Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 681: Bạch hào tướng





Chu Văn đã triệu hoán Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, dùng Phối hợp trạng thái Long dực xuất hiện ngay sau lưng hắn, trong hiện thực tiến vào địa phương quỷ dị như vậy, Chu Văn không dám nửa điểm chủ quan.

Quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện cửa đá sau lưng biến mất, đằng sau lưng là hư không mênh mông vô bờ, mà Hoàng Kim Phật Quốc lại giống như hòn đảo đang trôi nổi trong hư không, mà bọn hắn đang đứng ngoài rìa Phật Quốc.

Chu Văn dò xét bốn phía, cũng không thấy lối ra vào, nhìn về phía A Sinh hỏi:

- A Sinh, ngươi có thấy đường về không?

A Sinh lắc đầu nói:

- Không nhìn thấy, sự tình sợ có chút phiền phức, Văn thiếu gia ngươi phải cần thận.

Lãnh Tông Chính nói:

- Các ngươi nhìn mi tâm đại Phật tượng.


Chu Văn cùng A Sinh nhìn qua, chỉ thấy chỗ mi tâm đại Phật tượng, lại có một khối lưu ly như Thái dương, bắn ra hào quang kì dị.

- Dùng kiến thức liên quan đến Phật giáo, cái kia hẳn là Bạch Hào tướng, là một trong ba mươi hai tướng Như Lai, đại biểu Phật giáo chi nguyên.

A Sinh nói.

Lãnh Tông Chính gật đầu nói:

- Bạch Hào tướng một trong những gốc rễ của Phật, co lại giữa mi tâm, mà thời điểm thợ thủ công điêu khắc Phật tượng, không có cách nào biểu hiện hình dáng Bạch Hào tướng, chẳng qua khắc một cái vòng tròn hoặc vòng xoáy, đại biểu Bạch Hào tướng. Các ngươi nhìn kỹ chỗ Bạch Hào tướng có điểm gì khác thường không?

Chu Văn và A Sinh ngưng mắt nhìn lại, cảm thấy Bạch Hào tướng chói lọi, như Lưu ly thanh tịnh.

Bởi khoảng cách quá xa nên lực lượng Đế Thính vô phương sử dụng, Chu Văn lại không cảm giác được nguy hiểm buông xuống, hoán đổi Nguyên Khí quyết Tiểu Bàn Nhược kinh, dùng Mệnh cách Bát Độ Bàn Nhược và Mệnh hồn Ngục Vương cường hóa giác quan, cẩn thận quan sát Bạch Hào.

- Chẳng lẽ cái đó là kén Thủ Hộ giả.

Chu Văn kinh ngạc nói.

Vẻ mặt Lãnh Tông Chính nghiêm túc nói:

- Xem ra đúng là Thủ Hộ giả chi kén, ta vốn tưởng bên trong Long Môn động vốn chỉ có một viên, không ngờ vẫn còn một viên khác.

- Chẳng lẽ nguyên nhân Long Môn động phát sinh dị biến đều do Thủ Hộ giả chi kén sao? Nhưng cái này có chút không đúng, chẳng phải Thủ Hộ giả chỉ chọn nhân loại khế ước sao? Tại sao Tăng Y Khô Lâu và Kim Sí điểu tới đây làm gì?

Chu Văn cau mày nói.

Không ai có thể trả lời vấn đề của hắn, ba người đứng xa xa nhìn Tăng Y Khô Lâu đi từng bước tới đại Phật tượng, vừa nhìn Kim Sí điểu bay lượn trên không?

Nhưng vô luận Tăng Y Khô Lâu hay là Kim Sí điểu, khoảng cách tới đại Phật tượng không hề được rút ngắn, tựa như chúng nó đang đứng bất động tại chỗ.

- Bên trong Phật Quốc có tồn tại khủng bố, không phải sinh linh bình thường có thể xuyên qua. Tiểu Chu, ngươi triệu hoán đầu Đại Uy Kim Cương Ngưu, thử xem nó có thể tới gần Phật tượng không?

Lãnh Tông Chính nói.


Chu Văn vội vàng triệu hoán Đại Uy Kim Cương Ngưu, thử để nó tiến về phía đại Phật tượng.

Nhắc tới cũng kỳ quái, Kim Sí điểu bay nhanh như vậy, hai cánh đập một phát có thể đi vài trăm dặm, tuy nhiên vô phương tiến gần Phật tượng.

Thế nhưng đầu Đại Uy Kim Cương Ngưu này chẳng qua chậm rãi dẫm trên gạch vàng mà đi, lại rất dễ dàng kéo gần khoảng cách, mắt nhất sắp đuổi kịp Tăng Y Khô Lâu.

- Quả nhiên chỉ có sinh vật Phật hệ mới có thể xuyên qua Phật Quốc, mà Tăng Y Khô Lâu quả thật không phải sinh vật Phật hệ, nó hắn phải dựa vào viên Kim sắc tinh thể kia mới có thể chậm rãi tiến tới Phật tượng. Mà đầu Kim Sí điểu làm thế nào cũng không tới gần được, thậm chí còn kém Tăng Y Khô Lâu.

