Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 240: Các người thật là vô dụng!



Trung thu rồi, lại là một mùa trăng tròn rước đèn ông sao. Thời tuổi thơ trôi qua thật nhanh với biết bao kỷ niệm. Nhớ cái hồi mà cầm lồng đèn ông sao đi loanh quanh xóm... kaka thời đó thật vui.( Tác đang chơi đồ ngon nên có chút nói nhảm, mong các bạn có thể bỏ qua)

Không chỉ Tống Tài, tất cả mọi nam nhân ưu tú nơi đây đều có chung một cảm xúc. Đó chính là ghen ghét.

Đối với bọn họ, Linh Nhi là một nữ thần cao quý, không một ai có thể với tới được. Thậm chí, lượng fan cuồng của cô ấy chẳng thua kém bất kỳ một ai ở trên trái đất này.

Chính bởi vì cô ấy quá đẹp, quá ưu tú nên khi nghe chính miệng của cô nàng trong mộng nói như thế, tất cả bọn họ đều tỏ vẻ khó chịu giống như nhai nhầm một con ruồi.

Tống Tài thấy Linh Nhi nhìn hình ảnh kia một cách say đắm cùng với cái nụ cười hạnh phúc mà cậu không bao giờ chứng kiến. Thực sự, đây chẳng khác nào một con dao đâm thẳng vào trái tim của cậu, một cái cảm giác đau nhói đến mức nghẹn thở.

Tống Tài bắt đầu trở nên tức giận, cậu không thể chịu nổi cảnh tượng này. Nhìn trong hình, khi thấy cái bộ đồ “người đó” mặc trông vô cùng rẻ tiền, cậu lại càng tức giận hơn. Cái tức giận đó thậm chí còn được bộc lộ thông qua lời nói :

“ Cậu ta có cái gì mà em lại mê đắm như vậy??? Tiền hay quyền lực... Anh đều không thua kém cậu ta. Lý do gì mà em lại chọn cậu ta thay vì anh.”

Lời nói này cũng chính là câu hỏi của tất cả những nam nhân ở đây. Bọn họ cũng là các đại công tử ở trong gia tộc lớn, tiền bạc vô số, quyền lực cũng không hề thua kém ai. Tại sao bọn họ lại có thể thua được một kẻ chẳng hề có danh tiếng, thậm chí là nghèo đến mức trên người chẳng hề có đồ hiệu nào.

Đến cả những cô gái có mặt ở đây cũng có chung suy nghĩ như vậy. Suy cho cùng, bọn họ cũng sẽ chọn những công tử vừa đẹp trai lại còn có tiền để nương tựa chứ ít ai lại chọn chàng trai nghèo để rồi phải cùng nhau gánh vác thêm gánh nặng cả...

Riêng chỉ có Linh Nhi và Tư Hạ là có suy nghĩ khác. Thậm chí, hai người còn khinh thường những cái lời bao biện đó.

Đối với Tư Hạ, cậu chủ là một chàng trai văn võ song toàn, soái ca ngút ngàn. Tuy nhiên cậu chủ lại rất khiêm tốn, không bao giờ muốn khoe khoang tài năng của mình cho người khác cả.

Từng hành động của cậu ấy đều suy nghĩ cho người khác hơn là chính mình. Một thứ mà rất ít đàn ông bây giờ có được cái tính cách cao thượng đó. Thậm chí, đối với một người không đáng quan tâm như cô, cậu ấy còn không ngần ngại giúp cô thoát khỏi nguy hiểm. Thử hỏi, với một chàng trai như vậy, bọn họ có xứng đáng xách dép cho cậu chủ không. Câu trả lời thì đã nằm rõ trong lòng bàn tay của cô rồi.

Còn đối với Linh Nhi thì cô chẳng thèm nghe cái lời ba hoa đó. Cô chỉ yêu anh ấy, không cần lý do. Bởi vì cô biết, anh ấy đã sở hữu cô rồi, không một ai khác có thể động chạm được vào thân thể này.

