Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 781: Phượng hoàng chi uy





- Có thể.

Chu Văn gật đầu đồng ý, nếu hắn không giết được Thủ Hộ giả này, để người khác thử một lần cũng không sao.

Có điều Chu Văn không lập tức động thủ, hắn cảm thấy Hồ Lô Đằng bên cạnh này là một tai họa ngầm.

Hiện tại có Tiểu điểu áp chế, khiến Hồ Lô Đằng kia không dám lỗ mãng, nhưng vạn nhất thời điểm chiến đầu cùng Thủ Hộ giả, Hồ Lô Đằng lại thả Cổ trùng ra ngoài, lúc đấy lại phiền toái.

- Các ngươi trước chờ một chút, ta nghĩ biện pháp xử lý Hồ Lô Đằng này trước?

Chu Văn nói với đám người Lý Mặc Bạch.

Điệp nói giỡn:

- Ngươi chỉ cần nhỏ máu lên trên mặt kén thôi, Hồ Lô Đằng lại không gây trở ngại gì, không cần phiền toái gì đi? Có phải ngươi sợ không được Thủ Hộ giả tán thành?


Chu Văn không có trả lời nàng, tiếp tục nghiên cứu Hồ Lô Đằng trước mặt.

Hồ lô này xác thực là thứ tốt, có thể khống chế cả Thần thoại Cổ trùng, lại khiến chúng chém giết lẫn nhau, thông qua cắn nuốt tiến hóa.

Cái này kỳ thật có chút tương tự công năng hợp nhất của điện thoại thần bí, chẳng qua nó là phiên bản tương đối nguyên thủy thô ráp, không hiện đại như công năng trong điện thoại thần bí.

Chu Văn thầm nghĩ:

- Nếu thu hồ lô này trở về, sau đó ta lại tìm một chút Dị thứ nguyên sinh vật kỳ quái thả vào. Nhưng làm thế nào thu hồ lô này trở về đây? Không biết Hồ Lô Đằng có tính là Dị thứ nguyên sinh vật không? Nếu chém giết nó, không biết có tuôn ra trứng Phối sủng?

Tiểu điểu lại mổ hồ lô vài lần, hiệu quả lại không tốt lắm, ngay cả kim sắc hỏa diễm của nó cũng không đem lại hiệu quả lớn.

Chu Văn dùng Hoàng Kim Bá Kiếm trảm mấy kiếm, tuy có thể chém nứt hồ lô, nhưng hồ lô lại có đặc tính Không gian co giãn, kiếm mang vọt vào, dần dần tan biến, cũng không thể tạo thành thương tổn quá lớn, hơn nữa hồ lô còn có thể khôi phục rất nhanh.

- Nếu không trảm được hồ lô, vậy trảm nát rễ nó đi.

Chu Văn nhìn thoáng qua bộ rễ Hồ Lô Đằng, tính toán xuống tay. Hoàng Kim Bá Kiếm điên cuồng chém xuống, kiếm mang không gì không phá nổi sắp trảm xuống bộ rễ, Hồ Lô Đằng đột nhiên động, thả toàn bộ Cổ trùng ra ngoài.

Mọi người đều hoảng sợ, không ngờ bên trong hồ lô lại có nhiều Cổ trùng như vậy, Cốc Sơn Thủy và Lý Mặc Bạch đều phản xạ chuẩn bị chiến đấu.

Một tiếng chim hót vang lên, Tiểu điểu nghển cổ trường minh, những đầu Cổ trùng kia nguyên bản nhắm về phía Chu Văn, tức khắc bị dọa mềm nhũn, nằm liệt từ không trung rớt xuống.

Chỉ có mấy đầu Thần thoại Cổ trùng vẫn nhắm về phía Chu Văn, có điều mắt thấy thân thể chúng nó lạnh run run rẩy, rõ ràng sợ hãi tới rồi cực điểm, nhưng chúng bị hồ lô khống chế, lúc này không thể không xông tới.

Tiểu điểu thấy chúng nó còn dám xông tới, tức khắc giận tính quá độ, chấn cánh nhảy dựng lên, tiến về phía đám Cổ trùng kia, một hồi loạn mổ cuồng trảo.

Lực lượng Tiểu điểu kỳ thật không mạnh bằng đám Thần thoại Cổ trùng kia, nhưng không biết tại sao, Thần thoại Cổ trùng kia lại không dám ngạnh kháng, bị Tiểu điểu cuồng mổ máu tươi chạy loạn, có một Thần thoại Cổ trùng bị Tiểu điểu nhanh chóng nuốt.

Tiểu điểu căn bản không sợ Cổ trùng ký sinh trong thân thể, trong lúc nhất thời uy phong bát diện, thoạt nhìn Hoàng Đế lão tử thu thập một đám thái giám, mà đám thái giám kia sợ không dám đánh trả.

