Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 291: Bí ẩn



Nhìn mình trước gương, cậu hài lòng gật đầu. Mái tóc side part kết hợp cùng với khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ, vóc dáng cao cùng với cách ăn mặc đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế khiến cho cậu trở nên rất phong độ nhưng lại chẳng hề lu mờ vẻ quyến rũ vốn có.

Vốn dĩ cậu chưa bao giờ quan trọng cái vẻ bề ngoài, thế nhưng đây là một cuộc gặp mặt quan trọng, cậu không muốn mình có bất kỳ sai lầm nào.

Người xưa từng nói: Cái răng cái tóc là góc con người. Người ta là khách quý, ấn tượng đầu tiên chính là cái mấu chốt. Thế nên cậu mới cố gắng ăn mặc chỉnh chu như vậy.

Để tránh cho nhiều phiền toái, cậu đã nhờ tài xế nam dẫn cậu đi.

Trên chiếc xe, giở lấy bảng báo cáo tài chính của công ty, ánh mắt dõi theo từng con số trên đó, miệng cậu không kìm được mà nở một nụ cười.

Đã là nhà đầu tư, người ta quan tâm nhất là gì? Không phải là lời nói ngọt ngào, cũng chẳng phải là những tài năng thiên bẩm gì đó. Thứ người ta quan tâm thật sự đó chính là bảng báo cáo tài chính của công ty người đó.

Vì được bên ngân hàng kiểm toán, thế nên độ tin cậy vô cùng cao. Nó cũng chẳng biết nói dối bởi vì đó chỉ là một tờ giấy mà thôi. Thế nhưng mọi hoạt động lỗ lãi hay quy mô của công ty đều được thể hiện rõ trong đó. Các nhà đầu tư thường nhìn vào đó để quyết định xem có nên hợp tác hay không? Thế nên, đó là lý do tại sao mà cậu lại tươi cười khi nhìn vào nó.

Đơn giản là vì những con số trong bảng quá đẹp, nợ phải trả gần như không có, chủ yếu là tiền vốn của chủ sở hữu. Hàng tồn kho thấp, thế nhưng tài sản dài hạn lại tăng theo cấp số nhân. Chưa hết, chỉ số tăng trưởng theo từng năm của những bảng báo cáo này phải tính theo con số nhân, chưa một công ty nào chỉ có vài tháng mà đã đạt được thành tựu này cả. Cậu chắc chắn rằng, nếu như người đó mà trông thấy bảng báo cáo này thì nhất định sẽ rất hài lòng cho mà coi.

Mang theo sự tự tin này, rất nhanh cậu đã đặt chân đến nơi cần đến. Một tòa nhà mà cậu không thể tin được là đó chỉ là căn nhà “nhỏ” của vị chủ tịch bí ẩn đó.

Ngay khi cậu vừa bước xuống xe, chiếc thảm đỏ từ đằng xa trải xuống chân cậu. Điều này khiến cho cậu có chút nghi hoặc, bọn họ đang làm cái trò gì vậy?

Chưa hết, hai bên thảm đỏ đó, rất nhiều người đang đứng nghiêm trang đợi chờ cậu bước vào, giống như một vị khách quý vậy.

Cậu từ nghi hoặc chuyển sang hoảng sợ. Đây là kiểu đối đãi “kỳ lạ” gì vậy? Cậu tuy rằng có chút thành tựu, là chủ một doanh nghiệp, thế nhưng trước mặt bọn họ, cậu chẳng là cái thá gì cả chứ đừng nói chi là để bọn họ cung kính với cậu như thế này.

Thấy người đứng cạnh cậu bên phải lại chính là người đại diện công ty, cũng chính là người đã ký hợp đồng với cậu vài hôm trước, cậu không chần chờ mà đỡ người đó, vẻ mặt hốt hoảng nói:

“ Ông...ông làm trò gì vậy? Tại sao lại đứng vậy trước mặt tôi? Chúng ta là đối tác với nhau mà.”

Cậu nói với ông đó nhưng cũng nói lớn với tất cả mọi người, cũng vì chỉ cái câu hỏi này.

