Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 917: Thủ sơn đồng





Có oán linh muốn kéo Nha Nhi trong ngực Chu Văn, cũng bị Chu Văn tiện tay vung qua, trực tiếp biến thành tro bụi.

Ma Anh y nguyên tiềm phục trong hồ, không đi theo Chu Văn ra ngoài, Chu Văn có chút kinh ngạc liếc mắt qua vị trí Ma Anh, phát hiện đám oán linh kia lại không đi dây dưa Ma Anh, tựa như Ma Anh căn bản không tồn tại.

- Ma Anh không đi, sợ cảm thấy sẽ có cơ hội, không ngại quan sát tiếp.

Chu Văn suy nghĩ một chút, đến núi rừng phụ cận ẩn thân, quan sát tình huống bên trong hồ nước.

Rất nhanh Chu Văn liền phát hiện, những oán linh kia không cách nào rời khỏi hồ nước, phảng phất bên ngoài hồ nước có một loại lá chắn nào đó.

- Có phải Bù Nhìn không thể rời khỏi hồ nước hay không?

Trong lòng Chu Văn đang suy đoán.

Thời điểm lần trước hắn đi qua nơi này, Bù Nhìn cũng không có công kích hắn, lúc ấy hắn đi đường nhỏ bên hồ, cách hồ nước không đến hai mét.

Khoảng cách ngần nấy đối với nhân vật khủng bố như Bù Nhìn mà nói, hẳn hoàn toàn không tính gì, nhưng nó không công kích Chu Văn, như vậy chỉ có hai khả năng.


Một là nó không muốn công kích, còn một loại chính là, nó không cách nào rời khỏi hồ nước.

- Nếu Bù Nhìn thật sự vô phương rời khỏi hồ nước, nói không chừng có cơ hội đoạt lại Tử Đồng Cầu.

Thời điểm Chu Văn đang suy tư, đột nhiên nghe được thanh âm Âm Phù Vương.

- Chu Văn, chúng ta làm cái giao dịch, ngươi giúp ta rời khỏi hồ nước, ta giúp ngươi khế ước với Thủ Hộ giả cường đại nhất.

Âm Phù Vương phát hiện Chu Văn thoát khỏi hồ nước, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Kinh hãi là Chu Văn có thể chạy ra hồ nước, mỗi lần người này đều hành động ngoài dự liệu của hắn, hắn sống nhiều năm như vậy, với một nhân loại không khế ước Thủ Hộ giả, hắn chưa bao giờ ăn thua thiệt như vậy.

Vui chính là Chu Văn có thể chạy khỏi hồ nước, đây có lẽ là hi vọng sống sót của hắn.

- Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Tử Đồng Cầu là thứ gì, có chỗ tốt gì?

Chu Văn suy nghĩ một chút, hô to.

Âm Phù Vương một bên chiến đấu Bù Nhìn một bên nói:

- Thủ Sơn Đồng.

Chu Văn nghe được tên Thủ Sơn Đồng, không khỏi hơi ngẩn ra.

Thủ Sơn Đồng không phải một loại đồng, Thủ Sơn là tên một địa danh, trong thần thoại truyền thuyết, Hoàng Đế đến Thủ Sơn lấy đồng đỉnh trấn áp khí vận Hoa Hạ.

Thủ Sơn rốt cuộc ở nơi nào, bây giờ mỗi người nói một kiểu, mấy cái địa khu đều nói chỗ bọn hắn chính là Thủ Sơn, Chu Văn cũng không biết thuyết pháp nào là thật?

Có điều coi như truyền thuyết là thật, Thủ Sơn Đồng chỉ là tài liệu đúc đỉnh mà thôi, đáng giá để Âm Phù Vương và Bù Nhìn tranh đoạt sao?

- Ngươi đừng nói, ngươi đoạt Thủ Sơn Đồng để đúc đỉnh?

Chu Văn nói.

Âm Phù Vương bị Bù Nhìn giết hiểm tượng hoàn sinh, nghe Chu Văn, cảm thấy có chút bực mình, nhưng lại không thể không nhẫn nại nói:


- Chỗ trân quý chân chính của Thủ Sơn Đồng không phải bản thân tài liệu. Cái gọi là Thủ Sơn, cũng không phải tên thật là Thủ Sơn, mà chỗ năm đó năm đó Hoàng Đế cùng Xi Vưu bài binh bố trận đại chiến, cường giả song phương thương vong vô số, Nhân Tiên Yêu chi huyết nhuộm đỏ dãy núi, thẩm thấu mỏ đồng trong núi. Hoàng Đế lấy lấy tài liệu đúc đỉnh, trấn áp vạn thế khí vận, đó là hạng gì chí bảo. Tần Hoàng hao hết thiên tân vạn khổ, tìm được Thủ Sơn đồng, hi vọng có thể mượn nhờ Nhân Tiên Yêu chi huyết luyện chế trường sinh bất lão đan.

- Đáng tiếc mãi đến khi Tần Thủy Hoàng mất đi, Thủ Sơn Đồng vẫn không thể bị luyện hóa, huyết dịch trong ngược lại càng ngưng tụ, hấp thu tinh khí trong đan lô, biến thành hai đồng cầu, hai đồng cầu này có thể nói là đan phôi của trường sinh bất lão đan, cũng có thể nói là nguyên liệu đúc thiết bị nhất.

