Phụ nữ là một sinh vật vô cùng khó đoán. Có thể bên ngoài, cô ấy tỏ ra thích thú, thậm chí còn vui sướng khi làm điều đó, thế nhưng bên trong, cô ấy lại vô cùng ghen ghét, thậm chí là ruồng bỏ nó.
Thế nên, những người tiền bối đi trước đã có câu: Đừng bao giờ tin hoàn toàn vào phụ nữ. Trường hợp của Lâm Thần hiện tại chính là trường hợp tiêu biểu cho cái lòng tin “mù quáng” này.
Cậu không hề phòng bị Nguyệt Sương, thậm chí còn dám cho cô ấy gối đầu cậu, bởi cậu nghĩ là khi ở cùng với Linh Nhi, chắc chắn cô ấy sẽ không làm trò gì ngu xuẩn. Với lại, cô ấy cũng đã rất mệt, thế nên cũng sẽ tiết chế được việc này.
Thế nhưng, cậu đã nhầm, rất nhầm là đằng khác.
Chẳng những cô ấy không hề xấu hổ, thậm chí cái bản tính háo thắng của cô ấy đang dâng trào. Hơn nữa, việc cậu mặc bộ đồ giáng sinh này lại càng khiến cho mị lực của cậu tăng lên nhiều lần...
Nguyệt Sương lúc này đang tận hưởng cảm giác của kẻ chiến thắng. Chỉ cần nghĩ đến việc nam nhân mà cô ả Linh Nhi sống chết muốn có lại bị một người “nhỏ bé” như cô chiếm đoạt thì thử hỏi đó là một chuyện vui sướng biết chừng nào?
Vuốt ve mái tóc còn giá lạnh của Lâm Thần, cô không nhịn được nói ra:
“ Anh có biết là anh đang đùa với lửa hay không? Khi mà dám mặc chiếc áo này mà đi ngủ trước mặt em...”
Nói xong, cô vuốt ve chiếc áo noel đỏ, sau đó ôm chặt lấy bờ eo của Lâm Thần, cảm nhận được từng múi cơ săn chắc sau lớp áo khiến cho cô không nhịn được sung sướng:
“ A-aaaa...Thật là đã quá đi!!! Lần đầu tiên mình lại thấy một ông già noel mà lại dễ thương như thế này.”
Cơ thể cô nóng bừng, dục vọng tăng cao, cô không nhịn được nửa, từ từ giải khai từng món đồ trên người Lâm Thần cùng với lời nói:
“ Hôm...hôm nay anh phải trả giá cho sự dễ thương này.”
Ở bên ngoài túp lều, Minh Minh đang canh chừng chiếc lều của Linh Nhi. Đây vừa là nhiệm vụ, cũng là trách nhiệm cho sự bất cẩn của cô.
Thế nhưng, trong lúc cô đang canh, chiếc lều đột nhiên rung lên, giống như có ai đó đang hoạt động mạnh vậy.
Điều này khiến cho cô nghi hoặc, tự nói thầm với chính mình:
“ Đèn đã tắt, tại sao chiếc lều lại rung như vậy được nhỉ?”
Không tìm được câu trả lời, cô từ từ đi đến kiểm tra xem. Cô muốn xem rốt cuộc có ai đang làm loạn ở trong đó.
Thế nhưng, cô vừa bước được hai bước chân, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho cô run lên cầm cập, không tự chủ được nói ra:
“ Lạnh...lạnh quá... Mình phải đi lấy thêm vài chiếc áo!”
Nói xong, cô nhanh chân rời đi hướng khác, để lại chiếc lều vẫn còn rung lắc dữ dội.
Ngay khi cô rời đi, một âm thanh vô cùng bá đạo phát ra từ trong tấm lều:
“ Linh Nhi... Cô nhìn cho kỹ!!! Cái gì mới là tình yêu chân chính! Hahaha...”
* Do có tình tiết 18+ nên tác xin phép được cắt qua đoạn này*
Nụ cười vô cùng tà ác, xấu xa mà nếu ai nghe được thì đều sẽ nổi da gà vì nó.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng cả đêm đó chiếc lều chẳng hề chịu yên một chút nào...
...
Sáng sớm hôm sau, thời tiết lại ấm trở lại, ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống muôn nơi, một ngày mới lại bắt đầu.
Trong túp lều, Lâm Thần uể oải duỗi hai tay, từ từ mở hai con mắt vẫn còn đang muốn ngủ thêm, mệt mỏi nói:
“ Mệt quá!!! Sao mình ngủ rồi mà vẫn thấy mệt nhỉ?”
Một điều vô cùng kỳ lạ đó là lúc này cậu có cảm giác như cả cơ thể mình đã bị đào rỗng đi, thật sự chẳng hề có một chút khí lực nào.
Không biết có phải ảo giác hay không, chứ khi cậu sờ vào phần eo của cậu, một cảm giác đau nhói xông thẳng lên não, có vẻ như thận của cậu đã chịu tổn thương gì đó.
“ Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao vị trí thận mình lại đau như vậy?” Lâm Thần ôm eo mình nghĩ.
Cậu ăn uống đầy đủ, lại còn hoạt động thường xuyên... đáng lẽ ra thì thận của cậu phải rất khỏe chứ nhỉ, tại sao lại có chuyện này xảy ra.
Đang nghĩ lông bông, cậu chợt nhớ ra là toàn bộ quần áo cậu đã được thay từ lúc nào không biết.
Rõ ràng là đêm qua cậu mặc bộ đồ noel, tại sao lúc này lại trở về bộ đồ áo len mùa đông này. Chẳng lẽ...
Cậu ngay lập tức bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng đi ra ngoài. Ngay khi đi ra, Tư Hạ đã cung kính đứng trước cửa nói:
“ Chào buổi sáng, thưa cậu chủ. Tiểu thư Nguyệt Sương đã tự tay chuẩn bị đồ ăn sáng, mong cậu có thể ra ăn ạ.”
Lâm Thần chẳng còn tâm trí mà đi ăn sáng nữa, cậu chạy thẳng đến chô của Nguyệt Sương.
Đúng như những gì cô ấy nói, Nguyệt Sương lúc này đã nấu xong một chút thức ăn. Lâm Thần thấy trên bàn toàn là đồ hải sản thì liền nhíu nhíu mày. Cá biệt là rất nhiều món trên đó đều làm từ hàu.
Lúc này, Nguyệt Sương dường như trông thấy Lâm Thần, vẻ mặt cô đỏ ửng buông xuống trong tay đĩa thức ăn, vẫy vẫy :
“ Anh ơi! Em làm xong đồ ăn sáng rồi! Mau đến ăn đi kẻo nguội!”
Nhìn khuôn mặt cô ấy lúc này lại đỏ ửng như vậy, Lâm Thần càng cảm giác chuyện này vô cùng kỳ quái.
Cậu đi đến trước mặt Nguyệt Sương, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc hỏi: