Thấy Ngọc Thư chăm sóc Linh Nhi chu đáo như vậy, thân là một người cha của Lâm Thần cũng cảm thấy yên lòng.
Quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho chính ông cũng khó thể nào tin được. Chính ông cũng khó có thể tin nàng dâu mà đứa con trai ông mang đến lại chính là vị tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh Linh Nhi.
Con bé đáng sợ như thế nào, chính ông chỉ có thể nghe loáng thoáng, căn bản ông có thể gói gọn trong hai từ: “ Tài giỏi”. Nếu lướt tin tức ở trên mạng thì sẽ không thiếu những tin về sự lợi hại của con bé khi có thể một mình xây dựng đế chế, nuốt chửng thị trường, thậm chí còn có cả quân đội riêng bảo vệ.
Đời này của ông, đây là lần đầu tiên có thể nhìn thấy một cô gái có thể làm ra những điều vĩ đại như thế. Ông còn nghĩ đây chỉ là tin giật gân, hoặc chỉ là trùng tên mà thôi, đơn giản vì nó quá là khó tin, dù sao đứa con trai của ông cũng không phải là công tử giàu có gì, thậm chí đứa bé còn phải đi làm thêm để phụ giúp cha mẹ, làm sao mà có thể làm siêu lòng một đại nhân vật như con bé ấy được chứ.
Thế nhưng, ngay khi gặp, ông đã phải khiếp sợ trước uy áp cùng với vô số binh lính vũ trang đầy đủ bảo vệ con bé. Lần đầu tiên, ông cảm thấy ngạt thở chỉ vì đứng trước một người, đây thật sự là tồn tại gì chứ. Ông có một ảo giác là chỉ cần phản bội lại cô bé trước mắt thì chắc chắn sẽ nhận được cái kết vô cùng bi thảm. Nhất là ánh mắt của con bé khi đó, ông chỉ có thể miêu tả bằng câu nói: “ Cực kỳ đáng sợ!”
Khi đó, ông tin một nghìn phần trăm cô bé trước mặt chính là “Ác ma” trong mắt những kẻ tư bản: Linh Nhi. Cũng may là con bé rất nhanh đã trở nên hòa ái, thậm chí là còn khóc lóc chạy đến ôm Ngọc Thư, nếu không thì chính ông cũng sẽ không chịu nổi mất.
Lâm Thần hiện tại mất tích, ông cảm thấy vô cùng lo lắng và bồn chồn, thế nhưng nếu so với những gì con bé Linh Nhi biểu hiện thì ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Rốt cuộc, con trai của ông đã cho Linh Nhi ăn thuốc mê gì mà để con bé lo lắng đến mức điên khùng như vậy. Có lẽ, đó cũng là duyên số trời định chăng?
Thở dài một hơi, ông từ từ đi ra ngoài, nhìn lên bầu trời tươi đẹp mà ông chẳng hề cảm thấy dễ chịu một chút nào.
Rốt cuộc, đứa con trai Lâm Thần của ông hiện tại đang ở đâu?
Vì trong khoảng thời gian chiến tranh, vậy nên toàn bộ những gia tộc đều âm thầm chuyển tài sản sang nước ngoài. Kể cả gia tộc của Thanh Tuyết, Nguyệt Sương và cả Ngọc Băng cũng không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, một điều kỳ lạ là Tô Nhan lại âm thầm che chở, giúp đỡ hết mực đối với những người từng thân cận với Lâm Thần. Có lẽ, hiện tại cô chỉ có thể làm như vậy để có thể làm dịu bớt đi cảm giác tội lỗi trong lòng.
Chính cô cũng không ngờ, Lâm Thần lại có thể quen biết nhiều mỹ nhân như thế. Mà tất cả những cô gái này nếu không phải đẹp mê động lòng người thì cũng là tiểu thư khuê các. Tuy nhiên, khi cô hỏi, từng người đều cho rằng mình là người yêu Lâm Thần nhất. Toàn bộ bọn họ đều muốn độc chiếm riêng cậu ta vậy.
