Cho đến hiện tại, cậu vẫn cảm thấy mình vô cùng rác rưởi, vô dụng và ác độc. Chẳng những cậu không làm tròn trách nhiệm là một anh trai, đáng sợ hơn cậu lại còn lấy đi lần đầu quý giá của em ấy, khiến cho em ấy sợ hãi kêu gào...Thế nên cho dù em ấy có tha thứ cho cậu, cậu vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình được.
Cậu muốn chuộc lại sai lầm của mình, muốn cho tâm hồn thanh thản, vậy nên mới chọn cách tiêu cực, ngu ngốc đến như vậy. Bởi cậu đã quá mệt mỏi, chỉ có thể nghĩ đến cách đó mà thôi.
Thế nhưng, cái việc làm “ngu ngốc” của cậu lại kích hoạt cơn lửa giận ngút trời của Tiểu Ngọc. Việc làm này còn đáng sợ hơn việc bỏ rơi em ấy hàng trăm lần, thử hỏi một cô gái mới lớn như Tiểu Ngọc làm sao chịu nổi chứ.
Không hề nói bất cứ một điều gì, Tiểu Ngọc không biết lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, từ từ đi đến đằng sau Lâm Thần, ra lệnh cho Nguyệt Sương:
“ Cô hãy giữ chặt, đừng để cho anh ấy cử động.”
Ánh mắt âm u vô cùng đáng sợ cộng thêm lời nói lạnh lùng đến cực điểm, thân thể Nguyệt Sương không tự chủ run rẩy, vẻ mặt căng thẳng gật đầu. Hai bàn tay cô cũng bắt đầu giữ chặt hơn, chờ đợi hành động tiếp theo của Tiểu Ngọc.
Biểu cảm của Tiểu Ngọc không chỉ khiến cho Nguyệt Sương kinh ngạc, mà chính anh trai của cô ấy – Lâm Thần cũng vô cùng bất ngờ. Chưa bao giờ, cậu lại thấy Tiểu Ngọc trở thành bộ dáng này. Ánh mắt lạnh lùng có đôi chút giống với Linh Nhi, điều này sao có thể?
Cậu chưa kịp tỉnh hồn lại, một cảm giác đau nhói truyền đến tay cậu. Cậu hoảng sợ quay lại, ánh mắt cậu va vào hình ảnh em gái yêu quý của cậu đang từ từ trói hai tay cậu lại.
Cảm giác cơ thể bị gò bó, cậu cố gắng dãy dụa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhắc nhở:
“ Em...mau dừng lại... thả anh ra ngay...”
Nếu là lúc trước, cậu còn có thể giãy dụa nhưng hiện tại cơ thể cậu bị suy yếu, lại cộng thêm Nguyệt Sương giữ chặt toàn bộ tứ chi của cậu, tất cả đã khiến cho cậu không tài nào dùng sức lực được.
Mặc dù vậy, cậu vẫn cố gắng dùng tất cả mọi sức lực để giãy giụa, bởi vì cậu cảm nhận được sự nguy hiểm đang chờ đợi trước mắt. Đây cũng chính là giác quan thứ sáu đã cứu cậu không biết bao nhiêu lần.
Thân thể Lâm Thần đung đưa khiến cho Tiểu Ngọc không thể làm được gì cả. Cô chẳng hề tỏ ra hối lỗi, thậm chí vẻ mặt lại trở nên giận dữ, một tay lấy từ trong túi ra một chiếc bình xịt nhỏ.
Lâm Thần cảm giác thân thể bắt đầu bớt gò bó hơn, chân tay có thể cử động dễ dàng, cậu mở cờ trong bụng. Dự định sẽ cố gắng dãy dụa để có thể thoát khỏi tình cảnh này.
Cảm giác bị trói khiến cho cậu nhớ đến tình cảnh khi ở cùng Linh Nhi, đó là những khoảnh khắc vô cùng đáng sợ. Vậy nên cậu không muốn trải qua cảm giác đó bất kỳ lần nào nữa.
Đột nhiên, trong lúc cậu dãy dụa, một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng từ Tiểu Ngọc phát ra:
“Anh...anh có yêu em không?”
Lời nói có chút đường đột nhưng lại khiến cho Lâm Thần dừng dãy dụa, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tấm lưng mảnh mai của Tiểu Ngọc.
Rất nhanh, cậu thở dài một hơi, ánh mắt né tránh nói:
“Anh...cũng rất yêu em...Thế nhưng..chúng ta là anh em...”
“ Em hiểu rồi! Vậy là anh cần phải trừng phạt.” Giọng nói trở lên lạnh lùng, cắt đứt lời nói của Lâm Thần.
Ngay sau đó, cậu chưa kịp phản ứng, Tiểu Ngọc đã xịt thẳng lọ thuốc kỳ dị vào miệng cậu. Một cảm giác buồn ngủ mệt mỏi truyền tới.
“ Em...em...”
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Tiểu Ngọc, cậu cố gắng đưa tay ra phía trước. Thế nhưng dược hiệu phát huy rất nhanh, cậu chỉ kịp chạm tay vào má của em ấy, ngay sau đó, bầu trời trước mặt cậu bỗng trở nên tối sầm lại. Cả thân thể cậu nằm bất động đầu cậu được Tiểu Ngọc nâng đỡ một cách nhẹ nhàng.