Không biết phải làm gì cả, cậu chỉ dùng ánh mắt vô cùng khó hiểu nhìn mọi người xung quanh. Có vẻ, lời nói của cậu chẳng hề khiến cho bọn họ thay đổi hành động, không một ai ngẩng mặt, cũng chẳng có ai kêu bất kỳ câu trả lời nào. Điều này khiến cho cậu cảm thấy vô cùng bối rối và lo lắng.

Phải biết, đây toàn là những người giữ chức vụ cao ở công ty Thiên Hoa. Không một ai trong số họ là người bình thường cả, thông thường, để cả cậu mà khi gặp họ thì cũng phải chào một tiếng. Thậm chí, chính cậu còn phải nịnh nọt những người này. Ấy thế mà, ngay trước mắt cậu lúc này, ai ai cũng tỏ ra khép nép, cung kính y như cậu là chủ tịch của bọn họ vậy.

Cậu vẫn đứng đó, không dám động bước chân. Cậu thậm chí còn định gọi 115, có lẽ bọn họ bị sốt ở đâu đó...Chứ ai bình thường lại làm ra hành động này.

Thế nhưng, cậu vừa cầm lấy chiếc điện thoại, một bóng hình xinh đẹp từ trong sảnh bước ra ngoài. Vẻ mặt cung kính cúi đầu cùng với thủ thế mời:

“ Thưa ngài, cô chủ đang đợi cậu ở bên trong. Kính mời cậu!”

Động tác rất chuyên nghiệp, vẻ mặt cung kính, lời nói từ tốn... mọi cử chỉ chẳng khác nào coi cậu là khách quý mà đối đãi cả.

Thế nhưng, trên tay của cô ấy có một cái bảng tay nho nhỏ, thế nên cậu mới tò mò nhìn chằm chằm vào. Đột nhiên, vẻ mặt cậu từ ngạc nhiên chuyển sang lo lắng, cuối cùng là bối rối. Bởi vì... đây chính là thư ký của người bí ẩn- người chủ thực sự của công ty Thiên Hoa này.

Giống như một chú nai gặp được một con voi lớn, cậu hoảng sợ hành lễ, cúi đầu trước cô thư ký đó, vẻ mặt cung kính đáp lại:

“ Vâng...tôi hiểu rồi!!!”

Nói xong, cậu không hề chậm trễ một giây nào, hai chân bước đều đi thẳng vào trong. Động tác gấp gáp giống như sợ người bên trong khó chịu vậy.

Vì được chiếc thảm đỏ dẫn đường, thế nên cậu chẳng cần phải hỏi ai cả. Thế nhưng, khung cảnh trong căn nhà khiến cho cậu rất bất ngờ.

Xa xỉ cũng không đủ để miêu tả được những thứ được cậu nhìn thấy. Chính giữa đặt một con bạch tuộc khổng lồ làm từ vàng.

Nghe có vẻ vô lý, nhưng đó là sự thật, nguyên một con bạch tuộc cao hơn mười mét làm bằng vàng. Trong đầu cậu nghĩ đùa: “Chắc con bạch tuộc này sống ngàn năm thì mới to được như thế”.

Chưa hết, cậu còn nhìn thấy hồ bơi, thậm chí có cả một khu vườn hoa đẹp mê li ngay trong chính căn nhà này. Thật sự không biết phải tốn bao nhiêu tiền cho thứ này vậy chứ.

Đi qua căn phòng thứ nhất, sang căn phòng thứ hai, cậu lại bị choáng ngợp trước một căn phòng tràn đầy tuyết. Thế nhưng tuyết này chẳng hề có chút lạnh nào, một điều vô cùng kỳ lạ... Tuy nhiên, việc quan trọng bây giờ chính là gặp mặt người đó.

Căn phòng thứ ba, thứ tư, thứ năm đều được cậu vượt qua. Mỗi căn phòng, cậu lại phải tự hỏi mình xem đây có thực sự là căn nhà không? Tại sao lại có thể nhét cả thủy cung, công viên vào trong phòng được. Chẳng lẽ căn nhà này có thể chứa được cả thế giới sao.

