Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 744: Đại trận





- Thành thúc, bản thân ta có thể đối phó, ngài không cần ra tay.

Hạ Lưu Xuyên nói.

- Thật xin lỗi, Lão gia tử không chờ được nữa.

A Thành nói xong tiếp tục hướng Thái Hòa môn đi qua, rất nhanh liền xuyên qua Thái Hòa môn, thấy Hạ Huyền Nguyệt đang chiến đấu cùng Chu Văn.

- Tiểu Nguyệt, ngươi lui ra đi, nơi này giao cho ta.

A Thành nói.

- Thành thúc, ta có thể đối phó.

Hạ Huyền Nguyệt đáp.

- Đây là mệnh lệnh của Lão gia tử.

A Thành nói.


Hạ Huyền Nguyệt nghe đến ba chữ Lão gia tử, đành phải thối lui ra khỏi vòng chiến, đến bên cạnh A Thành.

A Sinh vẫy tay, một Kim chỉ phù xuất hiện trong tay hắn, khi nó xuất hiện, lập tức chỉ thấy bên trên mặt đất điện Thái Hòa, từng đạo kim sắc phù văn sáng lên, trong chốc lát bao phủ toàn bộ lại.

Chu Văn lập tức cảm giác mình giống lâm vào bên trong một vòng xoáy lớn, Nguyên khí trong thân thể bị hút ra ngoài, hường về bên trong vòng xoáy.

Không chỉ bản thân Chu Văn, Phối sủng bị hắn triệu hoán cũng vậy, Nguyên khí của Hoàng Kim Bá Kiếm và thiếu nữ Medusa cũng mất đi nhanh chóng.

Nhưng đệ tử Hạ gia và Sử thi Kiếm khí của bọn hắn cũng giống vậy, cũng không nhận được chiếu cố.

Chu Văn vội vàng triệu hoán Hoàng Kim Bá Kiếm và Medusa, đồng thời đem Nguyên Khí quyết đổi thành Đạo quyết, đồng thời Mệnh hồn Thái Thượng Khai Thiên Kinh cũng xuất hiện bên trong ý thức hắn.

Loại trận pháp này có điểm khác kỹ năng Định thời gian bạo phá của Bạo Phá ma nhân, như kết quả lại cực kỳ giống nhau, cả hai đều phải chuẩn bị từ rất sớm, rõ ràng Hạ gia rất cẩn thận, liền chuẩn bị xong hết thảy, coi như Hạ Lưu Xuyên không thể thắng, cũng phải đem Chu Văn đẩy vào chỗ chết.

Thái Thượng Khai Thiên Kinh phát huy tác dụng, Chu Văn lập tức cảm giác Nguyên khí trong thân thể đình chỉ tiết ra ngoài, hắn tâm niệm vừa động, thu hồi Bạo Quân Bỉ Mông đang chiến đấu cùng Hạ Lưu Xuyên trở lại.

Thời gian sử dụng Lực Lượng Tuyệt Đối sắp hết, nếu tiếp tục chiến đấu chỉ còn đường chết.

- Đã nói công bằng quyết đấu, Hạ gia các ngươi làm làm như vậy không khỏi quá mức vô sỉ đi?

Chu Văn giả bộ dáng kinh hãi, giãy dụa lui về sau.

A Thành lạnh nhạt nói:

- Do ngươi không chịu quyết đấu, làm sao có thể trách chúng ta không giữ lời.

- Tốt, coi như các ngươi tàn nhẫn, ta nhận thua còn không được sao? Dừng trận pháp lại đi.

Chu Văn một bên vừa lui một vừa gọi, khoảng cách tới điện Thái Hòa đã rất gần, chỉ còn không đến 50 mét, lại gần thêm một chút nữa, hắn có thể nhảy lên đỉnh điện Thái Hòa.

Chẳng qua Chu Văn không biết, rốt cuộc đỉnh điện Thái Hòa có phải đỉnh Tử Cấm Thành không, để hắn thoát khỏi khúc gỗ quái quỷ này.

- Đã chậm.

A Thành nói.

- Ngươi muốn mạng ta thì dễ, nhưng chẳng lẽ hơn vạn tính mệnh đồ đệ Hạ gia lại không cần sao?

Chu Văn chỉ những đồ đệ Hạ gia kia nói.

Bởi thiếu nữ Medusa bị Chu Văn thu về, thân thể hóa đá của bọn hắn đang dần dần khôi phục.


Hạ Huyền Nguyệt thấy bọn họ còn chưa chết, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, vừa rồi nàng còn tưởng rằng Chu Văn đã giết chết bọn họ, tâm trung khí phẫn cực điểm, bây giờ mới biết, Chu Văn cũng không thật sự giết bọn hắn.

Có điều bọn hắn đều giống Chu Văn, đều bị nhốt bên trong đại trận, mà bọn hắn không có Mệnh hồn Thái Thượng Khai Thiên Kinh bảo hộ, bị đại trận không ngừng thôn phệ Nguyên khí, chỉ sợ hiệu ứng thạch hóa trên người bọn hắn chưa hết, Nguyên khí đã bị rút cạn.

- Thành thúc, dừng lại đi, nếu tiếp tục, bọn hắn sẽ chết.

Hạ Lưu Xuyên đi tới nói.

