Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 339: Nã súng



Nhận được câu trả lời của Trạch Hàn, tên họ Mạnh vứt nhẹ điếu thuốc trên tay, vẻ mặt sảng khoái đứng dậy, ánh mắt cay độc nhìn Lâm Thần nói:

“ Chốt!”

Lâm Thần không biết là mình đang bị người khác nhắm đến, thậm chí là còn muốn lấy đi cái mạng nhỏ của cậu. Lúc này, cậu đang cố gắng tránh né những động tác vô cùng quyến rũ đến từ Hân Hân.

Nhìn Hân Hân chẳng hề nghe cậu nói, vẻ mặt đỏ ửng như bông hồng, trong lòng cậu tràn đầy não nề. Nhất định khi về, cậu sẽ bí mật chuyển công tác của cô này đi thật xa, mục đích nhằm tránh sự đeo bám dai như đỉa của cô nàng.

Hiện tại kể cả cậu nói mình chính là sếp thì cô gái này chắc chắn cũng sẽ không tin, vậy nên cậu sẽ đợi thư ký Tư Hạ đến, lúc đó thì mọi chuyện cũng sẽ giải quyết một cách êm đẹp.

Còn về Hân Hân, trong lòng cô hiện tại chỉ còn lại cảm giác đói khát, nhất là khi Lâm Thần tránh né cô hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, càng làm vậy, cô lại càng có hứng thú. Một miếng mồi ngon đối với cô chính là miếng mồi khó đạt tới, và Lâm Thần hiện tại chính là con mồi mà cô đang nhắm đến.

Nhìn cái đôi quyến rũ cùng với dáng hình chết người của cậu ta, cả thân thể cô bỗng trở nên nóng bừng, khao khát được “nếm” cái thân thể đó. Thậm chí, cô còn muốn đè cậu ta ra làm ngay bây giờ, dù sao xung quanh cũng chẳng có ai cả. Điều này chắc chắn sẽ rất kích thích cho mà xem.

Lâm Thần đang cố gắng tránh né những đòn tấn công về tâm lý của Hân Hân, đột nhiên một cảm giác lạnh sống lưng xuất hiện.

Cảm giác này vô cùng quái dị, thậm chí nó còn khiến cho cậu đổ mồ hôi lạnh. Đây là gì? Tại sao cậu lại có cảm giác này?

Tuy nhiên, cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, một tay cậu dí thẳng đầu cùa Hân Hân, cả thân thể ngay lập tức gập xuống dưới bàn.

Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng vang lên, giống như tiếng pháo nổ vang trời. Mọi người ở bên phòng khác đều trở nên hỗn loạn, vẻ mặt thất thanh hốt hoảng chạy ra ngoài.

Cảm giác bỏng rát truyền đến, Lâm Thần nhăn mặt nhìn vệt máu đang chảy chầm chậm bên vai mình. Trong đầu cậu lúc này trở nên vô cùng căng thẳng, bởi vì có một tên đang cầm súng ngay ở cạnh đây đang muốn lấy mạng của cậu.

Nếu không phải là cậu phản xạ cực nhanh trước đó thì hiện tại cậu đã trở thành một cái xác. Thật sự cậu không thể tin được là có người dám cầm súng hoành hành ở trong thành phố này.

Cậu cũng tìm hiểu về luật lệ của thành phố này, dù sao chính nó cũng thuộc sở hữu của Linh Nhi. Vậy nên cậu mới kinh ngạc.

Mọi vũ khí nóng trong thành phố này đều nghiêm cấm, trừ khi người cầm thuộc biên chế cấp cao, tức là chỉ có những người mà Linh Nhi thật sự tin tưởng mới được dùng. Thứ vũ khí duy nhất mà binh lính sử dụng đó là súng điện, còn lại toàn bộ người khác đều sẽ không thể sở hữu súng trong đây.

Nếu phát hiện ai tàng trữ hay có ý định làm bất cứ điều gì liên quan tới vũ khí nóng thì chờ đợi người đó chắc chắn là cái chết. Nhất là khi Linh Nhi tung quân truy quét toàn bộ băng đảng ở đây. Bao nhiêu tên đại ca đã bị xử tử, đàn em tù tội suốt đời... Bao nhiêu máu đã phải đổ xuống...Nó giống như một lời cảnh cáo sương máu đối với những kẻ dám coi thường pháp luật nơi này.

Ấy thế mà hiện tại, có người dám ngang nhiên làm điều này, thật không biết chữ chết viết như thế nào mà.

Cậu nhìn vết đạn phía xa, sau đó phán đoán hướng đi của kẻ địch cùng với vũ khí mà hắn ta đang cầm.