Căn phòng cuối cùng, cũng là nơi kết thúc thảm đỏ. Thế nhưng, khác với căn phòng khác, nó chẳng hề ghi tên căn phòng. Chỉ ghi một câu: Không phận sự miễn vào.

Điều này làm cho cậu khá bất ngờ,thông thường nếu căn nhà to như vậy, trang trí đủ mọi thứ xa xỉ đến nhường này thì chủ của căn nhà phải làm căn phòng thật to chứ nhỉ. Hay là do đây là chính cách của người này... đúng là thế giới của người giàu, rất là khó hiểu.

Không suy nghĩ lung tung, cậu chỉnh đốn trang phục, sau đó mở cửa bước vào. Trái với suy nghĩ trước đó, cậu tưởng là căn phòng sẽ vô cùng hoành tráng, thậm chí hơn những căn phòng trước gấp mười lần. Thế nhưng, căn phòng này dường như rất tối, ánh sáng trong căn phòng chỉ có thông qua chiếc đèn dầu nhỏ đặt trên bàn.

Một giọng nói trong trẻo như muốn rót mật vào tai từ trong đó phát ra:

“ Mời ngồi!!!”

Không thể nhìn thấy người nói do không có đèn chiếu, thế nhưng cậu có một cảm giác rất kỳ lạ khi nghe thấy giọng nói đó.

Không biết là có phải ảo giác hay không, chứ giọng nói này vô cùng quen thuộc, thậm chí là đã từng nghe qua. Thế nhưng, một người bí ẩn như này thì làm sao cậu có thể gặp được chứ.

Mà cậu cũng rất bất ngờ, bởi vì không thể ngờ tin đồn vô căn cứ đó là đúng. Người làm chủ cả một tập đoàn lớn đến nhường này lại là một cô gái, thậm chí là một cô gái rất xinh đẹp. Nếu truyền ra, chắc chắn đây là tin chấn động.

Nghĩ như vậy, thế nhưng rất nhanh cậu đã làm thủ thế chào, dù gì thì người này cũng rất là bí ẩn, không thể để người ta có ánh nhìn xấu về cậu được.

Ngay khi chào xong, cậu lại nghe thấy tiếng cười của cô gái bí ẩn đó, cùng với giọng nói thích thú:

“ Được rồi...không cần rắc rối đến vậy. Cậu ngồi đi!”

Lâm Thần không hề có ý kiến, một tay xoa ghế rồi ngồi xuống. Ánh mắt nghi hoặc nhìn bóng đen trước mặt.

Bên ngoài thì cậu tỏ ra tươi cười thế nhưng trong lòng cậu lại đang khá là bối rối. Cô ấy ở trong bóng tối, cậu thì ở ngoài sáng thì làm thế nào có thể nhìn thấy được mặt của cô ấy. Hay là do tính cách của người giàu nhỉ, bởi vì người giàu thì hay có những suy nghĩ kỳ lạ, đó là câu nói cậu học được từ kinh nghiệm sương máu.

Đột nhiên, từ trong bóng tối, một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đưa cho cậu một tách trà nóng, cùng với lời mời:

“ Mời cậu uống trà!!!”

Mùi trà nồng nàn nhức động lòng người, cậu cũng vô cùng lễ phép cầm lấy tách trà, vẻ mặt cảm kích cúi đầu nói:

“ Cảm ơn cô!!!”

Nói xong, cậu nhẹ nhàng cầm lấy ly trà, sau đó từ từ thưởng thức. Vị trà ngọt ngào cùng với hương trà thơm khiến cho cậu cảm thấy vô cùng thư thái. Không hổ là trà thượng hạng, rất ngon ngọt.

Thế nhưng, không hiểu sao, cậu lại có cảm giác ngọt ngọt đọng lại ở cổ họng sau khi uống chúng, mà vị ngọt ngọt này giống như đang lan tỏa khắp miệng cậu, thật sự trà này lại thần kỳ đến mức vậy ư? Hay là do cậu ảo giác?

Thế nhưng, không biết là do tai cậu thính hay không, cậu nghe thấy tiếng cười rất nhỏ, thế nhưng lại vô cùng tà ma, giống như đang ấp ủ một thứ gì đó.

P/S: Truyện sắp đạt cột mốc 400 chương...