Lãnh Tông Chính nói xong, để Chu Văn triệu hoán Đại Uy Kim Cương Ngưu trở về, miễn nó đụng phải Tăng Y Khô Lâu.

Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng chim hót vang vọng vân tiêu, chỉ thấy đầu Kim Sí điểu, thân hình đột nhiên phồng lớn, như một mảnh Kim vân che trời, cơ hồ che phủ toàn bộ Phật Quốc trong bóng râm.

Hai cánh nó chấn động, lực lượng kinh khủng xé rách hư không, hướng về phía đại Phật tượng, lại đột phá lực lượng kỳ dị hạn chế của Phật Quốc.

- Uy thế kinh khủng như vậy, đoán chừng chỉ có Bạo Quân Bỉ Mông sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối mới có thể so với nó.

Trong lòng Chu Văn kinh ngạc.

Rất nhanh, Kim Sí điểu đã bay đến trước Phật tượng, như Lãnh Tông Chính sở liệu, quả nhiên nó đến vì kén Thủ Hộ giả, móng vuối nhanh chóng chộp tới kén Thủ Hộ giả.

Tăng Y Khô Lâu cũng phát hiện hành động của Kim Sí điểu, ánh sáng quỷ dị trong mắt lóe lên, nâng viên Tinh thể trong tay lên, bắn ra một vệt Kim quang, trong chốc lát đánh về phía Kim Sí điểu.

Kim Sí điểu không dám để Kim quang đánh trúng thân thể, từ bỏ kén Thủ Hộ giả, vỗ cánh tránh né.

Tinh thể trong tay Tăng Y Khô Lâu, không ngừng phóng ra Kim quang, khiến Kim Sí điểu vô phương tiến lại gần Thủ Hộ giả chi kén.

Mấy lần hành động của Kim Sí điểu đều bị phá hỏng, lập tức hung tính quá độ, hai cánh chấn động, hóa thành một đạo kim quang xông tới Tăng Y Khô Lâu, trong mắt có lôi đình chi quang lấp lóe.

Tăng Y Khô Lâu một tay nâng Kim sắc Tinh thể, một bên chiến đấu với Kim Sí điểu.

Kim Sí điểu tựa hồ kiêng kỵ viên Tinh thể trong tay Tăng Y Khô Lâu, mỗi một lần đến gần đều bị Kim quang bức lui.

Lãnh Tông Chính nhìn chằm chằm viên Tinh thể trong tay Tăng Y Khô Lâu, dường như đang suy tư điều gì, qua một hồi lâu, Lãnh Tông Chính đột nhiên quay đầu nói với Chu Văn:


- Tiểu Chu, để Đại Uy Kim Cương Ngưu chở chúng ta đến Phật tượng.

Mặc dù Lãnh Tông Chính không nói rõ lí do tại sao phải làm như thế, có điều Chu Văn thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, vội vàng triệu hoán Đại Uy Kim Cương Ngưu.

Cũng may hình thể Đại Uy Kim Cương Ngưu to lớn, ba người ngồi lên vẫn dư sài.

Ba người ngồi trên lưng Đại Uy Kim Cương Ngưu, Chu Văn ra lệnh nó lập tức chạy về phía Phật tượng như điên.

Tăng Y Khô Lâu từng bước từng bước một tiếng gần Phật tượng, mà đầu Đại Uy Kim Cương Ngưu lại chạy như bay, không bao lâu đuổi kịp Tăng Y Khô Lâu, thời dịp nó và Kim Sí điểu đang tranh đấu, vọt lên.

Tăng Y Khô Lâu lâu thấy Đại Uy Kim Cương Ngưu cõng ba người chạy tới, ánh sáng quỷ dị trong hốc mắt lập tức lóe lên một cái, Tinh thể trong tay lập tức Kim quang đại phóng, bao phủ một khu vực lớn, đem đám người Chu Văn và Đại Uy Kim Cương Ngưu chụp vào trong.

Chu Văn lập tức cảm giác Thần Văn Trọng Giáp trên người như bọt biển tan rã, đến thân thể Đại Uy Kim Cương Ngưu cũng không chịu nổi Kim quang kinh khủng kia, Hoàng Kim cốt nhục đang dần dần tan rã.

Tình huống Lãnh Tông Chính và A Sinh cũng giống vậy, áo giáp trên người đều đang tan rã, trong nháy mắt, áo giáp trên thân ba người sắp chống đỡ không nổi.

Chu Văn rút Hoàng Kim Bá Kiếm, trảm một đạo Hoàng Kim kiếm quang về phía Tăng Y Khô Lâu, đồng thời mệnh lệnh Đại Uy Kim Cương Ngưu sử dụng Trấn Hồn linh.

Coong!

Trấn Hồn Linh vừa vang lên, Tăng Y Khô Lâu lập tức ngây người một lúc, Tinh thể đang phóng xạ trong tay cũng theo đó tối sầm lại.

Thừa cơ hội này, Lãnh Tông Chính cùng A Sinh đồng thời ra tay, Lãnh Tông Chính triệu hoán Thanh Hồng phi kiếm, chém về phía Tăng Y Khô Lâu, A Sinh thì sử dụng năng lực Tình Thư, đánh một đạo văn tự về phía Tăng Y Khô Lâu.