Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 184: Bối rối



Lúc này, ánh mắt của cậu nhìn vào đĩa thịt bò đã bị Nguyệt Sương quăng đi, trong lòng cậu tràn ngập lo lắng. Nguyệt Sương nhìn vẻ bên ngoài hào nhoáng nhưng cậu biết trong thâm tâm cô ấy có rất nhiều tâm sự, cái cảm giác mà bản thân phải nỗ lực gấp nghìn lần để có thể hơn người khác, để người ta không thể chỉ trích, rồi cũng để giữ lấy uy tín của cả gia đình đâu phải là chuyện dễ...

Cậu suy đoán rằng cô ấy là một người bướng bỉnh, không chịu nghe lời ai cũng một phần là do yếu tố này, tuy vậy bên trong lại rất yếu đuối và cần sự quan tâm, chăm sóc. Hiện tại cô ấy đang rơi vào trạng thái khủng hoảng về tinh thần, nếu cứ kéo dài thì nó sẽ ảnh hưởng xấu, thậm chí khiến cho cô ấy hành động dại dột hơn.

Cậu cố gắng đứng dậy, sửa soạn lại chiếc áo xộc xệch của mình. Sau đó, cậu mới bước đến phòng riêng của Tuyết Ngọc.

Căn phòng riêng của cô ấy khác với phòng mà cậu dạy cho cô ấy, nó là một căn phòng nho nhỏ nằm ở cuối dãy phòng, nếu không phải là cậu nhìn thấy cô ấy chạy vào phòng đó thì cậu cũng khó có thể nhận ra sự tồn tại của nó.

Ngay khi bước đến cánh cửa, cậu đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ trong phòng truyền ra. Điều này khiến cho cậu thật sự đau đầu. Là một gia sư riêng cho cô ấy, lúc này cậu phải kiêm luôn việc dỗ dành,... Tuy cậu cũng đã tiếp xúc với rất nhiều “tiểu thư” nhưng cậu chưa bao giờ biết cách dỗ dành ai cả. Vậy mà bây giờ cậu phải tiếp nhận nhiệm vụ khó nhằn này.

“ Bình tĩnh....bình tĩnh lại... nhất định mình sẽ làm được”

Lâm Thần tự ai ủi mình để cho tâm trạng bớt căng thẳng. Sau đó cậu hít sâu một hơi, lấy tay của mình gõ cửa:

“ Nguyệt Sương, em có ở đó không?”

Lâm Thần cố gắng nói nhẹ nhàng để Nguyệt Sương có thể trả lời lại cậu. Tuy vậy, câu trả lời cậu nhận được cũng chỉ là sự im lặng cùng tiếng khóc từ trong phòng cô ấy.

Không bỏ cuộc, cậu cố gắng gõ cửa lại, lần này cậu lại nói:

“ Nếu em không nói gì thì thầy xin phép vào nha”

Thật sự trong lòng cậu sốt ruột vô cùng. Cứ đà này thì Nguyệt Sương sẽ rơi vào trầm cảm mất. Có thể cậu nói như kia là vô liểm sỉ nhưng cậu không còn lựa chọn nào cả. Sau một hồi không có phản hồi thì cậu quyết định mở cửa để vào. Nếu em ấy khóa cửa thì cậu cũng chẳng còn cách nào khác...

Tuy nhiên, cánh cửa lại không hề bị khóa. Lâm Thần dễ dàng mở cửa vào. Lúc này, đập vào mắt cậu là một căn phòng, chính xác đây là một căn phòng của thiếu nữ đôi mươi. Toàn bộ căn phòng được trang trí bằng những món đồ đầy màu sắc. Thậm chí đến cả sàn nhà cũng trải một lớp vải màu hồng. Nếu không phải Nguyệt Sương đang nằm trên giường ôm chặt con gấu bông thì cậu cũng không thể tin được đây là căn phòng của cô ấy.

Một sự khác biệt quá lớn, căn phòng mà cậu dạy học cho cô ấy với căn phòng này khác nhau giống như trời với đất. Căn phòng dạy học đó nó quá đơn điệu, tuy cũng đầy đủ tiện nghi nhưng nếu so với căn phòng này thì còn cách xa lắm. Gấu bông đủ kích cỡ cùng nơ và hoa trang trí xung quanh căn phòng này, thậm chí đến mùi hương đặc trưng của căn phòng này khiến cho cậu có một cái nhìn khác hẳn với Nguyệt Sương.

