Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 393: Tất cả các người đều là rác rưởi- Ngoại truyện P5



Dù cho đó chỉ là một nam sinh chạm vào người, Linh Nhi vẫn nổi cơn ghen, bàn tay run rẩy cắn răng cùng với dáng vẻ ăn cả bình giấm chua làm cho bất kỳ ai cũng không dám lại gần.

Cả lớp còn chưa kịp định hình chuyện gì đã xảy ra, thậm chí các bạn nam không kịp tiếc nuối cho thần tượng sét đánh của mình, Linh Nhi đã ngay lập tức xoay người lại, dắt tay Lâm Thần đi đến bục giảng, vẻ mặt lạnh băng cùng với ánh mắt cao cao tại thượng nhìn toàn bộ lớp học, một tay cầm micro, một tay đan xen với bàn tay Lâm Thần, giọng nói đầy mỉa mai nói:

“ Đầu tiên, xin tự giới thiệu, tôi chính là người tự tay thành lập ngôi trường này- Linh Nhi. Hãy nhớ lấy tên tôi!!!”

Ngay khi nghe được tin này, lớp học như muốn nổ tung, toàn bộ ánh mắt đều trở nên sùng bái một cách lạ thường.

Mặc dù bọn họ chỉ là học sinh nhưng danh tiếng đáng sợ của cô gái Linh Nhi đến hiện tại vẫn còn lưu lại trong đầu. Một cô gái rất trẻ với dáng vẻ xinh đẹp chi phối nền kinh tế nhưng lại vô cùng kín tiếng. Đế chế của cô nàng rất hùng mạnh, ai ai cũng có ước mơ được làm dưới trướng, chỉ cần làm bảo vệ là có thể nuôi sống cả nhà cả đời mà không cần phải lo nghĩ gì cả.

Nói không ngoa thì chỉ cần có một chút tên tuổi của cô ấy, chắc chắn cuộc đời của bọn họ sẽ sang một trang khác tươi đẹp hơn rất nhiều.

Điều đáng buồn là mặc dù tên tuổi lớn, lại vô cùng được chào đón, là thần tượng của biết bao người nhưng cô ấy chưa bao giờ lộ danh tính. Tất cả chỉ gói gọn trong bốn từ : “Bông hoa băng giá”.

Ấy thế mà, ngay hôm nay, bọn họ lại có thể gặp được “người ấy”. Tuyệt vời hơn nữa khi mà ngôi trường này lại thuộc sở hữu của cô ấy, điều này có nghĩa là tấm bằng của bọn họ sẽ vô cùng có giá trị, chắc chắn sẽ thay đổi cuộc đời bọn họ.

Trong đầu bọn họ bây giờ, toàn bộ tâm trí đang nghĩ đến tương lai tươi sáng, một công việc nhẹ lương cao đang chờ đợi họ phía trước, hơn nữa, bọn họ cũng có thể nhận được vô số lời nịnh hót cùng với ca ngợi không ngừng. Một trải nghiệm mà chỉ cần nghĩ tới đã khiến bất kỳ ai phải rung động.

Có thể một số người cho rằng Linh Nhi nói không hề có bằng chứng, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy Linh Nhi, từ khí chất cho đến dáng vẻ, ánh mắt đều toát lên vẻ cao quý không thể làm giả được. Bọn họ mặc dù cũng là những con người vô cùng xuất chúng nhưng đứng trước mặt cô ấy, bọn họ cảm giác bé nhỏ đáng thương đến nhường nào.

Một con người như vậy không thể nói đùa được, hơn nữa, toàn bộ những người có chức vụ cao trong trường đang khép nép đứng ngoài cửa, thử hỏi ngoài cô ấy ra thì có ai có đủ sức ảnh hưởng như thế. Phải biết từ lúc ngôi trường thành lập, hiệu trưởng chưa bao giờ xuất hiện tiếp đón khách cả.

Các nam sinh, nhất là những đứa bạn chơi cùng Lâm Thần đều cảm thấy rất là sốc. Chính bọn họ cũng không thể tin cảnh tượng trước mắt mình. Lâm Thần đang nắm lấy tay người trong mộng của biết bao người, hơn nữa, cái dáng vẻ miễn cưỡng này là sao? Cậu ta không cảm thấy mình chính là người may mắn nhất trái đất này hay sao? Hay cậu ta chỉ đang giả vờ để trêu tức bọn họ.

Vô số những ánh mắt ngưỡng mộ nhưng cũng chẳng thiếu những ánh mắt ghen ghét dành cho Lâm Thần. Dù cho Lâm Thần hoàn hảo đến mức cô gái nào cũng phải ao ước, thế nhưng dường như cậu ấy vẫn chưa thể chạm tới mức có thể đứng cạnh Linh Nhi được.