- Khó trách Độc Cô trùng nói Phượng Hoàng là khắc tinh Cổ trùng, Cốc Sơn Thủy thấy Tiểu điểu về sau, đều cung kính như Thần Minh, bởi Phượng Hoàng khắc chế Cổ trùng quá mạnh.


Chu Văn vốn tưởng sẽ có một hồi ác chiến, hiện tại thoạt nhìn, căn bản không cần hắn ra tay, bản thân Tiểu điểu có thể giải quyết toàn bộ lũ Cổ trùng này.

Lý Mặc Bạch nhìn Tiểu điểu uy phong bát diện, tựa hồ suy tư gì, thoạt nhìn hắn cũng đoán được lai lịch của Tiểu điểu.

- Khó trách Chu Văn dám mạo hiểm tới Nam khu, nguyên lại trên người có Thần vật như vậy.

Lý Mặc Bạch bừng tình đại ngộ, biết bản thân không hề đả động Chu Văn, mà Chu Văn có thứ bảo mệnh, mới theo hắn đi Bất Hồi cốc.

Tiểu điểu dâm uy quá độ, chỉ công phu trong chốc lát, đem toàn bộ mười đầu Cổ trùng nuốt vào bụng, hình thể rõ ràng trướng một vòng lớn như quả bóng.

Chu Văn đột nhiên nhớ tới, lần trước linh dương mang theo Tiểu điểu lên đỉnh Lão Quân sơn, sau khi trở về Tiểu điểu đều phì cầu giống hiện tại.

Lúc ấy Chu Văn còn nghi hoặc, tại sao Tiểu điểu lại béo như vậy, hiện tại nghĩ lại, khẳng định Tiểu điểu kiếm được chỗ tốt gì tại Lão Quân sơn.

- Khó trách sau lần đó, cảm thấy Tiểu điểu tựa hồ trưởng thành không ít, nguyên lai không bởi thời gian dài, mà bởi ăn chỗ tốt.

Hiện tại Chu Văn mới hiểu, tại sao lúc trước Phượng Hoàng kia lại giao Tiểu điểu cho hắn.

Đầu Tiểu điểu này đã ăn vài đầu Thần thoại Cổ trùng, lại thêm gần mười đầu Sử thi Cổ trùng, cũng chỉ hơi phì cầu mà thô, không lập tức lớn lên.

Nếu muốn bồi dưỡng nó đến thành niên thể, không biết phải tốn bao nhiêu tài nguyên, phỏng chừng đầu Phường Hoàng kia không nuôi nổi nhiều tiểu Phượng Hoàng như vậy, cho nên giúp nó tìm người ăn nhờ ở đậu miễn phí, kết quả không biết tại sao lại lựa chọn Chu Văn.

Mất hết Cổ trùng, Hồ Lô Đằng run bần bật, nhưng nó rốt cuộc chỉ là thực vật, không thể đào tẩu giống Dị thứ nguyên sinh vật khác.

Chu Văn cũng không khách khí, rút kiếm liên trảm, rốt cuộc sau mấy kiếm chặt đứt bộ rễ.

Bộ rễ Hồ Lô Đằng vừa đứt, dây leo lập tức khô héo, phiến lá lập tức co rút lại rơi xuống, màu sắc hồ lô cùng dần dần biến chuyển, nguyên bản màu than chì biến thành màu xám trắng.

Chu Văn nhất kiếm trảm dây leo bám vào hồ lô, Hồ Lô Đằng trực tiếp biến thành tro bụi, chỉ còn hồ lô vẫn hoàn chỉnh.

Chu Văn duỗi tay thu hồ lô vào trong tay, dùng sức nhéo một chút, phát hiện hồ lô vẫn cứng nhắc như vậy, cũng không giống Hồ Lô Đằng phấn hóa tan biến.


Tuy hồ lô vẫn còn, như nó lại không có sinh cơ, Chu Văn cũng không biết hồ lô này còn tác dụng gì không, nên thu nó lại trước.

Tiểu điểu ăn quá nó, bay lượn lắc lư, thoạt nhìn tùy thời có thể lao xuống mặt đất.

- Các ngươi trước tiên lui xa một ít, ta muốn động thủ.

Chu Văn nói với đám người Lý Mặc Bạch.

Thực lực Thủ Hộ giả thường rất mạnh, ngay cả Thủ Hộ giả yếu nhất, Chu Văn chắn chắn phải có một hồi đại chiến, vì không muốn ảnh hưởng đến bọn họ, cho nên mới để họ đi xa một chút, miễn liên lụy.

- Nhỏ huyết thôi, không cần phiền toái như vậy chứ?

Điệp nói.

- Chúng ta đi.

Lý Mặc Bạch tựa hồ phát hiện được gì, trực tiếp phân phó Điệp và Câm đi theo hắn lui ra xa.

Cốc Sơn Thủy không biết Chu Văn muốn làm gì, có điều vẫn mang theo Cốc Lâu và Cốc Hòa lui lại đằng xa.

- --