Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 434: Nhiệm vụ thất bại- Hoàn thành ngoại truyện



Thân từng là cường giả, thật là buồn cười khi mà một kẻ được vạn người tôn sùng, người người quý trọng lại phải sợ hãi trước mặt một cô gái chẳng hề có tu vi trước mắt, thậm chí cô ấy còn rất xinh đẹp, có lẽ so với tiên nữ còn chẳng hề thua kém.

Tuyết Ngọc nở một nụ cười yêu mị, một tay cô chạm nhẹ vào má của cậu, ngay lập tức, cả thân thể cậu run bần bật không dám cử động. Tình cảnh hiện tại chẳng khác gì tư thế mấy bộ ngôn tình tổng tài bá đạo cả.

Chỉ khác là đáng lẽ vị trí tổng tài dành cho cậu, là kẻ từ từ khiến cho đối phương sợ hãi thì ngược lại, người nắm vị trí chủ động chính là Tuyết Ngọc.

Thật là trớ trêu phải không? Tuy nhiên đó lại là sự thật. Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của cô ấy, cậu chỉ biết run cầm cập nói lắp bắp:

“ Tuyết Ngọc, cô hãy mau trả lời tôi! Tôi muốn nói chuyện với cô!”

Thế nhưng, Tuyết Ngọc đâu có nghe lời cậu. Cả thân thể cô ấy như một con rắn, ôm chặt lấy thân thể cậu. Bàn tay thon dài bao bọc lấy khuôn mặt, từ từ lột chiếc mặt nạ của cậu.

Trông thấy dung mạo thật của cậu, Tuyết Ngọc nở một nụ cười thỏa mãn, thở vào tai cậu từng lời nói ngọt ngào:

“ Em vẫn đang nói chuyện với anh mà! Anh đừng giận em nhaaa!!! Vậy anh có thích em làm như vậy không?”

Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng âu yếm lấy đôi tay cậu, cảm giác giống như một thiếu nữ đang cố chiều chuộng người tình đầu tiên của mình vậy.

Sự ngọt ngào ấy khiến cho Lăng Thần càng sợ hãi trong lòng. Mặc dù chỉ chung sống với cô nàng này chỉ trong thời gian ngắn, và người ta cũng hay nói là tính cách con gái rất khó hiểu nhưng có một điều cậu chắc chắn là tính cách ngọt ngào này chính là đang báo hiệu một cơn đại cuồng phong sắp ập tới.

Tuyết Ngọc ác độc, sát phạt quyết đoán, không một ai dám chạm vào thì ai cũng biết. Mọi người luôn luôn ngưỡng mộ cô, cho rằng cô ấy chính là niềm kiêu hãnh của mọi cô gái, là người hoàn hảo nhất trên đời. Và cũng đúng như vậy, sắc đẹp của cô ấy có thể khiến bất kỳ chàng trai nào nhìn thấy cũng sẽ phải siêu lòng.

Tuy nhiên, ở cùng cậu, cô ấy gần như biến đổi tất cả. Có vẻ như quan niệm tình yêu của cô ấy không giống với mọi người. Nếu thích thứ gì đó thì cho dù nó là sao trên trời, là thứ không thể chạm tới được thì cô cũng sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để chiếm đoạt. Và tất nhiên, cô ấy cũng coi cậu như một món đồ vậy.

Việc bây giờ cô ấy đang ngọt ngào như thế chính xác là đang cảnh cáo cậu không được làm hành động quá trớn. Cậu đã từng trải qua chuyện này trước kia, và kết quả của việc chống đối lại chính là... Nghĩ đến đây, cậu xanh mặt không dám nhớ lại hậu quả đó. Chỉ biết rằng đó chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất cuộc đời cậu.

Là một người thông minh, cậu biết mình nên làm gì. Cậu suy nghĩ một cách chu toàn, tự cố gắng trấn an bản thân, giọng nói bắt đầu trở nên nhu hòa, mặc kệ cho cô ấy hành động như nào. Cậu nói một cách đầy nhẹ nhàng:

“ Em làm vậy không sai, thế nhưng anh vẫn còn bị trói, anh đâu có thể ôm em được.”

