trung, bốn phía đều là phiêu miểu mây trắng, dưới chân là sơn xuyên đại địa.

- Làm sao có thể? Vừa rồi rõ ràng chìm xuống phía dưới, đi vào lòng đất, làm sao lại lên trên không?

Trong lòng Chu Văn giật mình, đánh giá đại địa phía dưới, rất nhanh phát hiện, khu vực phía dưới không phải là phạm vi Thánh Thành.

Phụ cận Thánh Thành không có núi, mà phía dưới khắp nơi đều có dãy núi liên tục không dứt.

Lý Huyền không có Mệnh cách Đại Ma Thần, không có năng lực huyền không, cho nên hắn không giống Chu Văn dò xét hoàn cảnh bốn phía, trực tiếp triệu hoán ra một đầu cự ưng, rơi trên lưng cự ưng, đồng thời hướng về phía Chu Văn bay qua, đem Chu Văn kéo lên lưng cự ưng.

- Thần kỳ quá đi, Thánh địa này là một địa phương thần kỳ, không biết Thánh địa ở địa phương nào, càng không nghĩ nó ở trên không trung.

Lý Huyền nhìn xem bốn phía núi non sông ngòi nói ra.

- Ngươi muốn đi tòa Thánh địa nào?


Chu Văn hỏi.

- Ta tu luyện Tiên Thiên bất bại thần công, Nguyên Khí quyết đối ứng là Tiên Thiên Vô Cực thể chất, ta muốn đi Tiên Thiên Thánh Điện.

Lý Huyền hỏi ngược:

- An gia phái ngươi đến, tám chín phần cho ngươi tu luyện Xạ nhật quyết, như vậy ngươi chắc hẳn đi tới Thái Dương Thần điện, ta lại nhìn Nguyên Khí quyết của ngươi, không có giống tu luyện Xạ nhật quyết.

- Ta không tu luyện Xạ Nhật quyết, cho nên đi đâu cũng được, ngươi đã đi Tiên Thiên Thánh Điện, ta đành phải đi tới địa phương khác thử vận vậy.

Chu Văn tự nhiên không nguyện ý cùng Lý Huyền tranh đoạt.

Mỗi một loại thể chất chỉ chọn một người, nếu Chu Văn đoạt, Lý Huyền khẳng định không có.

- Được, vậy chúng ta về sau ở nơi nào gặp mặt?

Lý Huyền hỏi.

- Ta tạm thời không có ý định muốn đi đâu, nếu không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, sau khi tranh đoạt kết thúc, chúng ta gặp mặt ở bên ngoài.

Chu Văn nghĩ rằng mình muốn cướp đoạt đặc thù thể chất, sợ không thể tránh khỏi một cuộc chiến với hậu đại Lục đại anh hùng, không muốn Lý Huyền cuốn vào chuyện này.

- Đã như vậy, ta đây cùng ngươi đi tìm Thánh Điện thích hợp, ngược lại khảo thí có thời gian mười ngày, lúc nào đi đều như thế, ta cũng không nóng nảy.

Lý Huyền cười một cái nói.

Chu Văn thấy Lý Huyền khăng khăng muốn cùng hắn cùng một chỗ hành động, đành phải nói ra:

- Vậy chúng ta cùng đi tới Tiên Thiên Thánh Điện nhìn một cái đi.

- Đi.

Lý Huyền cũng không khách khí, để cự ưng hướng về phương đông bay đi.

Vừa bay ra ngoài không bao xa, thấy có mười mấy người cưỡi Phối sủng hệ phi hành, người cầm đầu, Chu Văn còn nhớ rõ hắn, Thánh đồ Ước Hàn nhà Tạp Bội.

- Chu Văn, ngươi cho rằng đi vào muộn, có thể thoát khỏi kiếp nạn này sao?


Ước Hàn cưỡi một đầu bay sư tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Văn nói.

Thời điểm nói chuyện, mười mấy người kia từ bốn phương tám hướng vây quanh Chu Văn và Lý Huyền.

- Ước Hàn, muốn phụ thù, ta tùy thời có thể có thể phụng bồi.

Chu Văn nháy mắt Lý Huyền, Lý Huyền lập tức ngầm hiểu, khống chế cự ưng hướng mặt đất đi xuống.

- Muốn chạy, không khỏi quá ngây thơ rồi.

Ước Hàn cười lạnh một tiếng, trực tiếp ra lệnh một tiếng, mười mấy người cùng Phối sủng đồng thời phát động công kích.

Chu Văn không nói hai lời, trực tiếp triệu hồi ra Ba Tiêu Phiến, dùng Thái Âm Phong quạt tới Ước Hàn.

- Lần trước do ta chủ quan không có phòng bị, mới khiến tên tiểu nhân ngượi âm thầm sử dụng Phối sủng đánh lén thành công, lần này ngươi đừng hòng thoát.

