Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 175: Bài học cho Nguyệt Sương



Vẫn là qua một đêm thường ngày, Lâm Thần thức dậy trong tình trạng tỉnh táo. Cảm giác lần đầu tiên tự lập sống một mình đối với cậu là một cảm giác vô cùng thú vị, cậu từ nhỏ đã nghĩ rằng khi đã sống ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ là một thứ gì đó vô cùng khó khăn và đau khổ. Tuy nhiên sau lần này cậu sẽ có suy nghĩ lại, tự lập cũng không phải là chuyện khó nếu như chính mình biết quản lý thời gian.

Nhìn số lương ít ỏi mà cậu cầm trong tay, ánh mắt cậu có chút mơ màng. Với vài đồng lương làm công ty này thì chắc chắn cậu còn chẳng đủ nuôi sống bản thân chứ đừng nói là có thể giúp đỡ cho gia đình. Lúc này cậu lại nhìn vào cái va-li chứa vô cùng nhiều tiền trong đó, cậu lại nhận ra sự chênh lệnh nó đáng sợ như nào.

Suy nghĩ linh tinh một lúc, cậu lắc đầu đứng dậy. Hiện tại cậu cần phải đến chỗ của vị tiểu thư khó tính Nguyệt Sương đó, nếu không thì chắc chắn cô ấy sẽ lấy cớ để gây khó dễ với cậu.

Trong khoảng thời gian ngắn, cậu cũng đã đến chỗ cần đến. Có vẻ như những người hầu gần bên cũng đã quen mặt cậu, thậm chí có một số người còn cúi chào cậu giống như chào một vị khách quý.

Lâm Thần cũng lễ phép đáp lễ từng người, sau đó cậu từ từ hướng đến căn phòng của Nguyệt Sương.

Để tránh cô ấy lại chơi bài hiểm gì đó, ánh mắt cậu đảo một cách vô cùng tỉ mỉ… từng kẽ hở cùng ngóc ngách trong nhà đều bị ánh mắt cậu đảo qua. Tuy nhiên một điều vô cùng lạ là cậu không hề thấy điều gì bất ổn cả.

Cậu tuy không nhìn thấy điều bất ổn nhưng đề phòng vẫn là trên hết, từng bước từng bước vô cùng dè chừng đi đến phòng của cô ấy…Lâm Thần đi hết tất cả các bước, đến trước cả cửa phòng của cô ấy thế mà cậu chẳng hề thấy một cạm bẫy nào. Giống như tất cả chỉ là một con đường bình thường, điều này khiến cho Lâm Thần cảm thấy khá là lạ. Cậu không tin cô ấy lại có thể thay đổi kinh khủng như vậy chỉ sau một ngày.

Cậu cũng gõ cửa đàng hoàng, sau đó một giọng vô cùng êm dịu từ trong phòng phát ra:

-Mời vào…

Lâm Thần cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cậu đưa tay từ từ mở cửa. Tuy nhiên vừa mở cửa, một bóng hình từ trong phòng đâm thẳng vào người cậu. Lâm Thần nhìn thấy trước mặt đó là một đôi chân dài trắng nõn đang hướng thẳng vào bụng cậu mà đến.

Không thể không nói là Nguyệt Sương vô cùng mạnh mẽ. Dáng người xinh đẹp cùng mái tóc dài giống như thác nước chảy luôn cho người nhìn một cảm giác rằng cô ấy rất cao quý và lạnh lùng, tuy thế nhưng hành động của cô ấy đang làm điều ngược lại.

Nếu đổi lại là người khác, một cú sút từ khoảng cách gần như vậy thì chắc chắn sẽ không thể né, mà cho dù có thể né thì một cô gái nhỏ nhắn đó sẽ làm được trò trống gì chứ, cùng lắm là ngã nhẹ một chút mà thôi. Tuy nhiên, Lâm Thần cảm giác cú đá này không hề đơn giản một chút nào, có thể nhìn bên ngoài đó chỉ là một cú đá rất đỗi bình thường nhưng đừng để nó đánh lừa. Đó chỉ là cú đá để nhử, nếu cậu chỉ cần dính bẫy thì chắc chắn cậu sẽ dính liên tiếp những cú khác vào những chỗ khác nhau… Lực sát thương lúc đó mới là khủng khiếp nhất, nó có thể đánh ngã được cả những người đàn ông khỏe mạnh.

Nếu không phải cậu đọc một chút thông tin từ Lão Tam thì chắc cậu cũng đã dính kế của cô nàng xinh đẹp này rồi. Điều đáng buồn cho Nguyệt Sương là Lâm Thần lại biết cách khắc chế chiêu thức này.

Lâm Thần cười nhẹ, ngay khi chân sắp chạm đến áo cậu thì cậu giống như một cái bóng giật về phía sau. Động tác của Nguyệt Sương đã nhanh nhưng để so với Lâm Thần còn kém rất xa. Động tác của Lâm Thần cũng chính là đang dụ dỗ lại Nguyệt Sương, Nguyệt Sương đương nhiên tưởng mình chắc chắn thành công nên đã dính bẫy của Lâm Thần.

