Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 418: Một câu định đoạt - Ngoại truyện P30



Ra đến cửa khách sạn, mặc cho nhân viên nhìn cậu một cách kính sợ, thậm chí tay chân bủn rủn nhưng cậu vẫn từ tốn, nhờ Nguyệt Sương lấy chiếc thẻ nhờ thu ngân thanh toán.

Tất nhiên, điều này làm cho Nguyệt Sương không vui, cô khinh thường nhìn đám người xung quanh, vẻ mặt tỏ ra không thích nói với Lâm Thần:

“ Anh trai, tại sao anh lại cần phải bỏ tiền ra. Nếu ai dám lấy một xu của anh, em nhất định...”

Tuy nhiên, chưa kịp nói xong, một cảm giác đau nhẹ trên trán khiến Nguyệt Sương không tự chủ ôm đầu. Nhận ra anh Lâm Thần làm, cô mới dùng vẻ mặt oan ức nói nhỏ:

“ Sao anh lại cốc đầu em?”

Nhìn dáng vẻ đáng yêu vô đối của Nguyệt Sương, ai ai nhìn cũng muốn che chở, đùm bọc. Tuy nhiên, không ai dám nói một câu nào cả, chỉ đơn giản em ấy chính là vị tiểu thư đáng sợ. Đám vệ sĩ đang chờ bên ngoài, dàn thành hàng chờ là có thể biết được cô ấy không hề đơn giản.

Lâm Thần tất nhiên sau khi nghe thấy lời than thở ấy, cậu lại bù đắp cho Nguyệt Sương giống như em gái Tiểu Ngọc là xoa đầu một cách nhẹ nhàng. Và đúng như những gì cậu nghĩ, Nguyệt Sương lại giống như chú mèo, dụi dụi đầu vào tay cậu, hai mắt nhắm lại hưởng thụ trông vô cùng đáng yêu.

Cậu cũng không keo kiệt, cậu vừa xoa đầu em ấy nhẹ nhàng vừa giải thích từ tốn:

“ Anh và Lăng Thần đã dùng dịch vụ của người khác, đương nhiên là phải trả tiền. Đây là chuyện nên làm, phải không em?”

Dường như hiểu được ý nói của anh ấy, Nguyệt Sương trong lòng lại chột dạ. Cô quên mất là anh ấy có một tâm địa lương thiện, chẳng trách khi cô nói câu đó, anh ấy lại làm ra hành động như vậy.

Tuy nhiên, cảm giác này thật là đã! Cô mặc kệ, cô chỉ muốn như này mãi mà thôi! Nguyệt Sương nhắm mắt, gật đầu lia lịa chẳng biết là có nghe được Lâm Thần nói gì không!

Đưa thẻ cho nhân viên, nhận thấy nhân viên có vẻ run sợ trước Nguyệt Sương. Hai tay run run không dám tiếp nhận thẻ. Cậu mỉm cười giải thích:

“ Đừng lo lắng, em ấy chỉ hơi nghịch ngợm một chút thôi! Toàn bộ chi phí hôm nay cô tính vào thẻ này giúp tôi nha! Tiếp nữa, tôi muốn toàn bộ hành động của tôi hôm nay được giữ bí mật!”

Lâm Thần vừa nói vừa đưa chiếc thẻ lên tay nhân viên. Nhân viên mặc dù không dám nhận, tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Nguyệt Sương, cô không dám làm gì khác ngoài nghe theo lời của Lâm Thần. Động tác vô cùng tỷ mỉ, dường như chỉ cần sai một chút là sẽ có tận thể xảy ra, cho đến khi hoàn thành xong toàn bộ thủ tục cần thiết, cô ấy mới kính cẩn đưa thẻ lại trên tay Lâm Thần, vẻ mặt cố gắng che giấu nỗi sợ hãi, lễ phép kính cẩn nói:

“ Thưa...thưa quý khách, chúng tôi đã xóa toàn bộ thông tin liên quan đến ngài. Ngài...ngài còn cần chúng tôi giúp gì nữa không ạ?”

Không thể không nói, thời gian làm việc khá nhanh, Lâm Thần gật đầu hài lòng, nói với nhân viên:

“ Không cần đâu, tôi phải rời đi rồi!”

Tuy nhiên, đúng lúc này, Nguyệt Sương lại dùng vẻ mặt có chút hoảng hốt nói với Lâm Thần:

“ Chết...chết... anh ơi, em để quên vòng tay ở phòng vệ sinh! Các anh cứ đi ra ngoài trước đi nha!”

Nguyệt Sương nói xong, cô ngay lập tức chạy thẳng hướng nhà vệ sinh một cách vội vã. Điều này khiến cho Lâm Thần không còn cách nào khác là cùng với Lăng Thần đi ra ngoài xe.

Nguyệt Sương mặc dù hướng nhà vệ sinh đi, tuy nhiên khi thấy Lâm Thần đã đi ra ngoài, cô dừng lại bước chân.

Khi này, một điều vô cùng khủng khiếp đã xảy ra, Nguyệt Sương thay đổi ngoạn mục 180 độ, vẻ mặt không còn ngây thơ, đáng yêu ban nãy mà thay vào đó là ánh mắt đáng sợ đến mức khiến cho ai nhìn cũng phải khó thở.

Nguyệt Sương từng bước đi một cách từ tốn, tuy nhiên, mỗi bước đi của cô đều khiến cho tim mỗi người ở đây đều đập loạn một nhịp. Cô lạnh giọng nói với một cô gái ăn mặc vô cùng bình thường đang cúi đầu ở cạnh:

“ Tôi muốn trong ngày hôm nay, toàn bộ khách sạn này phải biến mất. Nghe rõ chưa?”

“ Rõ, thưa tiểu thư!” Cô gái ăn mặc bình thường đó quỳ xuống nói một cách nghiêm túc.

Chỉ một câu, toàn bộ mọi người đều ngơ ngác, vẻ mặt không dám tin nhìn Nguyệt Sương.

Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Nguyệt Sương cười lạnh rồi bước ra ngoài. Có vẻ, đối với cô, chuyện này giống như ăn một chiếc kẹo ngon ngọt.

Tưởng anh ấy không nói gì là cô sẽ tha cho sao? Đừng mơ, anh ấy là người đàn ông của cô, cô không cho phép bất kỳ ai có ý đồ xúc phạm hay làm anh ấy không vui. Nếu dám làm vậy, cô tất nhiên sẽ khiến kẻ đó phải hối hận.

Lâm Thần đang cùng với Lăng Thần nói chuyện hàn huyên trên xe thì nhìn thấy Nguyệt Sương chạy đến ôm chặt, cậu cũng không né tránh, mặc cho em ấy ngồi lên đùi, ôm cậu một cách ngọt ngào.

“ Em tìm được đồ vật chưa?” Lâm Thần lo lắng, xoa đầu hỏi.

Nguyệt Sương khi này lại đổi vẻ mặt vui vẻ, thích thú hưởng thụ món quà của Lâm Thần, lễ phép nói:

“ Em tìm được rồi anh!”

Nguyệt Sương nhận ra là đã quá giờ ăn trưa, cô nhanh chóng nói với thư ký đang cầm lái:

“ Đi thôi, chúng ta quay trở về!”

“ Dạ, thưa tiểu thư!” Nữ tài xế cung kính đáp.

Chiếc xe nhanh chóng chuyển bánh, một đường phi thẳng về căn biệt thự.