Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 161: Mê hoặc của chiếc thẻ



Lâm Thần lúc này đang lạc một mình ở trong một thành phố vô cùng xa hoa, đâu đâu cậu cũng thấy chiếc xe sang chạy bên đường. Cậu giống như một chú vịt nhỏ bị bỏ bơ vơ giữa vùng đất lạ.

Càng như vậy thì Lâm Thần càng bĩnh tĩnh, ít ra lúc này nó tốt hơn nhiều lần so với việc cậu bị Linh Nhi giam trong nhà. Nhìn những chàng trai mặc vest trông rất lịch sự khiến cho Lâm Thần nảy ra một ý định táo bạo...

Cậu hiện tại không thể trở về, cả thành phố chắc chắn đã được sự kiểm soát của Linh Nhi. Cậu đi đâu cũng thấy cửa hàng có dấu của cô ấy, thậm chí có một nhà hàng cực kỳ xa xỉ còn dùng luôn tên của cậu mới đáng sợ. Chẳng trách thảo nào mà mấy tên bảo vệ của Linh Nhi đó lại tỏ vẻ cao thượng trước những người giàu...

Một cô gái nhỏ nhắn thậm chí tuổi tác còn không bằng cậu đã có thể gần như sở hữu cả thành phố... cậu trong lòng cảm thấy vừa vui vừa sợ. Vui là vì cậu rất mong cô ấy sẽ càng ngày càng thành công, còn cậu sợ là vì cô ấy có suy nghĩ khá lệch lạc về cậu... Có thể nói rằng chưa có ai khiến cho cậu phải đau đầu và run sợ như Linh Nhi.

Tạm gác câu chuyện đó qua một bên, cậu phải tìm cho mình một thân phận mới, nếu không nhanh chóng có thân phận hợp pháp thì sớm muộn Linh Nhi cũng sẽ tìm ra cậu, cậu lẻn qua từng ngóc ngách, tránh khỏi sự để ý của tất cả mọi người, một bóng ảnh như ẩn như hiện đi suốt thành phố.

Cảm giác khát nước cùng đói bụng truyền tới, chạy trốn nhiều khiến cậu tiêu tốn vô cùng nhiều năng lượng... Cậu thử lục soát túi áo của cậu xem có đồng lẻ để có thể vào máy bán hàng mua một chai nước không???

Cậu lục toàn bộ người, ngoại trừ cái thẻ cứng màu đen ra thì còn lại dường như cậu không tìm thấy gì cả. Nhìn chiếc thẻ đen giống như thẻ ngân hàng này khiến cho Lâm Thần vô cùng nghi hoặc... Chiếc thẻ này cậu đâu có sở hữu, tại sao trên thẻ lại khắc tên của cậu, thậm chí tên của cậu còn giống như đang phát sáng...

Cậu lúc này rất khô và khát, cậu cũng chẳng nghĩ được nhiều, nếu tên của mình thì cậu cứ thử mua vài chai nước xem, dù sao chỉ mất có chút tiền....

Bước vào cửa hàng, bởi vì dáng vẻ của Lâm Thần không giống như những người sang trọng nên nhân viên cũng không nhiệt tình, họ vẫn làm công việc như bình thường. Lâm Thần đương nhiên không để ý, cậu nhanh chóng lấy vài chai nước suối cùng một ít bánh mỳ nhẹ ở cuối quầy...

Dáng vẻ của Lâm Thần do cải trang nên khá giống như một nam sinh bình thường đi mua vậy, tuy nhiên trong mắt các nhân viên thì đây chẳng khác gì mấy tên nghèo cả... ánh mắt khinh thường trên mặt họ hiện rõ ra...

Nữ nhân viên dáng vẻ có chút xinh đẹp nhờ phấn son, ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Thần đang chọn đồ rồi tự nói với cô gái bên cạnh:

-Đúng là lũ nghèo hèn, đã nghèo lại còn thích đến chỗ này bày đặt sĩ diện...

Cô nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt khinh rẻ, có những tên rất nghèo lại cố gắng đến thành phố giàu sang này cho bằng được để rồi cuối cùng phải lang thang trên đường. Cô cho rằng những người đó không đáng để được ở đây...

Lâm Thần chọn cho mình ít thức ăn nhanh cùng một vài chai nước suối. Cậu thực sự rất khó để tìm được những thứ rẻ, đến cả chai nước cũng đắt gấp cả chục lần những chai nước cậu mua ở chỗ cậu. Tuy nhiên rốt cuộc thì nơi đây cũng khác chỗ cậu, cậu không thể so sánh khập khiễng như vậy được...

