Tình yêu giống như bông hoa, khi gặp đủ điều kiện ánh sáng và môi trường thích hợp, chắc chắn bông đó sẽ nở ra. Tình yêu cũng như vậy, chẳng biết nó xảy ra lúc nào, chỉ đến khi đúng lúc đúng thời điểm , tình yêu đó mới chớm nở giống như bông hoa. Tiểu Ngọc hiện tại cũng giống như bao thiếu nữ khác...
Lâm Thần trong mắt cô giống như một hoàng tử bạch mã cứu lấy cô, trái tim cô đập thình thịch theo từng nhịp đập của tình yêu. Cô thậm chí còn không cảm thấy đau rát khi được nữ bác sĩ khử trùng vết thương. Trong đầu Tiểu Ngọc lúc này chỉ còn hình ảnh Lâm Thần giải cứu cô ngoạn mục.
Hiện tại, cô đã hiểu tại sao anh ấy lại nổi tiếng đến mức này. Kể cả ca sĩ hạng cao nhất cũng chưa chắc có lượng hâm mộ kinh khủng như anh ấy. Cô lúc này cũng đã tin những lời nói của những người bạn của cô là thật. Trên đời này thực sự tồn tại một nam sinh ưu tú đến đáng sợ như vậy, chẳng trách lũ bạn đó sống chết cũng muốn gặp anh ấy một lần...
Suy nghĩ của Tiểu Ngọc không ngớt, cho đến khi nữ y tá phải lắc nhẹ vai cô ấy thì cô mới tỉnh hồn nói:
-Dạ...có chuyện gì ạ...
Nữ y tá chỉ cười khúc khích nói:
-Thưa cô, hiện tại vết thương đã được xử lý xong. Cô lúc này có thể xuất viện được rồi ạ...
Tiểu Ngọc lúc này mới tỉnh hồn , điều đáng sợ hơn là cô không cầm một đồng nào cả. Vẻ mặt Tiểu Ngọc trở nên vô cùng bối rối, cô dùng tay sờ hết túi này đến túi khác nhưng vẫn chưa có đồng nào cả...
Nữ y tá cũng hiểu ý của Tiểu Ngọc, cô vỗ lấy vai của Tiểu Ngọc rồi nói:
-Cô không cần trả tiền đâu.. Cậu con trai vừa nãy đã trả xong số tiền rồi...
Mãi đến lúc cô rời khỏi bệnh viện, mọi chuyện đối với cô giống như giấc mơ vậy. Cô đã gặp anh ấy, được tiếp xúc thân mật, lại còn được anh ấy cứu mạng nữa chứ. Cô vừa đi vừa nghĩ ngợi. Suốt quãng đường, cô luôn nhớ lời căn dặn của anh ấy. Vậy nên mặc dù có vài tên có vẻ muốn đeo bám cô nhưng đều bị cô tránh một cách khéo léo.
Lâm Thần sau khi thay một bộ đồ mới, cậu đứng chờ ở bến xe buýt để đón em gái cậu. Cậu đứng dựa lưng vào tường, chiếc khăn che hết dưới khuôn mặt của cậu. Cậu hiện tại đang rất mạo hiểm khi làm vậy.
Nhìn lượt xe tấp nập qua lại, Lâm Thần đưa ánh mắt nhìn từng đoàn người. Cậu chưa từng gặp em gái mới của cậu, tuy nhiên mẹ sắp tới của cậu thì cậu đã từng gặp. Vậy nên cậu vẫn kiên trì chờ, rồi đưa ánh mắt dò xét từng người.
Hành động của Lâm Thần không hề gây chú ý, tuy nhiên kể cả cậu có che người như thế nào nhưng khí chất đặc biệt đó của cậu cũng không thể ngăn cản được. Rất nhiều nữ sinh lại gần xin làm quen cậu nhưng đều bị cậu từ chối thẳng thừng...
Tuy nhiên, cứ tưởng như thế là mọi chuyện có vẻ ổn thỏa. Chẳng ai nhận ra cậu, kể cả có vài nữ sinh đến dò hỏi thì cậu cũng có món quà trên tay, cậu dễ dàng làm cho các nữ sinh đó chết tâm.
Đột nhiên, một chiếc xe sang trọng đi qua, vì cảnh tượng các nữ sinh vây quanh Lâm Thần khiến cho chủ nhân trong xe có vẻ thích thú. Rất nhanh chiếc xe đó đã đứng trước mặt Lâm Thần, các nữ sinh thấy chiếc xe này liền tỏ vẻ run sợ từ từ lui ra ngoài. Các xe khách cũng né tránh chỗ này của Lâm Thần, chỉ cần như vậy là đủ hiểu sự đáng sợ của chủ nhân chiếc xe đó rồi.
Bước xuống xe chính là một cô gái khá xinh đẹp. Ngũ quan giống như được tinh chỉnh qua nên trông rất cuốn mắt, trên người cô ấy chỉ toàn là đồ hiệu, vòng tay vàng, thậm chí đôi giày cô ấy đi cũng là giày khảm ngọc trai. Nhìn qua thì chẳng khác gì một phú bà cả, đi đằng sau là khá nhiều trên vệ sĩ trông cực kỳ hung tàn.
