Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 228: Lời khẩn cầu



Đây là lần đầu tiên, một người cao ngạo như cô, người mà có thể đánh bại rất nhiều nam nhân trong quân đội, ấy thế mà lại phải căng thẳng khi truy tìm một người như vậy.

Nếu là người khác, cô sẽ không bao giờ tin, thậm chí là có chút cười thầm, đơn giản là vì chuyện này thật vô lý. Đó là trước khi cô gặp Lâm Thần, một cậu nam sinh vô cùng đáng sợ.

Cũng may là cái công ty bé bẹo này chỉ có ít phòng, vì vậy, chắc chắn cô sẽ tìm được người bí ẩn này....

Nhìn cái cửa trước mắt, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng. Hai tay cầm chặt súng điện đứng cạnh cửa. Cô bắt đầu thở một cách nhẹ nhàng... Có vẻ, cô ấy đang chuẩn bị làm một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp vậy.

“ Ba..hai..một”

Ngay sau khi dứt hết cậu, cô lấy hết sức lực mở cửa ra, dùng súng chỉ thẳng vào trong cùng với lời nói lạnh lùng:

“ Đứng im, nếu không tôi sẽ bắn.”

Sở dĩ cô nói như vậy là bởi vì cô nhìn thấy một người đang loay hoay ở trong. Khi nghe thấy câu nói đó của cô, người này dường như không dám cử động...

Cô hiện tại mới nhìn kỹ lại, người đó hình như là một ông lão, bộ đồ cùng với dụng cụ trên tay giống như là đang lau dọn thứ gì đó. Cô lúc này mới suy đoán, ông ấy có vẻ như là một lao công ở đây.

Tuy nhiên, cho dù là như vậy, ánh mắt của cô vẫn vô cùng đề phòng. Cho đến khi lão ấy quay mặt lại, chắc chắn lão chính là lao công, lúc này cô mới hạ giọng nói:

“ Cho cháu xin lỗi vì đã làm phiền ông. Tuy nhiên, cháu muốn hỏi ông một chuyện.”

Nếu Tống Hào ở đây, chắc chắn sẽ tức điên lên. Một lão già như vậy thế mà cô ấy lại tỏ vẻ cung lẽ phép, thái độ đối với hắn khác nhau một trời một vực.

Ông lão nghe thấy lời này, hai tay đưa lên miệng rồi ho, tiếng ho khàn khàn cùng nụ cười già nua :

“ Khụ...khụ... tôi chỉ là lão già làm công sống qua ngày thôi. Trên người tôi không có một xu nào cả.”

Nghe thấy lời nói này, cô cận vệ suýt chút nữa phì cười. Ông lão này chẳng lẽ coi mình là kẻ cướp sao... Vậy nên, để tránh hiểu nhầm, cô cố gắng giải thích:

“ Không...không...cháu không phải là kẻ cướp. Cháu đến đây là chỉ hỏi ông một chút chuyện thôi?”

Lão già dường như bớt run hơn khi nghe thấy lời này. Có thể, lão cũng đã hiểu ra được ý đồ trong câu nói đó. Hai tay của lão nhặt lại chiếc chổi cùng cái hót rác, vẻ mặt không để ý cô ấy nói:

“ Nếu cô muốn hỏi thì nên tìm người khác. Tôi còn rất nhiều việc, vậy nên xin lỗi cô...”

Nói xong, ông già với cái dáng lưng gù gù từ từ vác cái chổi cùng cây lau nhà đi ra phía ngoài.

Nữ cận vệ cũng không có ý kiến gì, cô lễ phép cúi người chào rồi đứng cạnh bên. Một động tác nhỏ nhưng cũng có thể biểu hiện được tính cách của cô ấy.

Tuy nhiên, cứ tưởng cô sẽ phải đi tìm lại. Tuy nhiên, ngay khi ông lão đó vừa chạm chân ra phía ngoài. Ánh mắt của cô bỗng dưng nhíu chặt...

Không chần chừ, một cây súng điện chĩa thẳng vào ông lão đó rồi bắn. Động tác vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát.

Đúng như cô dự đoán, ngay khi cô vừa bắn, ông già đó đã ngay lập tức dùng cái chổi để cản. Động tác của lão không hề phù hợp với cái dáng vẻ.

Biết là mình bắn trượt, cô không hề buồn, thậm chí là có chút hào hứng. Điều này được thể hiện qua cái giọng nói đùa cợt:

“ Cháu vừa nãy bắn nhầm... À không, phải là tôi vừa bắn nhầm... đúng không... cậu chủ Lâm Thần”

Ông lão sau khi đỡ, lúc này, ánh mắt của ông ấy không hề giống như lúc trước. Dáng vẻ gù gù hiện tại không còn, thay vào đó là cái dáng vẻ đứng thẳng. Khuôn mặt già nua có chút nếp nhăn cùng với giọng nói hoài nghi:

“ Lâm Thần, đó là ai? Cô đang hỏi cái gì vây?”

Ngay lập tức, những cú đạp giống như vũ bão được tung ra bởi nữ cận vệ. Hiện tại, vẻ mặt của cô ấy hào hứng đến mức không nhịn được mà nở nụ cười.

Vừa tung cú đá ra, ông già đó đã nhanh chóng dùng tay đỡ lại, sau đó phản công lại. Nữ hầu thấy thế, cô lại nói một cách nghiêm túc:

“ Thưa cậu chủ, rất mong cậu có thể quay trở về. Cô chủ đang rất buồn...”

Lúc này, từng cước được tung ra càng ngày càng nhanh và mãnh liệt. Chỉ cần không đỡ được, chắc chắn là người bị đạp trúng sẽ không thể ngồi dậy được

Biết là mình không thể không nói, lão già lúc này mới nói ra với giọng vô cùng nam tính:

“ Tôi là người đã từng cứu cô. Thậm chí, tôi còn không lấy bất cứ lợi ích nào... Thế mà lúc này, cô lại muốn phản bội tôi.”

Nói xong, Lâm Thần dùng cứng đối cứng, một chân đạp ra... Hai cước chạm nhau, tuy nhiên, do Lâm Thần chiếm ưu thế về sức lực nên cô nữ cận vệ mới phải lùi ra phía sau.

Lúc này, Lâm Thần tỏ vẻ đề phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy cùng giọng nói có phần tức giận:

“ Người phản bội như cô lại bảo tôi phải quay về với Linh Nhi? Thế cô chẳng lẽ không biết tính cách cô ấy như thế nào sao? Cô có biết cảm giác bị giam cầm nó khổ sở như thế nào không?

Lâm Thần cố gắng thở một hơi, sau đó cắn răng nói tiếp :

“Cái tôi cần nhất là gì? Đó là sự tự do! Tự do cô hiểu không? Ấy thế mà, cô ấy không hề cho tôi một chút tự do nào. Cô ấy muốn tôi chỉ được ở cùng với cô ấy. Nếu tôi mà không chạy kịp, thì hiện tại tôi đang bị giam giữ ở trong phòng tối chứ đâu có thể tự do tự tại như bây giờ”

Nói xong, Lâm Thần dùng cái ánh mắt sắc bén nhìn cô ấy. Bàn tay cậu nắm chặt hình nắm đấm, dường như cậu rất thất vọng khi thấy chính người mà cậu cứu lại đi phản bội lại mình.

Nữ cận vệ đương nhiên hiểu, thậm chí, cô còn hiểu rõ hơn cậu ấy. Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ về cái khoảnh khắc cô chủ không ăn không ngủ, ngày đêm đứng nhìn ánh trăng rồi lẩm bẩm. Cái cảnh tượng đó khiến cho tim cô như muốn nứt ra.

“ Không... tôi biết là tôi sai... nhưng xin cậu. Hãy về với cô chủ... Tôi cam đoan là tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để thuyết phục cô chủ. Vậy nên...”

Lâm Thần nghe thấy lời này, cậu cười một cách vô cùng châm biếm, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất ở trên đời.

Nếu khuyên cô ấy từ bỏ tính cách dễ như vậy thì cậu đâu cần trốn chui trốn lủi như vậy. Cô ấy coi cậu giống như vật riêng, không bao giờ cho ai khác sờ mó, chạm vào... Vậy thì, chỉ với cô ấy, làm thế nào để khuyên một cô nàng ác quỷ như vậy? Câu trả lời thì đương nhiên đã nằm sẵn trong đầu cậu.

“ Cô thật ngây thơ... Nếu vậy thì, cô hãy khuyên Linh Nhi trước rồi sau đó hãy tới gặp tôi.” Lâm Thần không nhịn được nói.

“ Tôi...tôi..”

Ngay khi nói câu này, cô ấy như bị cứng họng. Có vẻ suy nghĩ của Lâm Thần đa số đều là đúng. Cô ấy giống như chỉ muốn dụ cậu mắc bẫy mà thôi.

Tuy nhiên, cậu lúc này lại nhìn thấy nước mắt cô ấy rơi. Đúng vậy, một cô gái mạnh mẽ, ra chiêu tàn ác lại khóc trước mặt cậu. Trong lúc cậu không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ấy đã quỳ xuống trước mặt cậu, giọng nói vô cùng nghẹn ngào:

“ Tôi biết là tôi quá đáng! Tôi là kẻ cặn bã, phản bội lại cậu! Nhưng đã mấy hôm nay, cô chủ đã không ăn không uống, sức khỏe cô ấy đã giảm rõ rệt. Là một người hầu cận của cô ấy, tôi thực sự không chịu được cảnh tượng như vậy. Vậy nên, tôi xin cậu... Cậu mắng tôi cũng được... đánh tôi cũng được. Xin cậu hãy trở về cùng tôi.”