Vì là cú đá liên tiếp và là đòn chí mạng nên một khi đã lao sẽ không có điểm dừng. Cộng thêm việc cô ấy quá tự tin dẫn đến việc cả thân thể của cô ấy lao nhanh như mũi tên hướng thẳng ra khỏi phòng.

Còn về Nguyệt Sương, khi mà cô đang ở trong phòng, tâm trạng của cô lúc đó vô cùng tức tối. Chưa có ai dám cãi lời với một tiểu thư cao quý như cô, một tên thư sinh như anh ta lại dám làm vậy thì đó chính là một sự sỉ nhục không hề nhẹ. Cô nhất định phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ, thế nào là nên tôn trọng một vị tiểu thư như cô. Cô phải cho anh ta nếm mùi đau khổ giống như bao nam sinh dám quấy rối cô ở trên trường.

Ngay khi anh ta vừa mở cửa, cô nở nụ cười giống như đang chuẩn bị làm chuyện xấu xa gì đó. Sau đó cô tung một cú đá vô cùng mạnh vào bụng của anh ta. Chắc chắn nếu dính cú đá này thì anh ta sẽ phải nằm trên sàn ôm bụng, tuy vậy cô đâu quan tâm hậu quả, miễn là anh ta đau khổ thì tâm trạng của cô mới tốt lên được.

Cô cũng rất tự tin với cú đá của mình, một cú đá đã làm nên tên tuổi của cô. Thậm chí các nam sinh khác còn nhắc nhau rằng:

“ Nếu mày thấy cô ấy chuẩn bị giơ chân thì tốt nhất là mày nên chạy thật nhanh, bởi vì ngay sau cú đá đó chính là nỗi đau của địa ngục trần gian”

Chỉ với câu nói đó đã đủ hiểu sức mạnh cú đá đó của cô rồi. Cô tự tin chắc chắn rằng cú đá này sẽ không thể né hoặc phá giải được. Tuy vậy, cô không biết là mình đang gặp một người “đáng sợ” như thế nào.

Nếu cô ấy biết Lâm Thần đã từng đối mặt với cả trăm tên hộ vệ của tiểu thư Linh Nhi thì chắc chắn Nguyệt Sương sẽ đề phòng cho mình một con đường lui, tuy vậy tất cả đã quá muộn. Mục tiêu gần chạm đến trước mặt đột nhiên biến mất khiến cho cô vô cùng hoảng sợ.

Nếu đá trúng người thì sẽ không sao, tuy nhiên bởi vì cậu ta không đứng trước mặt nên tường sẽ là mục tiêu của cô.

Mà một khi đá trúng tường, lực dội lại sẽ là vô cùng lớn, nó chẳng khác nào chính chiêu thức đó đang hành hạ lại thân thể cô vậy, đáng sợ nhất là cô có thể bị chấn thương.

Vẻ mặt cao ngạo của Nguyệt Sương dần đổi thành vẻ mặt hoảng sợ, cô không có cách nào ngừng lại được. Cơ thể cô nhờ quán tính vút nhanh như mũi tên, có vẻ như chỉ vài cái chớp mắt là thân thể cô sẽ đụng phải tường nhà.

Hối hận cũng không kịp nữa, lúc này không thể có ai cứu được cô. Nguyệt Sương chỉ biết rơi lệ, đây là lần đầu tiên cô rơi lệ vì chính mình… Tuy vậy cô lúc này lại không hận Lâm Thần mà trái lại hận chính mình vì quá ngu ngốc. Cô đã để cho con tin lấn át lí trí, lấy tức giận để trả thù.

Lúc này, những giọt lệ rơi nhẹ trên má, cô chỉ kịp nhắm mắt nói nhẹ:

-Xin lỗi…

Có vẻ như cô ấy đã chuẩn bị lãnh chịu hậu quả. Chấn thương chắc chắn sẽ là kết cục đối với Nguyệt Sương lúc này. Tuy nhiên cũng rất may cho cô là Lâm Thần đang ở cạnh.

Tuy cậu biết cô ấy cũng có những hành động khiến cho cậu khá phản cảm nhưng cô ấy cuối cùng vẫn chỉ là “trẻ con” trong mắt cậu. Cậu cũng biết cô ấy đã có bài học cho chính mình. Chính vì thế ngay khi thân thể của cô ấy gần chạm tường, hai tay của cậu đã rất nhanh bám chặt vào thân thể của cô ấy. Cậu dùng chính cái tường để làm chỗ dựa lấy lực cho bàn chân. Nếu không phải cậu có thể lực vô cùng khỏe mạnh thì cậu cũng không thể đỡ lấy một cô gái đang “bay” với vận tốc nhanh như vậy được.

Tuy cậu cũng đã đỡ được nhưng dư chấn cũng khiến cậu đau điếng người. Rất nhanh cảm giác đau điếng được đền bù bằng một cảm giác vô cùng mềm mại cùng hương thơm nhẹ nhàng từ hoa nhài…

Nguyệt Sương lúc này đã nằm trọng trong lòng của Lâm Thần, cả thân thể cô đang dán chặt vào thân thể Lâm Thần.