“ Thầy...thầy đến..đến đây làm chi! Thầy...thầy thắng rồi...em...em muốn nghỉ một chút”

Nguyệt Sương không ngoảnh lại nhìn Lâm Thần, thậm chí cô còn chẳng thèm quan tâm dáng vẻ của mình lúc này. Cô vẫn úp mặt vào chú gấu bông to màu trắng nghẹn ngào khóc.

Nguyệt Sương cũng đã thay một bộ đồ mới. Cái bộ đồ lấm lem bụi than lúc nãy hiện tại đã thành một bộ váy trắng đơn điệu. Nhìn Nguyệt Sương lúc này rất mê người, bờ vai trắng lộ ra trước mắt Lâm Thần cùng với dáng người nóng bỏng, lại còn đôi chân ngọc bạch không chút tỳ vết ôm chặt lấy chú gấu... tất cả điều đó chính là một đòn công kích về mặt tinh thần đối với bất kỳ nam giới nào.

Nếu là người khác thì chắc chắn việc đầu tiên sẽ là ngắm nhìn Nguyệt Sương thật nhiều, cảnh bổ mắt như vậy mà không xem thì quả thực là lãng phí. Tuy vậy, Lâm Thần lúc này đặt trọng tâm không phải vào dáng người của cô ấy. Nhìn dáng vẻ của cô ấy khiến cho cậu cũng có chút xót xa.

Thở dài một hơi, cậu đi đến đầu giường, ánh mắt lúc này đâu phải là ánh mắt của một người xa lạ, hiện tại cậu đang coi Nguyệt Sương giống như em gái mình vậy. Cậu cố gắng dỗ dành:

“ Em đừng buồn, đúng ra thì em cũng đã rất cố gắng cơ mà.”

“ Huhu...thầy nói dối... tất cả đều là dối trá... Món ăn đó... tại sao thầy không nói với em...”

Cảm thấy lời nói của mình còn có tác dụng ngược lại, thậm chí còn khiến cho Nguyệt Sương khóc một cách thảm thiết hơn... Lâm Thần vô cùng bối rối, lúc này trong đầu cậu chẳng biết mình nên làm gì cả...

“Tại sao...tại sao...tại sao mình vô dụng như vậy? Tại sao mình không thể làm được điều gì nên hồn...? Tại sao mình không chết quách đi...”

Lời nói trong vô vọng của Nguyệt Sương tuy rất bé nhưng Lâm Thần vẫn nghe rõ từng lời một. Lâm Thần cảm thấy chuyện này càng ngày càng đi xa và rắc rối hơn... Trong đầu cậu lúc này đang nảy số liên tục để có thể tìm cách cứu lấy tình huống này...

Những lúc như này thì cậu chẳng thể nghĩ được cái gì. Điều này làm cho cậu rất khó chịu... Tại sao cái đầu của mình lại không thể thông minh trong lúc này? Cậu cố ý sờ trán của Nguyệt Sương để mong cô ấy có thể phản kháng một chút. Tuy nhiên, cô ấy mặc kệ cậu, đáng sợ hơn cảm giác nóng bỏng cùng với ướt át từ trán truyền tới khiến cho cậu trở nên hoảng sợ. Cô ấy khóc đến mức cơ thể không thể chịu nổi nữa rồi, cứ đà này thì cô ấy sẽ gặp nguy mất...

Đúng lúc này, cậu lại nảy ra một ý tưởng táo bạo.

“ Được rồi, để thầy kể cho em một bí mật”

Nguyệt Sương nghe vậy, tuy cơ thể rất mệt nhưng cô vẫn không chịu dừng khóc. Giọng nói có chút khàn khàn:

“ Thầy...thầy có bí mật gì chứ...hay..hay lại lừa dối em...”

Lâm Thần cũng không phản bác, tay cậu không tự chủ xoa đầu em ấy. Có vẻ như cậu lúc này giống như đang kể chuyện cho em gái nghe vậy. Ánh mắt nhìn cô ấy rồi từ từ nói:

“ Thực ra, thầy lúc nhỏ cũng chẳng làm được trò trống gì... thậm chí nhà còn rất nghèo...”

P/S: Đang định viết thêm thì nhận ra là đến giờ ăn cơm. Hẹn các bạn ngày mai.