Lâm Thần ra quầy tính tiền, thấy nữ nhân viên có vẻ không để ý đến cậu, cậu gõ gõ bàn nhắc nhở:

-Thưa cô, tôi cần tính tiền...

Nữ nhân viên tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt nhìn cau có với Lâm Thần. Hành động của cô khiến cho Lâm Thần cũng có chút phản cảm, cậu đâu có trêu ghẹo gì cô ta mà tại sao thái độ cô ta lại đối xử với cậu như vậy.

Quá đáng hơn, trong lúc tính tiền, cô gái đó còn lẩm bẩm mấy từ mà cậu nghe thấy rõ :

-Đúng là đồ nghèo hèn...tại sao không chết hết đi cho rồi...

Lâm Thần trầm mặc không nói gì, cậu cũng chẳng có hơi đâu đôi co với hạng đàn bà như vậy. Tuy nhiên, lúc cậu đang lục túi để lấy thẻ, hành động đó vô tình khiến cho nữ nhân viên cảm tưởng như Lâm Thần không có tiền. Thấy vậy, vẻ mặt cô càng ngày càng cao ngạo, cô nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt giống như nhìn xuống lũ kiến vậy, nghệnh ngạng nói:

-Hừ... đồ nghèo hèn... vừa nghèo vừa bẩn lại còn muốn ăn quỵt tiền à....

Lâm Thần thật sự không thể chịu nổi, cậu nhẹ nhàng chất vấn:

-Tôi hình như chưa động chạm gì đến cô nhỉ, tại sao cô lại tỏ vẻ “vô lễ” như vậy...

Nữ nhân viên bị Lâm Thần chất vấn, ánh mắt cô trở lên dữ tợn, cô chỉ tay vào mặt Lâm Thần rồi lớn giọng:

-Mày thực sự nghĩ tao muốn nói chuyện với cái loại người như mày à. Nếu không phải lúc này tao đang trong giờ làm thì tao đã sút mày ra khỏi đây rồi. Nếu không có tiền thì tốt nhất nên cút xéo đi... Đúng là đồ vừa dơ bẩn vừa sĩ diện...

Lâm Thần trong lòng cười lạnh. Không ngờ thành phố sang trọng như này cũng có một số thành phần dơ bẩn như vậy. Đúng là trên đời loại người gì cũng có mà...

Lúc này, một nam tử trung niên bước ra từ trong phòng bên cảnh, dáng vẻ béo ú cùng khuôn mặt khá xệ cùng già... hắn ta nhìn cô nhân viên cùng Lâm Thần đang cãi nhau, vẻ mặt tức giận nói:

-Chuyện gì mà sao cứ sồn sồn lên...

Nữ nhân viên nghe vậy, cô chỉ thẳng vào Lâm Thần nói:

-Hắn ta không có tiền nhưng vẫn dám vào quán lấy đồ....

Tên trung niên đó nhìn Lâm Thần, hắn ta nhe răng lộ rõ hàm răng ám nâu do hút thuốc nhiều, hắn nói lớn với Lâm Thần:

-Mày không có tiền thì...

Chưa kịp nói ra, Lâm Thần rút chiếc thẻ đen mà cậu có sẵn ở túi áo cho tên đó. Nữ nhân viên thấy Lâm Thần rút thẻ, tuy rõ ràng là chiếc thẻ đen nhưng cô không bao giờ tin được Lâm Thần lại sở hữu nó. Cô ta vẫn ương ngạnh nói:

-Đã nghèo lại còn ăn trộm nữa, thật là ghê tởm...

Chỉ có tên béo ú đó là nhận ra chiếc thẻ này, hắn cũng không nói gì, cầm lấy chiếc thẻ rồi dùng máy quét để quét. Điều kỳ lạ là máy quét thành công nhưng thẻ lại không trừ tiền..

Một cảm giác xấu vô cùng truyền tới, tên béo ú nhìn Lâm Thần rồi tỏ vẻ khiêm nhường hỏi:

-Cậu...cậu có phải...

Lâm Thần cảm giác như chiếc thẻ này không bình thường. Nhìn tên béo ú này tỏ vẻ run sợ như vậy thì cậu cũng biết thẻ đó đáng sợ như nào.. Vậy nên cậu tỏ vẻ không kiên nhẫn nói:

-Ông còn muốn chiếm thời gian của tôi đến bao giờ...

Nữ nhân viên thấy Lâm Thần còn xấc xược như vậy, cô ta nói bằng một giọng vô cùng cay nghiệt:

-Mày đừng có oai trước ông chủ tao...mày tin ông chủ tao bóp cổ mày một cái...

