Nguyệt Sương nằm trên chiếc giường, hai mắt chớp chớp, từ từ mở ra.
“Oa...Ngủ thật là ngon” Cô không tự chủ được kêu lên, cả thân thể run rẩy vì sung sướng.
Ngồi trên giường, cô tiện tay vớ lấy chiếc đồng hồ, ánh mắt nhíu lại do vẫn còn buồn ngủ, giọng nói mơ màng:
“ Mấy...giờ...rồi nhỉ? Tại sao mình thức đêm mà lúc này anh ấy vẫn chưa gọi mình ăn ta???”
Phải biết, buổi sáng nào anh ấy cũng sẽ gọi cô dậy. Thế mà lúc này, cả thân thể cô không hề có chút mệt mỏi nào, giống như được ngủ đủ giấc nhưng anh ấy vẫn chưa gọi cô. Điều này rất bất hợp lý.
Có lẽ, chính cô cũng không biết lúc này đã gần trưa. Vẻ mặt cô vẫn còn mong chờ Lâm Thần sẽ gọi cô dậy...Thậm chí, cô còn chuẩn bị sẵn cái dáng vẻ nũng nịu để chờ cậu ấy... Cho đến khi...
“Aaaaaa.... Quá mười giờ rồi...Tại sao...tại sao mình lại ngủ nhiều đến như vậy!!!” Nguyệt Sương nhìn chiếc đồng hồ, vẻ mặt hốt hoảng nói.
Phải biết, con gái ngủ đến trưa là một điều vô cùng đáng xấu hổ. Nhất là khi cô đang ở chung nhà với người mà cô thích. Sẽ ra sao khi mà anh ấy nghĩ cô là một con người chỉ thích ngủ nướng...Lúc đó, toàn bộ hình tượng mà cô xây dựng bấy lâu nay sẽ sụp đổ, thậm chí là để lại ấn tượng xấu trong mắt anh ấy...
Chỉ cần nghĩ đến như vậy, hai chân của cô giống như được tiếp thêm sức mạnh to lớn, nhanh chóng chạy vào nhà tắm.
Sau năm phút, Nguyệt Sương gấp gáp chạy ra phòng khách. Vẻ mặt của cô khá lo lắng, thậm chí tóc của cô vẫn còn chưa khô do quá vội... thế nhưng, khi chạy ra phòng khách, cô chẳng thấy ai cả.
“ Anh ơi...anh đâu rồi...” Nguyệt Sương gọi lớn.
Không thấy trả lời, cô nghi hoặc vừa đi vừa suy nghĩ. Giờ này đã là gần trưa, anh ấy có lẽ phải ở nhà mới đúng chứ nhỉ. Hay là anh ấy muốn đi ra ngoài.
Thế nhưng đi ra ngoài thì cũng nên báo cho cô một tiếng chứ nhỉ? Cô là em gái của anh ấy cơ mà... Nguyệt Sương dùng vẻ mặt căm hờn đáng yêu đi đến gian bếp. Vừa đi, cô vừa khó chịu tự nói:
“ Hừ...anh ấy thật là...”
Thế nhưng, đôi mắt của cô ngay khi vào gian bếp đã chú ý tới một bàn đồ ăn thịnh soạn. Vì là được dán bọc thực phẩm kín nên đó là lý do cô không ngửi thấy mùi thơm từ chúng.
Tuy nhiên, cô cảm thấy nó rất khác so với thường ngày, bởi vì toàn bộ chúng đều là món cô thích ăn, thậm chí đến cả món sườn xào chua ngọt, một món mà Lâm Thần khuyên cô không nên ăn, thế mà nó lại xuất hiện ở chính giữa bàn.
“ Tất cả chỗ này...anh ấy nấu tất cả chỗ này vì mình sao?”
Vẻ mặt cô ngạc nhiên, phải biết, chỗ này gần 20 món, muốn nấu được hết những món này thì không phải một chuyện đơn giản. Cộng thêm anh ấy còn đang bị ốm, nghĩ đến chuyện này, không hiểu sao mắt cô nó cay cay...
Cô không nói gì cả, ngồi xuống chuẩn bị thưởng thức... Mặc dù cô là dạng người ăn kiêng, thế nhưng chứng kiến cảnh này, cô cũng muốn làm cho anh ấy vui.
Một tờ giấy xuất hiện trước mặt cô, tay cô tiện thể cầm lấy nó, ánh mắt dõi theo từng chữ được viết trong đó:
“Anh có nấu một chút món ăn, muốn gọi em dậy thế nhưng anh không muốn đánh thức em quá sớm. Em đọc được tâm thư này thì cứ ăn thoải mái đi nhé. Anh có chuyện phải ra ngoài. Em không cần phải chờ anh đâu!!!À mà cảm ơn em vì bữa ăn sáng nay nha!”
Chỉ vài dòng tâm thư, cô giống như đã cảm nhận được tình cảm của anh ấy dành cho cô. Cô không nói gì cả, vẻ mặt tươi cười nếm thử từng món ăn.
Không nói không phải là cô chê trách gì, thực chất việc không nói chính là do cô không thể nói ra được xúc cảm của mình lúc này. Có lẽ, vẻ mặt hạnh phúc khi đang ăn chính là cách biểu cảm chân thành nhất mà cô có thể làm.
Trong lúc ăn, không hiểu sao đầu cô nảy ra một ý tưởng rất kỳ lạ.
Hiện tại, anh ấy đang đi vắng, tức là trong phòng anh ấy không có ai... Đây chính là một cơ hội ngàn vàng.
Mắt Nguyệt Sương bỗng sáng bừng lên. Cả một kho báu đang chờ cô khám phá. Nếu bây giờ không nhanh tay, chắc chắn sau này chính cô cũng sẽ thấy hối hận.
Phải biết, muốn lấy những món đồ đó không phải là chuyện dễ dàng. Mặc dù cô lần trước đã lấy được chiếc khăn đó nhưng có vẻ như đó chính là lần cuối cô có thể lấy được. Từ lần sau, cô chưa bao giờ “trộm” thành công món đồ nào cả. Anh ấy luôn luôn cảnh giác, giống như sợ món đồ của mình rơi vào tay ai đó vậy.
Nghĩ đến đây, cô không thể chờ nổi một giây phút nào nữa, cả thân thể giống như một mũi tên lao về phòng của Lâm Thần.
Vì Lâm Thần dường như có chuyện gấp, thế nên căn phòng khá lộn xộn. Quần áo để ở trên giường quên chưa cất. Mới nhìn trông khá là bừa bộn...
Tuy nhiên...
“A-aaa... Thiên đường là đây chứ đâu?”
Nguyệt Sương dường như trở nên kích động, vui sướng. Cả thân thể không kìm được mà nhảy thẳng vào bộ quần áo trên giường. Vẻ mặt thích thú tự nói:
“ Thật là thoải mái... Anh ấy thật là thơm”
Nói xong, cô không hề kiêng kị điều gì, hai tay cầm lấy áo rồi hít một hơi thật sâu. Tuy rằng Lâm Thần chỉ mặc qua một lần, thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được mùi hương đó.
Thân thể run rẩy, ánh mắt tham lam nhìn những bộ quần áo còn lại trên giường, vẻ mặt lộ rõ sự thèm khát cùng với nụ cười bí hiểm:
“ Khà...khà... tất cả chỗ này là của mình!!!”
Vậy là, Nguyệt Sương đắm chìm trong sự sung sướng. Không biết thời gian là gì, cô miệt mài coi những món đồ của Lâm Thần như là của chính mình.
Kể cả khi Lâm Thần quay trở về, cô vẫn đắm chìm trong cái sở thích “biến thái” đó. Để rồi, lúc này, Lâm Thần dùng vẻ mặt vô cùng kinh hãi nhìn Nguyệt Sương.