A Thành lắc đầu nói:

- Trước khi giải quyết Chu Văn, đại trận không thể đóng.

Chu Văn tiếp tục lùi về phía sau, hiện tại hắn đã đến rìa đại trận, nhưng lồng ánh bảo hộ đại trận, lại ngăn cản đường đi của hắn, thoạt nhìn một tầng Kim quang mỏng dính, nhưng lại cứng hơn thành đồng thiết tí, Chu Văn toàn lực công kích mấy lần, lại không thể chấn vỡ.

Mà chỉ cần Nguyên khí chạm vào phía trên lồng sáng, Nguyên khí ngay lập tức bị hấp thu, khiến lực phòng ngự càng thêm mạnh mẽ.

Chu Văn còn khá hơn chút, Nguyên khí của hắn vẫn chưa bị hút đi.

Những môn hạ Hạ gia kia lại không đồng dạng, bọn hắn cơ hồ sắp bị hút khô, đã có người tiêu trừ hiệu ứng thạch hóa, xông về phía rìa đại trận, nhưng bọn hắn giống Chu Văn, vô luận dùng sức thế nào, cũng không thể phá lồng ánh sáng.

Rất nhanh Nguyên khí của bọn hắn đều bị hút không, sau khi Nguyên khí bị hút không, đại trận vẫn không bỏ qua bọn hắn, tinh khí thần của bọn hắn cũng nhanh chóng bị hút hết.

Thân thể của bọn hắn đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy, nhanh chóng già yếu, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

Rất nhiều đệ tử Hạ gia hoảng sợ hét to, giãy dụa muốn thoát khỏi đại trận địa ngục này.

Ánh mắt Hạ Huyền Nguyệt phức tạp, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân lại chứng kiến hình ảnh tàn nhẫn như vậy, mà sở dĩ những người này bị thế này, cũng có một phần nguyên nhân do nàng.

Nếu nàng không ngăn Chu Văn lại, A Thành cũng không cần ra tay, hơn vạn đệ tử Hạ gia cũng không bị nhốt trong này.

- Thành thúc, thật xin lỗi!

Hạ Huyền Nguyệt khẽ cắn răng, đột nhiên huy kiếm mà ra, một kiếm đâm vào Kim chỉ phù trước A Thành.

A Thành căn bản không ngờ Hạ Huyền Nguyệt bên cạnh hắn lại xuất kiếm, căn bản không phòng bị, Kim chỉ phù bị kiếm quang đâm xuyên qua.

Theo Kim chỉ phù phá toái, đại trận lập tức nổ tung, lồng ánh sáng biến mất, những kim sắc phù văn dưới mặt đất cũng trở nên ảm đạm.

- Tiểu Nguyệt. . . Ngươi. . .

Sắc mặt A Thành đại biến, hắn không lo đại trận bị phá sẽ giúp Chu Văn chạy thoát, mà có nguyên nhân khác.


Hạ Lưu Xuyên đồng dạng một mặt kinh hãi, hắn quay đầu nhìn về phía cửa thành, thân thể lập tức run lên.

Hạ Lão gia tử nguyên bản ngồi trên cửa thành quan chiến, đã không thấy bóng dáng.

Chờ thời điểm hắn quay đầu lại, phát hiện Lão gia tử đã đứng chắp tay trước điện Thái Hòa.

Chu Văn ban đầu muốn cưỡng ép đột phá lồng ánh sáng, lại phát hiện lồng ánh sáng đột nhiên biến mất, đang mừng rỡ, thời điểm muốn xông vào điện Thái Hòa, một thân ảnh như thuấn di trước điện Thái Hòa, đứng trên nấc thang cuối, ngăn cản đường đi của hắn.

Chu Văn nhìn kỹ, thấy thân thể người nọ hùng tráng, sợ phải cao trên hai mét, tóc đã trắng bệch, thoạt nhìn như lão nhân, nhưng khí thể của hắn phi thường mạnh mẽ, hoàn toàn không giống một lão nhân già yếu.

Chu Văn

tựa hồ cảm ứng được khí tức cực kỳ nguy hiểm, trong lòng không khỏi run lên.

- Ai bảo ngươi tự tiện phá hư đại trận?

Hạ lão gia tử căn bản không thèm nhìn Chu Văn, tầm mắt rơi trên thân Hạ Huyền Nguyệt.

- Lão gia tử, Huyền Nguyệt không cố ý, nàng chẳng qua không đành lòng nhìn đồ đệ Hạ gia chết đi…

Hạ Lưu Xuyên vội vàng lôi kéo Hạ Huyền Nguyệt quỳ xuống nhận lỗi.

- Thật không?

Hạ lão gia tử mặt không thay đổi quét mắt liếc nhìn đồ đệ Hạ gia đã bị hút khô Nguyên khí và đồ đệ khác may mắn thoát khốn.

Đột nhiên, Hạ lão gia tử đưa tay chộp một cái, thân thể Hạ Huyền Nguyệt như bị bàn tay vô hình bắt lấy, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Lão gia tử, bị một tay hắn tóm lấy đỉnh đầu.

Mà phía trên đại địa, kim sắc phù văn lại hiển lộ, đại trận lại tiếp tục vận chuyển, lại thu tất cả mọi người vào.