Thanh Tuyết chăm chú nhìn từng văn kiện, khuôn mặt xinh đẹp không hề che giấu sự căng thẳng, dường như mọi suy nghĩ của cô ấy lúc này đang tập trung hoàn toàn vào công việc
Trong lúc này, tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của cô ấy.
Không hề nổi giận, cô nhẹ nhàng nói bằng giọng rất bình tĩnh:
“ Mời vào!”
Kết thúc lời nói, cánh cửa phòng được mở ra, một lão già với khuôn mặt có chút già nua từ bên ngoài bước vào.
Thanh Tuyết nhận ra người đến, vẻ mặt nghiêm túc lại quay ngắt 180 độ, đôi má phồng lên, mặt ngoảnh đi dỗi hờn nói:
“ Ông à! Ông là đồ lửa đảo!”
Lão già nghe thấy cháu gái mình nói vậy, vẻ mặt ông tỏ rõ oan ức hỏi:
“ Ông lừa đảo! Cháu thử nói xem ông lừa đảo chỗ nào?”
Khi này, hai tay của Thanh Tuyết ôm trước ngực, vẻ mặt dỗi hờn quay sang hướng khác nói:
“ Đã qua ba tháng rồi, anh ấy vẫn không đến. Ông đã hứa với cháu là anh ấy sẽ đến cơ mà! Hiện tại anh ấy không đến tức là ông lừa cháu!!!”
Mặc dù Thanh Tuyết không nói đến tên người đó thế nhưng lão vẫn hiểu rõ cậu thanh niên được cháu gái mình nhắc đến là ai. Đó chẳng là ai khác chính là tên trời đánh Lâm Thần, kẻ dám cướp đi trái tim thiếu nữ của cháu gái ông.
Mà nghĩ lại, cũng đã qua ba tháng từ khi cậu ta bước chân ra khỏi căn nhà này. Khi đó, cậu ta đã hứa là sau ba tháng sẽ đến, ấy thế mà đã quá hạn mà cậu ta không hề phản hồi chứ đừng nói là tới đây. Điều này khiến cho Thanh Tuyết giận dỗi ông từ ngày này qua ngày khác.
Thật không biết là cậu ta cho cháu của mình ăn cái thứ quái quỷ gì để Thanh Tuyết nhớ nhung đến mức này. Thậm chí, cháu của ông còn liều mạng tự lập sự nghiệp chỉ để muốn “chứng tỏ” với cậu ta.
Thấy cháu của mình vẫn còn đang dỗi hờn, ánh mắt còn không thèm nhìn ông, người làm ông như lão chẳng còn cách nào là phải cố gắng dỗ dành:
“ Cậu ta hứa là sẽ đến. Chắc là có chuyện gì gấp gáp nên tạm thời chưa đến. Cháu của ông xinh đẹp như này thì cậu ta đâu có nỡ bỏ rơi đâu chứ?”
Thanh Tuyết nghe vậy, vẻ mặt có chút đỏ ửng trông vô cùng dễ thương. Hai tay ôm má như đang tưởng tượng gì đó rất ngọt ngào...
Nhìn dáng vẻ cháu mình si tình như này, lão lại thở dài một hơi, cháu gái như thế này thì đúng là không có thuốc chữa rồi. Lão còn định khuyên bảo cháu gái ông không nên nghĩ đến cậu ta, nhưng nhìn tình trạng bệnh hiện giờ thì cái suy nghĩ đó bị dập tắt không dấu vết.
Đến cả người ông yêu quý mà cháu gái còn dỗi hờn thì chẳng còn cách nào nữa rồi.
Thanh Tuyết sau khi suy nghĩ một hồi, ánh mắt lại nhìn ông của mình, bắt đầu lo lắng cắn răng nói:
“ Không phải, anh ấy còn rất nhiều con ả khác ở bên ngoài. Cháu lúc đó thật là ngu ngốc khi mà thả anh ấy đi. Khi ấy, cháu chỉ cần mạnh mẽ nhốt anh ấy vào phòng, sau đó sinh cho anh ấy một đứa con thì hiện tại đã khác rồi.”
Dường như suy nghĩ đến đúng khung cảnh mình muốn, Thanh Tuyết nhắm mặt lại, bắt đầu nói tiếp:
“ Chỉ cần cháu có thai, anh ấy sẽ không thể đi đâu được nữa. Sau đó, hai chúng cháu sẽ cưới một đám cưới thật to, sinh sống một cuộc sống hạnh phúc. Cháu sẽ là một cô gái đảm đang, còn anh ấy sẽ là một người chồng tốt.”
Lời nói đầy phần hạnh phúc của cháu gái khiến cho lão già nhăn nhăn khuôn mặt già nua của mình. Đây có phải là Thanh Tuyết mà ông coi là ngây thơ, đáng yêu hay không? Bây giờ, không những si tình mà cháu gái ông lại còn muốn mang thai nữa chứ? Tình yêu giới trẻ thật khiến cho ông phát sốc mà!