Cả một tủ quần áo của cậu bị Nguyệt Sương lục tung. Toàn bộ đồ trên người cô ấy đều là của cậu, từ mũ len cho đến khăn quàng, rồi cả áo quần cho đến cả đôi giày cậu hay đeo. Toàn bộ đồ trên người cô ấy không có chỗ nào là không dính dáng đến đồ của cậu.
Trong đầu cậu, toàn bộ hình tượng em gái đáng yêu mà Nguyệt Sương trước giờ đều tan biến.
Đứng đó, cậu không thể nói gì cả. Đúng hơn là cậu không biết nên nói gì, bởi vì hành động của Nguyệt Sương lúc này quá kì dị.
Nguyệt Sương lúc này vẫn đang cầm lấy chiếc áo khoác của cậu, vẻ mặt thích thú tự nói:
“ Cái này anh ấy mặc chắc cũng đẹp lắm, hihi...”
Nở một nụ cười trên môi, cô vui vẻ xoay người lại, ý định muốn đi vào phòng tắm để thử đồ. Thế nhưng...
“ Anh...anh...Tại...tại sao anh lại ở đây!”
Nguyệt Sương dùng vẻ mặt giống như gặp quỷ nhìn Lâm Thần. Chẳng lẽ...toàn bộ những sự việc vừa nãy cô làm đều bị anh ấy nhìn vào trong mắt ư.
Không! Không được! Cô phải làm điều gì đó! Anh ấy chắc chắn sẽ thất vọng về mình! Mình không thể để hình tượng bấy lâu nay xây dựng bị đổ trong chớp mắt thế này được???
Thế nhưng, bây giờ phải làm sao? Nguyệt Sương trong đầu bối rối hỗn loạn, cô chẳng biết mình phải làm gì cả. Tại sao, tại sao mình lại đen đủi đến như vậy?
Nhìn Nguyệt Sương ngơ ngác hỏi như vậy, cậu nở một nụ cười có chút miễn cưỡng, nói:
“ Em nói gì hài vậy? Đây là phòng của anh mà? Mà em ở đây làm gì vậy? Tại sao lại trộm đồ của anh”
Giọng nói tràn đầy sự thất vọng, cậu lắc đầu biểu rõ cảm giác của mình. Phải biết, cậu đã coi em ấy như là em gái thật sự, cưng chiều không khác gì Tiểu Ngọc... thế mà, lúc này Nguyệt Sương lại làm trò này... Quá thất vọng...thật sự quá thất vọng,... có vẻ như cậu đã quá đề cao em ấy.
Thế nhưng, đứng trước câu hỏi và cái thái độ thất vọng của cậu, Nguyệt Sương giống như không nghe được lời. Ánh mắt cô ấy trở nên trống rỗng, miệng tự nói:
“ Anh...anh nói gì...em đây là đang muốn lấy kích cỡ của anh để mua cho anh một món quà cơ mà... Tại sao anh lại thất vọng với em...tại sao???”
Lâm Thần đương nhiên là vẫn chưa cảm nhận được nguy cơ đang ở ngay trước mắt, cậu vẫn lắc đầu rồi nở nụ cười chua chát:
“ Em đừng có lừa dối anh, cái bộ dáng này mà em...”
Chưa kịp nói hết, cả thân thể cậu không tự chủ mà run lên một cái. Cả thân thể cậu từ từ lùi bước, bởi vì trước mắt cậu, Nguyệt Sương giống như trở thành một cô gái khác vậy.
Ánh mắt cô ấy trở nên đáng sợ, nhìn chằm chằm cùng với hai chân từ từ di chuyển về hướng cậu. Đáng sợ nhất là tay của em ấy đang cầm chích điện. Có vẻ như cô ấy đã lấy được chúng ở đâu đó.
“ Anh...tin em chứ...tại sao lại không tin em...Hãy để em giúp anh...” Nguyệt Sương mặc trên thân quần áo của cậu, vừa đi đến gần cậu vừa nói từng chữ.
“ Chết rồi...em ấy lại trở nên điên loạn mất rồi!!!” Lâm Thần kinh sợ, trong đầu suy nghĩ.