Linh Nhi cũng chẳng thèm dài dòng nữa, một tay ra hiệu, Tống Tài rất nhanh đã bị bế ra ngoài. Nhìn cái vẻ mặt bàng hoàng đến đáng sợ của Tống Tài mà ai trong sảnh cũng không dám nhìn thẳng.

Sau khi không nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, lúc này Linh Nhi mới từ từ đi đến lễ đài. Những bước đi của Linh Nhi vừa uyển chuyển lại vừa nhẹ nhàng. Thật sự đúng là một cô gái hoàn hảo về mọi mặt, đến cả bước đi cũng tràn đầy niềm tự tin như vậy.

Sau khi bước đến, Linh Nhi nhìn lướt xung quanh. Khi ánh mắt cô đảo qua phía nào là những người ở phía đó đều không dám nhìn thẳng cô ấy.

Đảo qua một lượt, khi thấy mọi người đều im lặng, cô mới gật đầu nói:

“ Đêm nay, tôi rất xin lỗi vì đã gấp gáp tổ chức bữa tiệc này.”

Nói xong, cô đảo mắt xung quanh. Thấy không có ai nói gì, cô mới tiếp tục:

“ Xin tự giới thiệu, tôi là Linh Nhi. Là cổ đông lớn nhất của cả cái thành phố mà các vị đang ngồi. Đương nhiên, khi nãy các vị cũng đã thấy, người trong ảnh đó chính là chồng của tôi.”

Nói xong, cô mới bắt đầu lộ vẻ lạnh lùng, âm thanh của cô cũng bắt đầu trầm xuống:

“ Anh ấy chính là chồng tương lai của tôi. Tuy nhiên, tôi rất tức giận khi mà có một người khác muốn bắt có anh ấy.”

Chỉ với lời này, tất cả mọi người đều khiếp sợ. Cái người đó điên rồi sao, chỉ có người điên mới dám bắt cóc hôn phu của cô ấy. Đây có khác nào là đang đi tìm chết không?

Nói xong, Linh Nhi mới trình chiếu một vài ảnh chụp. Ảnh chụp thì gồm có một chiếc xe màu hồng vô cùng đẹp mắt đang đậu ở một công ty, một hình ảnh cô gái đằng xa lờ mờ đang cõng một ai đó...

Ngay khi nhìn thấy ảnh này, mọi người đều bàn tán xôn xao. Chiếc xe này chính là bản giới hạn, được sản xuất giành cho giới nhà giàu. Tuy nhiên, chính vì thế nên độ bảo mật cực cao, không một ai biết được chủ nhân chiếc xe này cả nếu như không ai thừa nhận.

Riêng chỉ có Nguyệt Lan là có vẻ mặt hoảng sợ khi nhìn thấy cái này. Đây chính là chiếc xe mà cô bí mật làm cho con gái cô, tại sao nó lại ở nơi đây.

Thấy mọi người còn bàn tán, Linh Nhi cười lạnh, nói:

“ Đây chính là hung thủ đã bắt cóc lấy chồng của tôi. Các vị có ai nhận ra chủ nhân chiếc xe này không?”

Nụ cười của Linh Nhi ẩn chứa sát khí nồng đậm. Mọi người khi nhìn thấy nụ cười này thì ai ai cũng run sợ.

Bọn họ đều biết, đây là cách nhanh nhất để chiếm lấy hảo cảm của vị tiểu thư này. Tuy vậy, khi cảm nhận được cái khí thế của cô ấy, không một ai dám thở mạnh cả. Nếu nói đúng, chắc chắn cả gia tộc sẽ thăng tiến không ngừng. Tuy nhiên, nếu nói sai thì đợi phía trước của bọn họ chính là thứ còn đáng sợ hơn cái chết.

Vậy nên, khi chưa chắc chắn, không một ai dám nói ra điều mình nghĩ cả. Bọn họ đều tỏ vẻ không biết, ai biết được là cô ấy đang thử lòng hay là đang muốn thị uy với mọi người.

Không thấy ai trả lời, Linh Nhi mới cười lạnh nói:

“ Không một ai biết ư! Các người thật là vô dụng!”