Tuy nhiên, nếu ông mà đọc được suy nghĩ của chính cháu gái ông thì có khi hai chân ông sẽ không dám đứng vững được.
Trong suy nghĩ của Thanh Tuyết, ngoài việc khiến cho Lâm Thần ở bên cạnh cô, thậm chí những suy nghĩ “biến thái” khác còn đang hiện hữu trong đầu cô.
“ Mình là tiểu thư cơ mà, anh ấy sẽ phải quỳ dưới chân mình, sau đó từ từ làm cho mình vui vẻ. Thật là hạnh phúc... Khi đó mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn nha. Anh ấy sẽ phải làm theo, đúng không?”
“ Đúng rồi, mình sẽ thử từng bộ đồ cho anh ấy. Hihi... thật không biết khi đó anh ấy sẽ đẹp đến mức nào nhỉ? Thầy giáo? Bác sĩ? Rồi còn cả công nhân viên nữa... Ôi! Chỉ cần nghĩ đến mấy thứ đó là đã thấy bổ mắt!”
Thanh Tuyết suy nghĩ đến mức còn quên luôn cả ông của mình, thậm chí tay cô không tự chủ mà đưa lên lau nước miếng chảy ra trông vô cùng quái dị.
Không thể nhìn nổi cháu gái mình làm ra hành động như vậy, lão chạy đến gõ gõ bàn khiến cho cháu gái tỉnh ngộ, sau đó từ từ ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
“ Được rồi... ông biết là cháu rất thích tên đó. Thế nhưng hiện tại cậu ta cũng bị cô nàng Linh Nhi theo đuổi. Ba tháng nay ông tra đều không có tung tích của cậu ta, vậy nên nếu ông đoán không sai thì khả năng lớn cậu ta đã bị cô ấy tóm.”
Nói đến đây, ông rất lo lắng nhìn xem cháu gái Thanh Tuyết. Thật sự ông phải rất đắn đo, thậm chí cân nhắc rất lâu mới dám đưa ra quyết định lớn như vậy. Ban đầu ông không định nói, tuy nhiên nếu như cứ để cháu gái mình si mê cậu ta như vậy thì sẽ khiến mọi chuyện càng nghiêm trọng. Do đó, ông mới không đành lòng mà nói ra, đao dài không bằng đao ngắn, cho cháu gái ông biết sớm cũng tốt hơn mà.
Tuy nhiên, trái ngược lại với suy nghĩ rằng Thanh Tuyết sẽ khóc, thậm chí không nhịn được mà cầu xin ông cứu cậu ta. Thanh Tuyết lại dùng ánh mắt vô cùng tự tin, giống như chuẩn bị làm một việc lớn gì đó.
Không nhanh hay chậm, Thanh Tuyết đã đưa một tờ giấy mời đến trước mặt ông.
Lão không hiểu cầm lấy tờ giấy, đây chỉ là lời mời ăn chứ đâu có gì cao siêu. Thế nhưng ngay khi đọc người mời, mắt của lão trợn lên như không dám tin.
“ Đây...đây là...”
Giống như hiểu được ý truyền tải mà ông mình đang nói, Thanh Tuyết nở một nụ cười có chút đắc ý nói:
“ Cháu được chính công ty của Linh Nhi mời dự đó ông. Có lẽ sắp tới công ty của cháu cũng sẽ hợp tác với công ty cô ta.”
Nói xong, giống như nhìn được tương lai trước mặt, Thanh Tuyết dõng dạc tự tin, ánh mắt tỏa sáng nói:
“ Cháu nghĩ kỹ rồi. Chỉ cần hợp tác thành công, cháu sẽ có thể cứu được anh ấy ra.”
Lão già nhìn cháu gái mình một cách quái dị, hai tay cầm tờ giấy này hỏi:
“ Rốt cuộc cháu đang muốn trêu đùa với lửa sao? Công ty cô ấy không hề tầm thường, thậm chí có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn. Mà cháu chỉ là một công ty nhỏ, nếu như để cô ấy biết là cháu định cướp lấy cậu ta thì hậu quả chắc chắn sẽ rất khó lường.”
Nói xong, lão còn khuyên cháu gái của mình nên từ bỏ cậu ta. Mặc dù ông cũng rất quý nhưng thật sự việc này vô cùng nguy hiểm, ngộ nhỡ sự việc này phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm. Ông không muốn cháu mình mạo hiểm như vậy.
Thế nhưng, có vẻ như ông không biết, tình yêu mà cháu gái dành cho Lâm Thần là quá lớn, thậm chí lớn đến mức có thể sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Vậy nên, mặc kệ nhưng điều ông ấy nói, cô vẫn khăng khăng bất chấp.
“ Không! Cháu sẽ cứu anh ấy! Anh ấy là chồng của cháu, cháu sẽ không để bất kỳ ai cướp được! Kể cả khi đó là Linh Nhi!”