Tuy nhiên, một tiếng “bốp” cực kỳ vang giòn từ tay của tên béo ú đó đập thẳng vào mặt cô nữ nhân viên... Nữ nhân viên bị cú tát đó bay ra xa, răng môi bị đánh bầm dập lẫn lộn.

Đánh xong nữ nhân viên, tên béo ú mới cung kính đưa lại chiếc thẻ cho Lâm Thần, nói:

-Thưa cậu, tôi rất xin lỗi vì thái độ của nhân viên của tôi. Tôi hứa từ giờ sẽ rút kinh nghiệm. Cậu có thể lấy bất cứ đồ gì trong cửa hàng mà không hề cần trả bất kỳ khoản phí nào...

Lâm Thần nhận lấy chiếc thẻ trên tay mà chính cậu cũng khá run rẩy vì quyền năng của cái thẻ. Nó thậm chí có thể lấy bất cứ đồ gì mà không hề mất một xu nào...điều này cậu cứ tưởng chỉ xảy ra trong trí tưởng tượng...

Nữ nhân viên vẻ mặt hoảng sợ nhìn ông chủ vừa đánh cô, cô chỉ biết ôm mặt khóc chạy ra ngoài. Lâm Thần lạnh lùng mặc kệ cô ta, cậu nhìn tên nam tử đang cung kính trước mặt cậu rồi nghi hoặc hỏi:

-Ông có lẽ cũng hiểu về chiếc thẻ này, vậy kể cho tôi tất cả những gì ông biết về chiếc thẻ này xem nào...?

Tên trung niên đó nghe vậy, trên trán đổ ra mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ cậu ấy tức giận, nếu cậu không trả lời chính xác thì hắn sợ chẳng còn ngày mai. Vì vậy hắn từng chữ từng chữ nói:

-Thưa cậu, với quyền hạn của tôi thì thực sự tôi không thể hiểu hết được chiếc thẻ đó. Tuy nhiên, nếu chiếc thẻ mà để có đặc quyền như cậu thì chỉ có duy nhất hai cái. Một cái dành cho vị tiểu thư sở hữu cả thành phố này, còn cái còn lại chính là của cậu...

Lâm Thần nghe vậy, tuy trong lòng có chút sợ sệt nhưng cậu vẫn cố gắng hỏi:

-Tiếp....

Tên béo mập đổ đầy đồ hôi, hai trán của hắn ướt sũng, thậm chí dáng người còn đang run rẩy. Có vẻ như chủ nhân người sở hữu thẻ này cực kỳ quyền lực...

-Thưa cậu, tôi thực sự có rất ít hiểu biết về chiếc thẻ này. Tuy nhiên hình như chiếc thẻ đó có thể được gặp vị tiểu thư đó một cách dễ dàng... Có rất nhiều người đã sẵn sàng tán gia bại sản chỉ vì đặc quyền này...Tôi thật sự chỉ biết như vậy...

Lâm Thần thấy tên mập này cũng sắp không đứng vững, cậu cầm lấy đồ của cậu đi ra ngoài... Tất cả những thứ cậu cần biết thì đã hỏi...

Cậu hiện tại có thể đoán một trăm phần trăm rằng chiếc thẻ này do chính Linh Nhi làm dành cho cậu. Chỉ có Linh Nhi mới có đủ quyền năng làm được chiếc thẻ siêu khủng khiếp như này... Tuy nhiên, nó cũng chính là một quả bom nổ chậm, nếu cậu sử dụng chiếc thẻ này thì chắc chắn sẽ bị bại lộ.

Cậu vừa ra ngoài, vì cậu đang cầm chiếc thẻ trên tay nên đã thu hút sự chú ý của một nam tử đi chiếc xe sang ở đằng xa.

Hắn ta nhìn chiếc thẻ của Lâm Thần mà ánh mắt tỏ vẻ vô cùng thèm thuồng, miệng hắn ta lẩm bẩm:

-Chính nó...chắc chắn chính là nó...

Hắn là một tên cực kỳ giàu có ở đây, vì hắn giàu nên những đồ gì càng khó lấy thì hắn càng thèm khát. Và chiếc thẻ đen trên tay Lâm Thần chính là thứ mà hắn ta thèm khát. Hắn ta nghe đồn là nếu sở hữu chiếc thẻ này thì sẽ có thể cưới được nữ nhân xinh đẹp như tiên giáng trần, điều đặc biệt là nữ nhân đó sở hữu quyền lực cực kỳ khủng bố...(edit: Úi, thẻ đó thằng nào dám cầm xem ẻm có cho ăn một xiên không?”