Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 286: Thử váy cưới



Lâm Thần suy nghĩ một hồi. Cuộc gọi đó quá là bí ẩn, người gọi không xưng tên, thậm chí giọng còn là giọng giả. Điều này khiến cho cậu rất băn khoăn: Liệu có nên đi theo chỉ dẫn của người này hay không?

Thế nhưng, cậu lúc này lại nhận ra một điều rất quan trọng, số điện thoại này cậu chỉ cho mẹ của Nguyệt Sương biết. Nếu đúng là như vậy, có lẽ cô ấy đang muốn gặp cậu.

Cậu cũng suy xét đến trường hợp là người khác. Nếu là ai đó ép buộc cô ấy, chắc chắn sẽ không dùng cái giọng này. Còn nếu là Linh Nhi phát hiện thì cậu cũng chẳng nghĩ là cô ấy sẽ làm như này.

Loại bỏ hết trường hợp xấu, cậu lúc này mới đứng dậy, đi vào phòng mình, thay một bộ đồ mới rồi đi ra ngoài.

Thế nhưng, chính Lâm Thần cũng không hề biết, lúc cậu đi ra ngoài, ở trong thành phố, Linh Nhi đang lạnh lùng ngồi trên chiếc bàn quen thuộc của cô.

Dĩ nhiên, ở bên cạnh chính là thủ hạ đắc lực- Tư Hạ. Lúc này, cô ấy nghiêm túc đưa một tờ giấy lên trước mặt Linh Nhi, ánh mắt cung kính nói:

“ Thưa tiểu thư, tôi đã làm theo lời của ngài, toàn bộ băng đảng xã hội đen ở toàn thành phố đã bị tiêu diệt. Hơn nữa, tôi cũng đã truy quét với quy mô rộng để đảm bảo không còn bất kỳ ai lọt lưới.”

Nói xong, Tư Hạ lấy lại tinh thần, trên tay cầm tờ giấy khác, nghiêm trang đọc:

“Tổng tài sản thu được gồm: Ba nghìn tấn vàng, hai tỷ USD, ba nghìn viên kim cương, rubi, saphia cùng với rất nhiều ma túy và đồ lậu. Tất cả đều được ghi rõ trong tờ giấy này ạ. ”

Đứng trước con số khổng lồ này, Linh Nhi chẳng hề có chút dao động, thậm chí, ánh mắt cô còn không nháy một cái. Nhìn tờ số liệu trên, Linh Nhi chỉ cười lạnh, sau đó tiện tay đóng dấu, đưa cho Tư Hạ cùng với giọng nói trầm lặng:

“Cô làm rất tốt, tôi nhất định sẽ thưởng cho cô.”

Tư Hạ nghe vậy, vẻ mặt cô không những không vui, thậm chí vẻ mặt có chút hối lỗi, nói với Linh Nhi:

“ Thưa cô chủ, tôi không dám nhận...cậu chủ...tôi đã cố hết sức, thế nhưng...”

Nói xong, có vẻ như Tự Hạ đang tự trách bản thân mình, hai chân của cô muốn cúi xuống để tạ lỗi với Linh Nhi. Ánh mắt cô ấy lúc này chỉ còn lại là sự day dứt, giống như không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Thế nhưng, Linh Nhi lại dùng ánh mắt nhìn thẳng Tư Hạ, ánh mắt này khiến cho cô chưa kịp quỳ xuống đã phải đứng ngay thẳng lên.

Không biết tại sao, trong mắt Tư Hạ, cô chủ giống như không thích cô quỳ xuống. Cô lúc này chẳng biết nên nói gì cả, dùng tư thái đợi chờ đứng cạnh Linh Nhi.

Linh Nhi không nói gì cả, từ từ uống một ngụm trà, tư thái nhẹ nhàng uyển chuyển giống như đang tạo nên tác phẩm nghệ thuật.

Vị đắng nhè nhẹ cùng với vị ngọt tự nhiên của lá trà hòa quyện vào nhau, Linh Nhi hài lòng từ từ đặt tách trà xuống, nhắm mắt lại cảm nhận.

Tư Hạ không dám nói một câu nào. Cô biết, dường như cô chủ chuẩn bị nói một cái gì đó. Bởi cô cũng ở với Linh Nhi rất lâu, thế nên biết một chút những thói quen thường ngày của cô ấy. Cô biết rằng: cô chủ Linh Nhi là một con người rất thích uống trà, thậm chí coi trà là một thứ khó thể thiếu được trong cuộc sống.

Cô chủ thưởng thức ly trà, đó chính là dấu hiệu của việc sắp có chuyện xảy ra. Thế nên, cô mới im lặng từ từ lắng nghe chuyện này.

Đúng như cô dự đoán, ngay sau đó, cô chủ của cô vừa nhắm mắt cảm nhận vị trà vừa nói:

“ Anh ấy là chồng của tôi. Thế nên cô không bắt được anh ấy là chuyện có thể hiểu được.”

Nói xong, Linh Nhi lại chuyển chủ đề, nhắm mắt nói tiếp:

“ Cô đã tra được thân thế của anh ấy chưa???”

Tư Hạ nghe thấy lời này, cô lúc này mới giật mình nhớ ra, vội vội vàng vàng cầm tờ giấy trong người, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo:

“ Thưa cô chủ, tôi đã tra ra được thân thế của cậu chủ. Sau khi trốn khỏi căn biệt thự, cậu chủ đã lấy tên Lâm Thiên để thay thế. Sau đó, bằng mối quan hệ với một người tên Lão Tam, cậu ấy lại có được chứng minh thư hợp lệ...”