- Chỉ vậy thôi sao?

Chu Văn cảm thấy Âm Phù Vương không đem toàn bộ sự tình Thủ Sơn Đồng nói ra.

Nếu như vậy, Bù Nhìn đoạt nó làm gì? Nó vốn có trường sinh bất lão chi thân, mà nó cũng không cần khí cụ rèn đúc của nhân loại.

Tình huống bên Âm Phù Vương không lạc quan lắm, thân thể như tinh như ngọc, đã nhiều chỗ lây nhiễm Ma khí của Bù Nhìn, không kiên trì được lâu.

- Nếu ngươi chịu giúp ta thoát khỏi đây, ân oán trước kia của chúng ta chấm dứt, ta có thể giúp ngươi luyện hoán Thủ Sơn Đồng, chỉ có ta biết cách luyện hóa nó thế nào…

Âm Phù Vương cố gắng thuyết phục Chu Văn.

- Ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng năng lực không đủ, không làm gì được.

Chu Văn nào chịu chịu giúp Âm Phù Vương thoát ra ngoài, loại gia hỏa như tên này, chết đi cho đỡ chật đất.

- Coi như ngươi không cần luyện hóa Thủ Sơn đồng, cũng cần phải cần Phối sủng đi, ta biết chỗ Phối sủng năm đó Hoàng Đế sử dụng, Phối sủng kia đã trở thành trạng thái trứng, có ta tương trợ, ngươi nhất định ấp được.

Âm Phù Vương tiếp tục ném thả đánh bạc ra ngoài.

Chu Văn lại hoàn toàn không bị lay động, mặc cho Âm Phù Vương nói cái gì, hắn cũng chỉ làm như không nghe thấy.

Âm Phù Vương thấy Chu Văn rõ ràng muốn hắn chết, nói cái gì cũng vô dụng, ngay lập tức vừa ngoan tâm, cũng không lãng phí miệng lưỡi, thừa dịp còn có sức đánh một trận, bỗng nhiên không lùi mà tiến tới, đánh tới Bù Nhìn.

Tinh ngọc bên trong thân thể Âm Phù Vương, có từng đạo ám sắc thần bí đang lưu động, nhưng ký hiệu thần bí kia đột nhiên va về một chỗ.

Oanh!

Một vệt kim quang phóng lên tận trời, giống như đạn hạt nhân nổ tung, tạo thành đám mây hình nấm, đem toàn bộ hồ nước nổ tung lên tận trời.

Sóng xung kích mạnh mẽ, đem núi rừng phụ cận nổ nát vụn, vách núi cũng xuất hiện dấu hiệu đổ sụp.


Chu Văn triệu hồi Bạo Quân Bỉ Mông cản phía trước, Đế Thính một mực giám thị chiến trường, chỉ thấy thân thể Bù Nhìn, dưới Kim quang nổ tung tản mát ra.

Chẳng qua tình huống trong tưởng tượng không như thực tế, thân thể Bù Nhìn tản mát về sau, biến thành vô số oán linh, tựa hồ thân thể của hắn không thực chất, bản thân Bù Nhìn kia do vô số oán linh tạo thành.

Một đạo lãnh quang từ trong vụ nổ phi độn ra, lao ra khỏi hồ nước về sau, rơi trên mặt đất lóe lên không thấy bóng dáng.

Chu Văn biết đó chắc chắn là hậu thủ Âm Phù Vương chuẩn bị, tuy nhiên lại không ngăn cản hắn chạy trốn nữa, chờ thời điểm Chu Văn chạy tới, đạo lãnh quang kia đã sớm độn thổn đi xa, sợ đã cách đây trăm dặm.

- Hắn vẫn không chết?

Chu Văn có chút phiền muộn, quay đầu nhìn về phía hồ nước.

Chỉ thấy trong hồ số oán linh còn lại, đang hướng về một chỗ ngưng tụ, nơi đó có một Ma Hạch, tất cả oán linh đều hướng về phía Ma Hạch kia ngưng tụ, số lượng đông đảo oán linh liền biến thành bộ phận bên ngoài Ma Hạch, dần dần tạo thành thân thể Bù Nhìn.

Không đợi nó ngưng tụ thành Bù Nhìn, đột nhiên chỉ thấy một đạo tử mặc kiếm quang lóe lên, Ma kiếm Ma Anh đã đâm xuyên qua Ma Hạch kia.

Ma Hạch bị đâm xuyên trong tích tắc, oán linh trong hồ nước đều phát ra tiếng rít chói tai, sau đó thấy Linh hồn chi quang đại phóng, từng oán linh bên trong quang minh bay lên bầu trời, số lượng nhiều khủng bố, tràng diện kia vô cùng hùng vĩ.

Tất cả oán linh đều biến mất trên bầu trời về sau, chỉ thấy Ma Anh một tay nâng Tử Đồng Cầu, một tay cầm Ma kiếm trở về bờ.

Viên Ma Hạch kia bị Ma kiếm đâm xuyên qua, hình dạng như hạch đào, tính chất lại giống hắc bảo thạch, thỉnh thoảng co dật như trái tim.

Nếu không phải có lực lượng Sát Ma áp chế Ma Hạch, chỉ sợ nó đã sớm chạy trốn.