Ước Hàn rõ ràng đến có chuẩn bị, thấy Chu Văn dùng Thái Âm Phong đập tới, vậy mà không cuống cuồng, cũng không có ý tứ muốn tránh né.

Thái Âm Phong phun đến trước mặt Ước Hàn, vậy mà giống gặp một cỗ bình chướng vô hình, vậy mà từ phun ra ngoài hai bên của Ước Hàn, không thể làm bị thương Ước Hàn cùng Phối sủng của hắn chút nào.

Chu Văn hơi có chút kinh ngạc, trong lòng cảm thấy kỳ quái, tuy nhiên không có thời gian khiến cho hắn đi suy tư nguyên nhân, mặt khác công kích của mưởi mấy người cùng Phối sủng đã bao phủ xuống, cơ hồ phong kín hết thảy đường lui.

Chu Văn đang chuẩn bị muốn liều mạng, nhưng đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một tiếng tiếng chim hót non nớt, thanh âm này ở bên tai của hắn vang lên, chính là tiểu điểu.

Cái tên này một mực đi theo Chu Văn, đứng trên bở vai Chu Văn, sau tiếng hót vừa rồi, lập tức một nửa trong số mười mấy con Phối sủng hệ phi hành kia, đột nhiên mất khống chế, đội hình loạn hết lên.

Chu Văn nhìn kỹ, biết chắc chắn đây là công lao của tiểu điểu, bởi những con Phối sủng bị ảnh hưởng, đều thuộc giống chim, chỉ một số ít giống sư thú của Ước Hàn, không có chịu ảnh hưởng.

Đội hình đối phương đại loạn, mặc dù vẫn có mấy người công tới, có điều đã xuất hiện nhiều lỗ trống, Lý Huyền khống chế cự ưng lao ra khỏi vòng vây, hướng về phụ cận một ngọn núi bay đi.

- Truy.

Ước Hàn cắn răng đuổi theo, mười mấy đệ tử hậu đại Lục đại anh hùng, cũng đuổi sát theo.

- Ước Hàn, ngươi thật sự muốn cùng ta không chết không thôi?

Chu Văn đứng trên lưng cự ưng, nhìn chằm chằm vào Ước Hàn đang đuổi theo sát.


- Ngươi không cần chết, chúng ta hết sức công đạo, năm đó An Thiên Tá đả thương người gia tộc bọn ta, hiện tại ngươi đại biểu An gia tới, chúng ta cũng hết sức công bằng, chỉ phế đi nguyên khí hải của ngươi, đem ngươi đánh thành tàn phế là đủ.

Ước Hàn lạnh giọng nói.

- Năm đó An Thiên Tá đã phế qua người nhà của các ngươi một lần, không nên ép ta làm chuyện giống vậy.

Chu Văn nhìn Ước Hàn nói.

- Ha ha, ngươi tưởng ngươi là An Thiên Tá sao? Ngươi chẳng qua là tên ngốc đại biểu An gia tới đây thôi, chỗ dựa của ngươi chỉ là đám Phối sủng, đối với ta hoàn toàn vô dụng, bây giờ ngươi dựa vào cái gì dám ở trước mặt ta lớn lối như thế?

Ước Hàn tay cầm trường kiếm, bắt đầu ngưng tụ Thẩm Phán Chi Quang, chuẩn bị trên không trung trực tiếp đem bọn người Chu Văn giải quyết hết, không cho cơ hội trốn về mặt đất.

Chu Văn không nói gì nữa, chẳng qua mang trúc đao đem ra, một tay nắm vỏ đao, một tay nắm chuôi đao, đối sau lưng Lý Huyền nói một câu ngươi đi trước, sau đó trực tiếp nhảy lên một cái, lăng không bay về phía Ước Hàn đang ở xông tới.

- Lão Chu, ngươi làm gì?

Lý Huyền giật nảy cả mình, hiện tại muốn ngăn cản Chu Văn cũng không kịp rồi.

- Muốn chết.

Ước Hàn biết rõ trên bầu trời tác chiến, nếu như không có Phối sủng hệ phi hành, chẳng khác nào “cá nằm trên thớt”, để người ta tùy ý chém giết, nên không do dự, trường kiếm trong tay đột nhiên trảm ra, hóa thành một đạo kiếm quang to lớn, lăng không chém về phía Chu Văn đang lăng không tới.

Mấy thanh niên trẻ tuổi đằng sau, cũng sử dụng Nguyên Khí kỹ của mình, phối hợp với Ước Hàn, cùng nhau vây giết Chu Văn, trên bầu trời vô số đạo quang mang giăng kín khắp nơi, cơ hồ phong kín hết đường chạy của Chu Văn.

Đừng nói hiện tại đang ở trên không, ngay cả bên dưới mặt đất, cũng khó có thể thoát được.