Nguyệt Sương nhìn thấy Tiểu Ngọc làm vậy, ánh mắt lo lắng hỏi:
“ Chúng ta tiếp theo phải làm như thế nào?”
Một điều vô cùng kỳ lạ đã xảy ra, Nguyệt Sương- cô gái vô cùng mạnh mẽ lại đi hỏi ý kiến của một cô gái nhỏ nhắn- Tiểu Ngọc. Thậm chí, chính Nguyệt Sương còn chẳng hề tự quyết định được điều gì, mọi thứ cô làm chỉ tuân theo ý chỉ của Tiểu Ngọc.
Ai cũng sẽ ngạc nhiên trước điều này, thế nhưng phải đặt vào tình cảnh của cô thì mới biết tại sao phải làm như vậy. Cảm giác áp bức nặng nề từ Tiểu Ngọc khiến cho cô có cảm giác khó thở, nó đáng sợ y hệt khi đứng trước cô nàng Linh Nhi. Nhất là đôi mắt kia, đôi mắt nhìn mọi thứ như sâu bọ.
Hơn nữa, cô cùng cảm thông được một chút hiện trạng bây giờ của Tiểu Ngọc. Sau tất cả mọi chuyện, Lâm Thần chỉ coi cô ấy như một người em gái, thử hỏi ai lại không đau lòng được chứ, nhất là khi tình cảm của Tiểu Ngọc chẳng thua kém gì cô cả, thậm chí có chút sâu đậm.
Mà tình yêu là lưỡi hái tử thần cơ mà, việc Tiểu Ngọc làm bây giờ cũng là điều dễ hiểu.
Trở lại với vấn đề thực tế, khi mà cô đang đắn đo chờ đợi, Tiểu Ngọc lạnh lùng nhìn Lâm Thần, hai tay từ từ đặt cậu ấy xuống, nói:
“ Cảm ơn cô đã ngăn cản anh ấy kịp thời. Tôi rất biết ơn cô.”
Tự dưng nghe được lời cảm ơn, Nguyệt Sương ngượng ngạo xấu hổ cười:
“ Không...không có gì!”
Thật ra, cô làm vậy cũng đơn thuần là vì yêu Lâm Thần mà thôi. Nếu như để mọi chuyện đến với cảnh sát, chắc chắn nó sẽ đả động tới Linh Nhi. Đến khi đó thì mọi chuyện sẽ vô cùng rắc rối.
Chưa hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, Tiểu Ngọc đứng dậy, cầm lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc:
“ Nguyệt Sương... tôi có thể nhờ cô chuyện này được không?”
Không hề chậm chễ một chút nào, Nguyệt Sương ưỡn ngực đảm bảo:
“ Cô có chuyện gì cứ nói đi. Chúng ta là chị em tốt cơ mà.”
Lúc này, Tiểu Ngọc gật đầu, ánh mắt quay sang nhìn Lâm Thần, bình tĩnh nói:
“ Chúng ta cần “thuần phục” anh ấy. Vậy nên cô có thể tìm cho tôi một căn phòng thật kín, tôi sẽ tự tay “chăm sóc” anh ấy.”
Nghe đến điều đáng sợ như vậy, không hiểu sao trong lòng cô bắt đầu trở nên run sợ. Đây có khác gì nhốt người khác ở trong phòng kín đâu.
“ Nhưng... nếu như cha mẹ anh ấy về...chúng ta...” Nguyệt Sương lo sợ nói.
Thế nhưng, rất nhanh Tiểu Ngọc đã trấn an:
“ Chuyện này cô không cần lo lắng, tôi có thể đánh lừa hai người bọn họ. Cái duy nhất là chúng ta không được để bất kỳ ai biết được chuyện này.”
Cảm nhận được Nguyệt Sương vẫn còn lo sợ, Tiểu Ngọc giở trò tiểu quỷ, thì thầm vào tai cô ấy:
“ Nếu như chúng ta làm vậy. Chẳng phải là cô cùng có thể... như vậy...sau đó như vậy hay sao...”
Lời nói có chút thô tục khiến cho Nguyệt Sương bừng đỏ mang tai, đầu óc quay cuồng.
Tuy vậy, mặc dù không đồng ý cách làm của Tiểu Ngọc, thế nhưng nghĩ đến những “lợi ích” ấy. Cô lại trở nên thèm muốn lạ thường. Đôi tai lắng nghe từng câu từng chữ, trong đầu tưởng tượng ra khung cảnh vô cùng “ bí ẩn” đó.
Sau vài phút, khuôn mặt Nguyệt Sương đỏ như cà chua, vẻ mặt phấn khích nhìn Tiểu Ngọc nói:
“ Được rồi...tôi sẽ tìm căn phòng theo đúng như cô bảo.”
Nói xong, Nguyệt Sương chạy lon ton ra ngoài. Tiểu Ngọc lúc này mới xoay người lại, từ từ lấy hộp y tế trong tủ, sau đó đi đến gần Lâm Thần.
Chiếc váy ngắn làm lộ chiếc đùi trắng nõn mịn màng, cô nhẹ nhàng đặt đầu của Lâm Thần lên đó, một tay xoa nhẹ mái tóc, tay còn lại từ từ chà nhẹ vết thương ngoài da.
Vừa làm, cô vừa âm thầm nói:
**“ Anh sẽ không thể nào thoát khỏi em được đâu!!!”