Lâm Thần mở mắt, nói một cách mệt mỏi. Đầu cậu lúc này đau điếng, cả thân thể mất lực rã rời.
Điều đó không phải là điều quan trọng nhất, thứ mà cậu quan tâm bây giờ là cậu vẫn chưa chết.
Nhìn xung quanh, cậu đang nằm trên giường bệnh, vết thương trên người tất cả đều được băng bó cẩn thận. Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cậu nhớ lại quá khứ, khi ấy con dao giấu trong túi quần được cậu cắm thẳng vào đùi của tên sát thủ. Sau đó tên sát thủ tung cú sút vào người cậu, cậu bị choáng rồi ngất, từ thời điểm này thì cậu chính thức không còn nhớ gì cả.
Mặc dù là cậu đã tung một đòn hiểm thế nhưng cậu không tin là tên sát thủ sẽ tha cho cậu, phải chăng là đã có một người nào đã cứu cậu.
Mà người dám cứu cậu không hề thua kém tên sát thủ kia thì chỉ có thể là Tư Hạ.
Nghĩ một cách thấu đáo, cậu lại có chút biết ơn Tư Hạ. Nếu không phải cô ấy đến sớm thì cậu chẳng còn sống nữa. Chắc chắn tý nữa cô ấy đến đây, cậu sẽ phải bày tỏ lòng thành của mình.
Dù cho cậu chức vụ cao thì như thế nào? Cô ấy đã cứu cậu thì là ân nhân của cậu, có ơn thì phải trả ơn, chỉ thế thôi.
Cạch...cạch...
Tiếng bước chân truyền tới càng ngày càng gần, cậu suy đoán người đến khả năng cao chính là Tư Hạ. Bởi vì tiếng bước chân ấy vô cùng nhẹ nhàng, thư thái nhưng lại đầy quyền lực, khác xa so với tiếng bước chân người bình thường hay đi.
Không ngoài dự đoán, tiếng bước chân càng ngày càng sát, cho đến khi dừng lại ở cửa cậu thì lại ngưng.
Cánh cửa mở ra, một cô gái dáng vẻ xinh đẹp bước vào.
“ Cảm ơn cô vì đã cứu tôi!”
Lâm Thần không hề quan sát mà thành tâm nói ra. Mặc dù không nhìn kỹ nhưng cậu cũng khá bất ngờ khi mà Tư Hạ lại mang một bộ đầm trắng nữ tính trẻ trung như vậy.
Thế nhưng, điều làm cậu bất ngờ hơn đó chính là lời nói của cô ấy:
“ Fuhu... kẻ thấp hèn của bổn tiểu thư đã tỉnh rồi sao?”
Lời nói đậm vị thanh cao, khinh thường, giống như một người đứng trên cao nói với một kẻ nghèo hèn. Điều này khiến cho cậu nhíu mày, ngẩng mặt quan sát toàn diện người nói.
Vẻ mặt cậu đang khó chịu, sau khi nhìn rõ người nói thì chuyển sang bất ngờ, rất nhanh lại chuyển thành hoảng sợ nói:
“ Thanh...Thanh Tuyết...Sao cô lại ở đây?”
Đúng vậy, người nói không ai khác chính là Thanh Tuyết- một vị tiểu thư mà cậu rất khổ sở để thoát ra. Mặc dù đã trải qua rất lâu nhưng cậu vẫn nhớ như in những hành động “bất thường” của cô ấy.
Khoan đã, tại sao cô ấy lại ở đây? Theo lí thì lẽ ra cô ấy phải ở thành phố N mới đúng chứ, đây là thành phố X cơ mà, cô ấy đâu phải là quý tộc để có thể sống được ở đây?
Không chờ cậu suy nghĩ kỹ, Thanh Tuyết đi đến gần giường của Lâm Thần, ánh mắt không che giấu sự khinh thường, miệng nhỏ nói:
“ Đường đường là một vị chủ tịch thế mà lại thê thảm đến nỗi này. Anh thật là khiến tôi thất vọng.”
Nhìn vị tiểu thư này vẫn giữ bản tính như lúc cậu gặp, vẫn là thái độ coi thường, cao cao tại thượng ấy. Dường như qua bao thời gian, cô ấy vẫn như vậy.
Cậu nhìn cả thân thể mình đang băng bó, vẻ mặt chua chát cười nói:
“ Đúng vậy, tôi thật là vô dụng!”
Đây là lời thật lòng cậu nói. Nếu cậu nằm ở đây thì sẽ chẳng có một ai giải quyết chuyện của công ty, hơn nữa cuộc gặp mặt hợp tác ban nãy cũng đổ sông đổ bể, mọi kế hoạch cậu bày ra đã bị chính cậu gián đoạn hơn phân nửa. Nó khiến cho cậu rất chán nản, mệt mỏi không biết nên làm gì.
Thấy Lâm Thần đau khổ cúi đầu, Thanh Tuyết không tự chủ dang tay muốn ôm cậu ấy. Hiện tại anh ấy đang rất buồn, nhất định đang cần cô an ủi đúng không?
Nghĩ thì dễ, thế nhưng khi Lâm Thần quay đầu sang, bàn tay của cô như điện giật rút quay trở lại, vẻ mặt quay trở lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có.
“ Cô chủ, tôi có chuyện muốn nói.”
Thanh Tuyết không hề tỏ ra bất ngờ khi Lâm Thần nói. Dù sao thì Lâm Thần vẫn là “quản gia” của cô, chỉ là hiện tại không ở bên cạnh cô mà thôi. Nó là sự thật không thể thay đổi, hơn nữa còn là giấy trắng mực đen.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Tuyết gật đầu, ánh mắt không quan tâm nói:
“ Được, bổn tiểu thư cho phép anh được nói.”
Lâm Thần cũng vào chủ đề rất nhanh.
“ Cô chủ cũng đã biết rằng tôi hiện tại đang rất bận, thật sự không còn thời gian để quay trở về. Vậy nên tôi mong cô chủ có thể xin xét giúp tôi hủy bỏ hợp đồng đó, tôi sẽ đền bù đầy đủ...”
Chưa kịp nói hết, một giọng nói vô cùng tức giận phát ra từ Thanh Tuyết:
“ Im miệng! Tôi không muốn nghe anh bàn về vấn đề đó.”
Lời nói đậm sát ý, giống như chuyện cậu nói là một thứ vô cùng kiêng kị đối với cô ấy. Hơn nữa, dáng vẻ thở phập phồng kia càng khiến cho cậu không dám nói tiếp, cậu sợ nếu như tiếp tục thì cô ấy sẽ nổi điên mất.
Không khí có chút quỷ dị, không một ai nói lời nào.
Một lúc sau, Thanh Tuyết có vẻ như đã bình tĩnh hơn. Cô nhẹ nhàng lấy chiếc ghế bên cạnh, động tác vô cùng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cứ tưởng là cô ấy đã nghĩ thông suốt, cậu đang muốn tiếp tục nói thì...
Một bàn chân đã che lấy miệng của cậu. Đúng vậy, chính là bàn chân của Thanh Tuyết.
Mặc dù bao bọc bên ngoài là một chiếc quần tất, ấy thế nhưng nó cũng không thể ngăn cản được mùi hương cơ thể của cô ấy.
Một giọng nói đầy kiên quyết của Thanh Tuyết phát ra:
“ Anh mãi mãi là người hầu dưới chân tôi. Vậy nên đừng bao giờ nghĩ là sẽ trốn được khỏi chuyện này. Anh hiểu chứ?”