Tư Hạ kể hết lại toàn bộ những gì cô điều tra được. Thế nhưng, không hiểu sao, càng đọc thì dường như cô càng cảm thấy lạnh, giống như nhiệt độ căn phòng đang hạ xuống mức âm độ vậy. Cả thân thể cô run rẩy, vẻ mặt có chút trắng bệch.

Đọc xong, không kịp chờ cô nói thêm gì cả. Linh Nhi lúc này đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn trước mặt, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, tự nói:

“ Lâm Thiên...cái tên này nghe rất hay đó, không thể ngờ là anh ấy lại có thể có một thân phận mới một cách nhanh chóng như này. Thật không biết nên thưởng cho anh ấy hay là phạt anh ấy đây???”

Thực ra thưởng và phạt thì đối với Lâm Thần nó đều “như nhau” cả.

Tư Hạ thấy tâm trạng cô chủ mình bắt đầu có dấu hiệu khác thường, thế nên cô vội vàng nói tiếp:

“ Tôi đã bắt được đôi nam nữ Tống Hào cùng với bạn gái của cậu ta, người tên Lão Tam đã giúp sức rất nhiều cho cậu chủ...Thế nhưng, gia đình họ Nguyệt tôi vẫn chưa thể bắt được.”

Linh Nhi nghe vậy, cô khinh thường nói:

“ Đôi nam nữ dám sỉ nhục anh ấy...hừ...giết hết cho tôi. Còn người tên Lão Tam, cô hãy tra soát thật nhiều thông tin rồi cho ông ta một món tiền lớn, dù sao người này cũng giúp anh ấy rất nhiều, chỉ là ông ta không biết đó là ai. Còn gia đình họ Nguyệt...”

Nói xong, Linh Nhi lạnh lùng rút một chiếc điện thoại, bấm trên đó vài số, rất nhanh một đầu dây bên kia bắt được, vẻ mặt Linh Nhi trở nên âm trầm, giọng nói lạnh lùng ra lệnh:

“ Phong tỏa toàn bộ tài sản của nhà họ Nguyệt. Truy lùng hai người, một người tên Nguyệt Lan, người còn lại tên Nguyệt Sương. Tôi cần trong thời gian nhanh nhất bắt được hai người này.”

Nói xong, cô nhanh chóng ngắt máy. Thấy trong phòng không còn ai, cô mới từ từ lấy chiếc áo của Lâm Thần trong tủ, chiếc áo này chính là chiếc áo lấy từ bệnh viện. Cô nhanh chóng khoác trên thân mình, sau đó cô từ từ ấn một cái nút, rất nhanh, tiếng động vang lên, một căn phòng từ từ xuất hiện trước mặt cô.

Căn phòng này vừa xuất hiện, ánh mắt của Linh Nhi trở nên vô cùng khác thường. Hai chân cô từ từ bước đến, mở cửa căn phòng này, đập vào mắt cô đó chính là bộ đồ cô dâu cùng với chú rể đang đặt ngăy ngắn trên chiếc kệ rất sang trọng. Giữa căn phòng chính là một chiếc giường đôi, trên giường khắc hai chữ làm bằng bông hồng: Lâm Thần-Linh Nhi...

Không thể không nói, căn phòng được trang trí tỷ mỷ vô cùng, từng chỉ tiết nhỏ nhất đều được cô chăm chút tỷ mỉ, chọn lọc kỹ càng. Một bông hoa, một nhánh cây, thậm chí là một sợi vải đều phải là loại tốt nhất, đẹp nhất.

Hai tay cầm lấy chiếc váy cưới, cô không nhịn được mà âu yếm nó. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng...

Chiếc váy cô đang mặc bỗng dưng bị cởi ra, sau đó là đến áo chiếc áo nhỏ...Sau năm phút, một Linh Nhi phiên bản khác, một cô gái mang trong mình chiếc váy cưới lộng lẫy xuất hiện trước gương.

Không thể có một mỹ từ nào để lột tả hết được vẻ đẹp của cô ấy lúc này. Linh Nhi ban đầu đã là một cô gái xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành. Vì vẻ đẹp này, không biết bao nhiêu người đã phải tán gia bại sản, thậm chí là “ra đi” trước khi kịp nhận ra điều đó. Vì vẻ đẹp này, không một cô gái nào là không rung động trước nó cả, mặc cho là người cùng giới.

Đến cả Lâm Thần, cậu cũng phải rung động trước vẻ đẹp hoàn mỹ này. Ấy mà hiện tại, cô ấy khoác trên mình bộ váy cô dâu- thứ mà có thể lộ ra được tất cả những tinh túy trong người cô gái, là thứ mà trong đời cô ấy chỉ có thể mặc một lần. Cùng với nụ cười có chút ngọt ngào đó, chắc chắn nếu Lâm Thần nhìn thấy, cậu có lẽ cũng sẽ siêu lòng vì nó.

Nhìn mình trong gương, bộ váy trắng ngần trải dài, trong đầu cô lại tưởng tượng một khung cảnh tuyệt đẹp. Cô cùng Lâm Thần tiến đến lễ đường, sau đó dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình và cả thành phố, cả hai người trở thành vợ chồng, sau đó cùng nhau động phòng hoa chúc.

Lúc này, cô tin rằng, chỉ cần bắt được anh ấy, cô thề là sẽ để anh ấy thành chồng thực sự. Cô sẽ “bắt” anh ấy phải lấy cô. Khi đó, cho dù có mọc thêm cánh thì anh ấy cũng sẽ không thể trốn được.

“ Anh hãy chờ đi...chú rể của em...” Linh Nhi ngọt ngào nói.

P/S: Có lẽ nếu như main bị bắt lần nữa thì coi như xong phim rồi đó.