Vết đạn lõm không sâu, cộng thêm hình dáng đặc thù của nó, cậu phán đoán hắn ta đang cầm một khẩu lục, núp ở phía tây.

Phán đoán của Lâm Thần thật sự rất chính xác. Người bắn súng đang cầm một khẩu lục, núp chính xác ở phía tây. Lúc này, người đó đang dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn bên trong rồi nói:

“ Trượt...trượt rồi sao?”

Đó chẳng phải ai khác chính là tên Mạnh ca đó. Vẻ mặt hắn hiện tại cùng với ăn con ruồi cũng chẳng khác là mấy, đơn giản là vì hắn bắn trượt mục tiêu của mình.

Hắn không thể ngờ, nhát bắn đó lại không trúng mục tiêu, trong khi ấy hắn đã ẩn náu vô cùng kỹ càng, thậm chí còn tỷ mỷ canh rất kỹ thời điểm Lâm Thần không chú ý nhất mà ra tay... Mọi thứ đều hoàn hảo, cho đến khi tên nam sinh đó tự dưng cúi xuống...

Nếu hắn không tin siêu năng lực tồn tại thì hiện tại hắn đã tin Lâm Thần chính xác không phải là con người. Một người bình thường thì làm sao có phản xạ nhanh chóng và chính xác như thế này?

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Trạch Hàn bên cạnh dùng vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn hắn, hỏi dò:

“ Sao anh vẫn chưa giết tên đó đi!”

Lời nói có phần khó chịu của Trạch Hàn khiến cho tâm tình của hắn trở nên hỏng bét.

Tuy nhiên, vì đã nhận tiền của người khác, hắn cũng chẳng thèm nói lại Trạch Hàn. Nhắm mắt lại, thở một hơi, sau đó đứng dậy chĩa súng thẳng vào trong, từ từ đi chậm để tìm sơ hở của Lâm Thần.

Một viên đạn được bắn ra, nhắm thẳng vào chiếc bàn mà Lâm Thần đang đỡ. Hắn muốn thử xem đạn của hắn có thể xuyên qua được chiếc bàn này không?

Kết quả khiến hắn trầm mặc, viên đạn không hề xuyên qua cái bàn. Thậm chí nó chỉ để lại một vết xước trên đó. Dường như chiếc bàn được làm từ kính chống đạn. Điều này khiến cho hắn phải thay đổi chiến thuật.

Cuộc chiến vô cùng căng thẳng, một bên tấn công một bên phòng thủ. Tên họ Mạnh từ từ bước vào, vẻ mặt căng thẳng di chuyển xung quanh Lâm Thần. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm từng ngóc ngách nơi mà Lâm Thần đang náu.

Lần đầu tiên, trong cuộc đời hắn lại phải lo lắng như vậy. Một người bình thường lại bình tĩnh đối phó với hắn như thế, không hề kêu lên một tiếng, không hề bỏ chạy, chọn cách đối phó với hắn. Điều này khiến cho hắn có một cảm giác đang đối mặt với một kẻ nguy hiểm.

Vậy nên, để tránh vạn nhất, hắn không dám đến gần chỗ Lâm Thần. Đơn giản là vì hắn sợ, một điều mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Hân Hân hiện tại đang ngồi ôm đầu lú vào một góc, ánh mắt cô ta lúc này từ từ hé ra, nhìn thấy tên sát thủ đang chằm chằm quay đầu hướng khác. Cô như mở cờ trong bụng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Vậy là, hiện tại chỉ còn lại hai người, một kẻ cầm súng và một kẻ chẳng có gì ngoài chiếc bàn. Mặc dù nó khá buồn cười nhưng hai người dường như đang ngang tài ngang sức.

Lâm Thần đứng đằng sau chiếc bàn đó đang từ từ kìm nén hơi thở của mình, một tay cầm lấy con dao nhỏ vừa nãy nhặt được trên bàn, một tay khác cố gắng giữ lấy chiếc bàn. Cậu từ ánh sáng cũng phát hiện ra tên sát thủ này không hề tiến lại gần, chỉ giữ một khoảng cách nhất định để tiếp cận, điều này khiến cho cậu khá căng thẳng.

Không đến gần, xác xuất cậu hạ sát đối thủ chỉ với một đòn bị giảm đi khá nhiều, chưa hết, súng chính là vũ khí mạnh nhất tầm xa, vậy nên chỉ cần cậu lộ ra bất cứ sơ hở nào thì hắn sẽ không do dự mà bắn.

Đó là lý do cậu mới che chở bản thân đằng sau chiếc bàn, cậu đang cố gắng thủ, đầu suy nghĩ cách chiến đấu với tên này.