Có vẻ như lời nói của cậu đã kích hoạt một thứ gì đã khóa lại trong lòng Tuyết Ngọc bấy lâu. Cô ấy kích động, cả thân thể ôm chặt người cậu, vẻ mặt hạnh phúc đến mức muốn làm người ta vui vẻ, phấn khích nói:

“ Anh...anh muốn ôm em sao? Anh không muốn chạy trốn khỏi em nữa sao? Anh...anh...”

Dường như quá hạnh phúc, Tuyết Ngọc không kìm được mà rơi lệ. Khi này, chính Lăng Thần còn không tin được là cô ấy lại phản ứng lớn như vậy.

Tuyết Ngọc chưa bao giờ rơi lệ, kể cả khi cô ấy có thương tích, đau đớn thì nhất quyết cũng không kêu ca một câu chứ đừng nói chi là khóc. Đối với cô ấy, khóc lóc chính là dấu hiệu của kẻ yếu đuối, mà kẻ yếu đuối thì không thể đứng ở trên đỉnh cao như vậy.

Ấy thế mà bây giờ, cậu lại thấy cô ấy khóc, thậm chí nước mắt còn không ngừng chảy ra. Điều này minh chứng rõ cho sự hạnh phúc của cô ấy lớn như thế nào.

Chẳng lẽ... cô ấy chỉ mong cậu yêu cô ấy? Dù nói thế nào đi nữa thì Tuyết Ngọc cũng là một thiếu nữ. Thiếu nữ thì cũng có khao khát, cũng có ước mơ chứ!

Nhìn cô ấy khóc, trong lòng cậu không hiểu sao lại có chút thương cảm. Cậu nhẹ nhàng để cô ấy dựa vào vai, mặc kệ hai tay bị còng, cậu vẫn cố gắng vỗ vai cô ấy, dỗ dành:

“ Được rồi, được rồi... Đừng khóc... Đừng khóc...”

Mặc dù rất rất muốn làm cho cô ấy vui vẻ như xưa, thế nhưng yêu cầu của cô ấy thì cậu khó lòng chấp nhận. Cậu hiện tại không phải người của trái đất, chính xác là người tu tiên. Vậy nên cậu chỉ biết xin lỗi cô ấy, chỉ mong cô ấy sớm quên cậu.

Được Tuyết Ngọc tháo còng tay, việc làm đầu tiên của cậu không phải là chạy trốn như bao lần. Trái lại, cậu nhẹ nhàng giúp Tuyết Ngọc chỉnh sửa quần áo và tóc tai.

Do vật lộn trên giường trong khoảng thời gian dài, tóc của cô ấy đã có chút rối. Cậu từ từ dùng lược chải lại mái tóc trong sự khó tin của cô ấy.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Tuyết Ngọc vừa nắm chặt tay cậu vừa hát, dáng vẻ đáng yêu như một đứa trẻ, khác xa so với hình ảnh cậu biết về cô ấy ngày trước.

Cậu thấy Tuyết Ngọc ngoan ngoãn như vậy, khi này cậu mới dám hỏi chuyện cô ấy:

“ Tại sao em lại có thể tìm tới anh vậy?”

Tuyết Ngọc dường như cũng quá hạnh phúc vì được cậu đối xử như vậy. Thế nên cô cũng không nghĩ nhiều trả lời:

“ Em rất rất nhớ anh! Anh có biết không? Từ ngày mất anh, em đã cố gắng đi tìm rất nhiều nơi nhưng đều không có tung tích. Trong lúc bất lực nhất, trong giấc mơ của em xuất hiện hình ảnh anh ở tại đây. Ban đầu em cũng không tin, thế nhưng trong lòng em khi đó đã quá nhớ anh rồi. Vậy nên cũng cố gắng thử tìm xem sao?”

Nghe thấy lý do có phần khá hoang đường của Tuyết Ngọc, Lăng Thần không nói gì cả. Cậu vẫn chăm chú chải chuốt mái tóc mượt mà của cô ấy, vừa cười vừa nói:

“ Thật là trùng hợp nha. Có vẻ như giấc mơ đó đã thật sự linh nghiệm.”