Lâm Thần nhìn thấy cảnh tượng này, biểu cảm cậu bình tĩnh vô cùng. Nhìn cậu ấy chẳng giống như một đứa trẻ chỉ mới mười năm tuổi cả, ánh mắt lạnh lùng một cách kỳ lạ.
Có một nữ sinh từ đằng xa thì thầm với bạn của mình:
-Kia có phải Tố Nhã Nhã cực kỳ khét tiếng gần đây không. Có vẻ như cô ấy đang nhắm trúng cậu ấy rồi...
Cô bạn đó nghe vậy, chỉ thở dài:
-Chắc vậy rồi... tính tình cô ta khá đáng sợ. Chỉ sợ cậu ấy không chịu được cám dỗ...
Tố Nhã Nhã vẻ mặt giống như từ trên cao nhìn xuống, cực kỳ tự tin. Mùi nước hoa tỏa ra khiến cho Lâm Thần nhăn mày. Thật sự phiền phức...
Tố Nhã Nhã nhìn Lâm Thần, nói:
-Cậu mau chóng tháo mặt nạ ra, để tôi xem cậu là ai???
Lâm Thần nghe vậy, cậu cười lạnh phản bác:
-Tại sao tôi phải nghe lời cô???
Tố Nhã Nhã nghe vậy. Cô cười khúc khích giống như đang nghe chuyện cười vậy. Sau đó cô từng chữ từng chữ nói:
-Đúng vậy, tại sao cậu phải nghe lời tôi nhỉ? Phải không... nam thần...Lâm Thần.
Lâm Thần nghe vậy, trong lòng cậu trầm xuống.
Ở bên khác, Tiểu Ngọc đã đến trước cửa nhà mẹ cô vào. Tuy nhiên, cô đang rất băn khoăn không biết nên vào hay không. Cô không muốn gặp lại tên anh trai đáng ghét đó. Lẽ ra anh ấy phải giống như anh Lâm Thần mới đúng....
Cô suy nghĩ mãi, đứng ở ngoài cửa không chịu vào. Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, cô mới cắn răng bấm chuông...Dù gì thì việc cô gặp tên đó cũng sẽ xảy ra, chỉ cần cô không để ý tới hắn là được. Tuy nhiên, điều làm cô vô cùng kinh ngạc là chỉ có mẹ cô ra mở cửa đón cô.
Mẹ cô thấy Tiểu Ngọc có vết thương trên tay, cô vẻ mặt lo lắng chạy đến hỏi:
-Tay con bị làm sao vậy, con có bị làm sao không? Có cần đưa tới bác sĩ không?
Tiểu Ngọc cố gắng chuyển chủ đề:
-Con đi hơi nhanh nên bị ngã, không cần phải đi đến viện đâu mẹ. À mà ba con với anh trai con đâu rồi...
Mẹ Tiểu Ngọc sau khi nghe con gái mình nói không vấn đề, cô mới nói:
-Anh trai con đã đi ra ngoài đón con rồi, ba con thì đang ở trong nhà. À mà tại sao anh trai con lại không đi cùng con...
Tiểu Ngọc lúc này mới biết tên anh trai đáng ghét đó không có ở đây. Cô mau chóng đẩy mẹ của mình vào trong nhà, vừa đi vừa nói:
-Anh ấy chắc đang bận bên ngoài, chúng ta vào trước đi...
Cô vừa vào nhà thì một khung cảnh vừa đẹp đẽ vừa ấm cúng tràn ngập. Cả căn phòng được trang trí bởi những đồ trông cực kỳ đẹp mắt, từng chi tiết, từng ngóc ngách đều được trang trí một cách cực kỳ bài bản. Cô còn tưởng mình đang ở trong căn phòng hạng sang, thậm chí còn hơn thế. Nhìn một mâm toàn đồ ăn ngon, bụng của cô lại réo lên một hồi.( Edit: ae có thể biết tài nấu ăn của anh tôi rồi)
Tiểu Ngọc vô cùng kinh ngạc, thậm chí là khó tin chuyện này. Mẹ cô thấy vậy, liền cười đùa nói:
-Anh con làm đó, mẹ đến cũng thực sự không thể tin được chuyện này.
Lúc này, Tiểu Ngọc mới để ý tới một số bức tranh ở đằng xa. Mắt cô sáng lên, cô chạy đến xem.
Bức tranh đầu tiên là vẽ khung cảnh đồng ruộng, cô cảm giác giống như mình được hòa mình vào một đứa trẻ đang thả diều trên cánh đồng. Từng làn gió cùng mùi hương đó, từng kỷ niệm ùa về. Bức tranh thứ hai vẽ về bầu trời sao, bức tranh thứ ba vẽ về mặt biển... Điều đáng sợ là cô nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể biết đây là tranh hay là ảnh chụp, mỗi bức tranh đều khiến cho tâm hồn cô lạc vào trong từng bức tranh. Điều này thật điên rồ, trên đời này lại có người vẽ tranh như vậy sao...