Tất nhiên, bọn họ không biết được sự thật rằng Lâm Thần đêm nào cũng bị Linh Nhi “giày vò” tới sáng, thế nên Lâm Thần mới sợ sệt như vậy.

Linh Nhi nhăn mặt không kiên nhẫn, quá ồn, thật sự là quá ồn, nơi này dường như không phù hợp dành cho chồng yêu của mình... Lũ con trai bẩn thỉu đang nhìn anh ấy... thật là kinh tởm...

Dường như biết được suy nghĩ của Linh Nhi, Lâm Thần không dám chần chừ mà ra hiệu mọi người im lặng.

Tất nhiên, các sinh viên khác cũng không phải kẻ ngốc, mọi người đều im lặng lắng nghe những lời “ngàn vàng” của Linh Nhi. Phải biết, đây là cơ hội nghìn năm có một, nếu như có thể kết bạn được với cô ấy thì còn gì bằng.

Đúng là một ý nghĩ rất đẹp, thế nhưng ngay sau khi lớp trật tự, toàn bộ thầy cô cũng xếp thành hàng lắng nghe, Linh Nhi khi này mới dội một gáo nước lạnh vào tất cả mọi người đang nghe bằng giọng nói rất khinh thường:

“ Các người là một lũ rác rưởi! Thật sự nhìn các người thật bẩn mắt tôi!”

Lời nói “ngàn vàng” của Linh Nhi khiến cho tất cả mọi người đều ngơ ngác, đến chính cả Lâm Thần cũng không thể tin được những gì cô ấy vừa nói.

Trong lòng ai cũng tức giận, dù sao thì bọn họ cũng có lòng tự trọng chứ! Tại sao cô lại có thể nói bọn tôi là “rác rưởi”? Chẳng lẽ cô không biết cách đối nhân xử thế sao? Hay là cô cậy mình có quyền thích làm gì thì làm?

Rất nhiều suy nghĩ chửi rủa đang ẩn giấu sâu trong lòng nhiều người ở đây. Thậm chí có một số người còn muốn đứng dậy phản đối. Tuy nhiên, khi nhìn các thầy cô đằng sau cúi đầu không dám ngẩng lên nói một câu cùng với khung cảnh căng thẳng đáng sợ, ý chí rất nhanh bị dập tắt.

Linh Nhi cười khinh miệt, nhìn xung quanh toàn bộ sinh viên không dám ngoảnh mặt nói:

“ Sao không ai đứng lên phản đối? Các người thấy mình oan? Hay có khúc mắc gì nào?”

Vừa đấm vừa xoa, Lâm Thần cảm giác không khí lớp càng ngày càng không ổn, thế nên cậu cúi đầu lo lắng nói nhẹ vào tai của Linh Nhi:

“ Em đang làm gì vậy?”

Ngay khi nghe thấy Lâm Thần lo lắng, Linh Nhi ngoảnh mặt lại, vẻ mặt xoay đổi 360 độ. Từ khuôn mặt khinh miệt lạnh lùng trở nên ôn nhu, đáng yêu vô cùng. Có lẽ, chỉ có cậu hiện tại mới được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này.

Chụt...

Linh Nhi không ngần ngại trước mặt nhiều người trao nụ hôn vào môi dành cho cậu. Cũng may là khi này toàn bộ mọi người đang cúi đầu, nếu không thì đây sẽ chính là một chuyện sốc.

“ Em chỉ muốn dạy cho bọn họ một bài học. Anh đừng lo lắng nha!!!” Linh Nhi nói vào tai Lâm Thần giọng nói đầy phần ngọt ngào, như muốn khiến cho Lâm Thần ngập trong biển đường.

Lâm Thần ngơ ngác khi bị Linh Nhi làm hành động bất ngờ đột ngột như thế. Cậu thậm chí còn không dám tin đây là sự thật, thế nhưng vị ngọt trên đôi môi cậu vẫn còn, chứng tỏ nó không phải là giấc mơ.

Linh Nhi cũng rất nhanh thay đổi vẻ mặt lạnh lùng ban nãy. Có lẽ, cô cũng chỉ biểu hiện dáng vẻ ngọt ngào đó trước mặt Lâm Thần mà thôi. Đối với cô, Lâm Thần là tất cả, và đương nhiên chỉ có anh ấy mới được quyền chạm vào người cô, làm tất cả những điều mà anh ấy muốn.

Thấy không ai đứng dậy phản bác, cô khi này mới bắt đầu chất vấn:

“Phải chăng các người nghĩ rằng trường này dành cho các người hay sao? Đừng tưởng mấy cái trò mèo của các ngươi có thể vượt khỏi tầm mắt tôi. Các người có biết là để có thể ngồi ở đây, học ở tại nơi này, hưởng thụ mọi thứ xa xỉ nhất... là nhờ công lao của anh Lâm Thần không?”