Vừa nói đến đây, Tuyết Ngọc không kìm được mà ngoảnh mặt lại, ánh mắt sáng lên ôm chầm lấy người cậu, thích thú nói:

“ Đúng vậy, em rất vui vì chúng ta đã gặp lại nhau. Mặc dù em không biết tại sao anh lại biến mất. Thế nhưng chỉ cần chúng ta gặp lại nhau tại đây là em cũng đủ mãn nguyện rồi!”

Tuyết Ngọc ngoan ngoãn, nằm gọn trong lòng cậu khiến cho cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu. Có lẽ, nếu như cô ấy ngoan ngoãn như vậy thì cậu đâu có phải chạy một cách điên rồ như vậy. Nhìn cô ấy hiện tại chẳng khác gì một chú sóc nhỏ vô hại, ngoan ngoãn đáng yêu cả, thử hỏi ai mà không quý được chứ.

Thế nhưng, Tuyết Ngọc rất nhanh đã cầm lấy tay cậu, ánh mắt đầy vẻ chờ mong nhìn cậu, nói:

“ Chúng ta...quay trở về nhà nha! Anh yêu!”

Lời nói vô cùng khẩn thiết, chân thành của Tuyết Ngọc làm cho cậu cảm thấy vô cùng bối rối. Biết sao giờ, khi mà cậu không còn là người Trái Đất.

Nhìn em ấy chờ mong, trong tim cậu không tự chủ nhói lên. Cậu cảm thấy mình rất vô dụng, bất tài. Tuy nhiên cậu cũng không thể nói dối thêm được nữa.

Suy nghĩ một lúc, cậu đã làm ra một điều vô cùng khủng khiếp, đó chính là nói ra toàn bộ sự thật:

“ Tuyết Ngọc, thực ra anh là...”

Lăng Thần cố gắng kể cho Tuyết Ngọc nghe hết về chuyện hệ thống. Mà chính cậu cũng không biết là bản thân đã phạm phải lỗi sai nghiêm trọng.

!!!

“ Cảnh báo, cảnh báo. Ký chủ đã vi phạm nghiêm trọng điều luật của hệ thống. Đó là không được kể bất kỳ thông tin của hệ thống ra ngoài( Ngoại trừ những kẻ hệ thống cho phép).”

“ Vì ký chủ đã vi phạm, hệ thống xin phép thu hồi toàn bộ công năng của hệ thống. Phạt ký chủ ba ngày giam giữ tại đây. Nhiệm vụ cũng sẽ tính là thất bại. Toàn bộ vật phẩm và tu vi cũng sẽ bị vô hiệu hóa với thời gian 10 ngày sau khi ký chủ thoát khỏi Trái Đất.”

Lăng Thần sau khi nghe một tràng âm thanh máy móc, vẻ mặt cậu trở nên xanh xao. Cậu thật sự đang làm chuyện gì thế này? Tại sao lại vi phạm điều quan trọng nhất của hệ thống.

Vì đã bị thu hồi toàn bộ công năng, vậy nên Tuyết Ngọc hiện tại chẳng phải... Nghĩ đến đây, cậu không chần chừ muốn bỏ chạy.

Tuy nhiên.

“ Anh dám bỏ chạy ư!!! Hahaha... Dám chạy trốn khỏi bổn tiểu thư mà còn muốn phản kháng sao!” Tuyết Ngọc trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, ánh mắt như thú dữ nhìn chằm chằm cậu. Một mũi kim tẩm thuốc mê ngay lập tức được bắn ra.

Còn tiếp...

Phần sau toàn bộ là sắc, là cuộc "Truy đuổi" Của các cô gái, nó không phù hợp với độ tuổi. Vậy nên tác xin dừng tại đây. Nếu các bạn muốn đọc tiếp thì hãy tìm đến bộ thứ hai. Tác xin dừng ngoại truyện ở đây để tránh quá lan man. Cảm ơn mọi người.