Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 406: Thuê Phòng - Ngoại truyện P18



Không bàn đến vấn đề phòng đầy đủ mọi thứ hay không, thứ cậu để ý chính là bản thân không hề có một xu dính túi. Hơn nữa, phòng càng cao cấp thì sẽ càng bị để ý, Linh Nhi đã đáng sợ rồi, ấy thế còn có cả Tuyết Ngọc. Chỉ cần một trong hai cô ấy phát hiện chỗ này thì cậu chắc chắn sẽ tiêu đời.

Dường như biết được suy nghĩ của cậu, cô ấy rất khôn khéo nắm chặt chiếc chìa khóa trong bàn tay cậu, vẻ mặt tự tin khẳng định chắc nịch:

“ Cậu đừng lo, hôm nay là ngày khai trương, vậy nên toàn bộ phòng ở đều miễn phí.”

Vừa nói, cô ấy vừa nắm chặt lấy bàn tay của Lăng Thần, tuy nhiên vẻ mặt cô ấy lại tỏ ra đoan trang, chính trực như kiểu việc làm này rất là bình thường vậy.

Một vị tu tiên giả trời sinh tiên thiên chi thể, cộng thêm được bồi dưỡng bởi vô số thiên địa dị bảo thì cho dù có dùng thủ đoạn cao thâm đến như nào thì đối với những người phàm nhân, vẻ đẹp ấy vẫn là một thứ gì đó cao thâm đến nỗi không thể diễn tả được.

Lăng Thần cười một cách miễn cưỡng, vẻ mặt tươi cười nhìn nữ tiếp tân, nhìn cô ấy không ngần ngại mân mê bàn tay mình, cậu cũng chỉ biết gật đầu cố gắng kết thúc câu chuyện.

Chuyện quan trọng hiện tại là nhanh chóng tìm một căn phòng, nếu không thì cậu nghĩ với tiềm lực của Linh Nhi qua miệng Lâm Thần, chẳng mấy chốc chỗ này sẽ được tìm ra.

Cứ tưởng chỉ cần làm theo lời tiếp tân là mọi chuyện sẽ nhanh chóng, nhưng không, có vẻ như cô ấy muốn kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Vô số lời gạ gẫm, làm quen từ cô ấy đều bị cậu từ chối, thậm chí, cô ấy còn sẵn sàng tặng rất nhiều đồ đắt tiền cho cậu làm cho cậu càng ngày càng phản cảm...

Nào thì đi chơi với em, anhsẽ không cần phải lo nghĩ tương lai. Ở cùng em một đêm, em sẽ cho anh biết thế nào là đỉnh cao. Em hứa là sẽ yêu thương, chiều chuộng anh... Những thứ lời “dụ ngọt” như vậy đối với cậu chẳng có tác dụng gì cả.

Không nói đến chuyện cậu đã nghe quá nhiều những lời dụ ngọt khiến cho cậu chẳng có cảm giác, điều quan trọng nhất chính là cậu không dám quen bất kỳ ai khác. Ai biết Tuyết Ngọc sẽ làm gì khi biết chuyện như vậy, cậu thật sự rất sợ vì cậu, những cô gái ngây thơ sẽ lại phải bỏ mạng vì thứ “tình yêu” điên cuồng của cô ấy.

Tiếp tân dù cho rất cố làm quen, cố gắng níu kéo quan hệ nhưng đều vô dụng. Thấy Lăng Thần bắt đầu từ hòa nhã trở nên khó chịu, cô cũng dừng những “trò đùa”của mình lại, nhanh chóng sắp xếp căn phòng riêng dành cho hai người.

Dẫn Lăng Thần đến phòng, không chờ cô chỉ tay vào cửa thì cậu ấy đã nhanh chóng đi vào, đóng cửa phòng một cách nhanh gọn.

Sự lạnh lùng đến thờ ơ của Lăng Thần chẳng những không khiến nữ tiếp tân chùn bước, trái lại, nó lại chính là thứ thuốc kích thích khiến cho cô càng muốn chinh phục cậu ta.

Dáng người đó, thân thể ấy, khuôn mặt như tiên... mọi thứ của Lăng Thần như là một dấu ấn sâu đậm nằm trong bán não cô. Vẻ đẹp chói lóa đó khiến cho cô không hề có chút tự tin nào. Miệng cô run rẩy, từ từ ngửi đôi bàn tay ban nãy vừa chạm vào Lăng Thần mà vẻ mặt đắm đuối...

“ Thật...thật là thơm...”

Chưa bao giờ cô nghĩ bản thân sẽ trở thành “Liếm cẩu” như bây giờ. Có rất nhiều chàng trai cũng trở thành “liếm cẩu” với cô, thế nhưng cô đều khinh thường. Những tên đó chỉ là thèm muốn thân thể cô mà thôi.

Thế nhưng, nếu như bọn họ hỏi ngược lại cô, chắc chắn cô sẽ cười lạnh rồi nói một cách tự tin:

“ Nếu như các anh có vẻ đẹp và khí chất như cậu ta thì tôi sẵn sàng liếm cẩu cho các anh.”

...

Quay trở về Lăng Thần, sau khi thoát khỏi cô gái lắm chuyện đó, cậu mới mệt mỏi đặt Lâm Thần lên giường. Sau đó bản thân từ từ tìm quần áo trong ngăn tủ, bước vào phòng tắm.

Bước chân đến nền gạch hoa nhà tắm, cậu khá là bất ngờ trước vẻ sang trọng nơi đây. Tuy không thể so được với căn phòng tắm quen thuộc của căn biệt thự đáng sợ đó, thế nhưng như này cũng thuộc “hàng xa xỉ” trong xa xỉ rồi.

Bản thân cậu mặc dù không thiếu tiền, thế nhưng trừ khi nguy cấp, nếu không thì cậu sẽ không dám dùng số tiền đó. Đâu ai biết khi cầm số tiền đó, Tuyết Ngọc có tìm ra cậu không?

Trong khoảnh khắc có vẻ yên bình đối với Lăng Thần, thì ở trường cậu vừa rời đi, không khí u ám bao trùm toàn bộ ngôi trường.

Linh Nhi trên người khoác một miếng vải đen, ánh mắt lạnh như băng đang lạnh lùng đi trên hành lang.

Bên canh, Tư Hạ chỉ biết đi theo, vẻ mặt đầy lo lắng không dám nói câu nào. Cô không thể ngờ, cậu chủ lại biến mất một cách bí ẩn như vậy.

“ Tra toàn bộ camera, nếu hôm nay không tìm ra được ai đã mang anh ấy đi thì ngôi trường này cũng không cần tồn tại nữa.”

Lời nói lạnh lùng đầy sát khí khiến cho toàn bộ học sinh trong lớp đều không tự chủ khó thở. Toàn bộ mọi người đều sợ hãi trước câu nói cuối của cô ấy.

Đây không chỉ là việc ngôi trường này biến mất, cái quan trọng hơn chính là tương lai bọn họ sẽ ra sao. Không có ngôi trường này, bọn họ sẽ đi đâu, ai sẽ nhận bọn họ khi mà chính cô ấy đã ra lệnh như vậy.

Tin tức rất nhanh truyền toàn trường, toàn bộ học sinh không còn dám chậm trễ bất cứ phút giây nào, toàn bộ đều điên cuồng đi tìm manh mối về học sinh đặc biệt tên Lâm Thần đó.