Không khí bắt đầu giương cung bạt kiếm, Thanh Tuyết bắt đầu tức giận, hai má phình lên chỉ tay vào Tiểu Ngọc và Nguyệt Sương nói:
“ Các cô…các cô thật là vô sỉ, tại sao các cô có thể làm chuyện đó với anh ấy? Anh ấy rõ ràng đã coi cô là em gái cơ mà?”
Lời nói mặc dù nghe thì có vẻ mắng chửi nhưng ai cũng cảm thấy buồn cười. Dáng vẻ ghen tỵ hiện rõ trên mặt Thanh Tuyết, điều này làm cho Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương thích thú không thôi. Hai người đều cố ý để lộ chiếc nhẫn mà Lâm Thần tặng, tự hào nói:
“ Thanh Tuyết, cô nói cái gì vậy? Tại sao có thể nói tôi vô sỉ được chứ. Anh ấy chính là người “ăn” bọn tôi trước mà. Hazz… thật đáng buồn mà, muốn làm em gái anh ấy lắm chứ nhưng cũng không được.”
Tiểu Ngọc nói một cách châm biếm, câu nói giống như than thở nhưng trên mặt toàn bộ đều là sự hạnh phúc. Thậm chí, cô còn từ từ xoa xoa nhẫn giống như đang muốn thông cáo cho Thanh Tuyết biết Lâm Thần chính thức là của cô.
Hành động như vậy làm cho Thanh Tuyết vô cùng khó chịu, hai má cô đỏ lên, dáng vẻ tiểu thư bây giờ không còn, thay vào đó là dáng vẻ giống như một cô thiếu nữ mới bị người khác chiếm đi đồ vật của mình. Thế nhưng, rất nhanh Thanh Tuyết giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, cô ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin nói:
“ Chà, cô cũng tự tin đó. Thế nhưng rốt cuộc thì hai người vẫn là anh em mà thôi. Chắc chắn cha mẹ cô sẽ phản đối kịch liệt. Còn tôi thì khác, tôi có nhan sắc, có quyền và có tiền, chắc chắn anh ấy sẽ bị tôi mê hoặc mà thôi.”
Nói đến đây, Thanh Tuyết lại bộc lộ ra sức mạnh của mình. Mỗi cử chỉ của cô đều vô cùng ưu nhã, quyến rũ và cao quý. Điều này cũng làm cho Tiểu Ngọc ghen tỵ, đơn giản là vì chính cô cũng đang cố gắng học tập chúng.
Đừng tưởng chỉ là mấy hành động nhỏ nhặt mà coi thường chúng. Đó chính là một vũ khí đáng sợ dùng để công kích trái tim chàng trai. Thử hỏi xem, ai không muốn có một cô bạn gái hiểu biết, tế nhị, biết lấy lòng người ngoài chứ. Hơn nữa, cô mặc dù không hề thua kém về mặt nhan sắc so với Thanh Tuyết thế nhưng nhờ cách ăn mặc, từng cử chỉ cao quý của cô ấy bổ trợ giúp cho vẻ đẹp được nâng cao thêm rất nhiều. Nói tóm lại, cô chính thức đang thua vế so với Thanh Tuyết.
Trên hết, cô ấy cũng đoán đúng một chuyện, dù không phải là anh em ruột nhưng trong mắt bố mẹ cô thì luôn luôn nhận định hai người là anh em. Vậy nên việc cha mẹ cô chấp nhận cho cô tiến tới với anh ấy dường như là không thể.
Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Thanh Tuyết, tất nhiên là Tiểu Ngọc không hề chịu thua, cô dậm chân xuống đất, vẻ mặt tức giận đáng yêu nói:
“ Không được cha mẹ đồng ý thì sao chứ? Tôi vẫn sẽ đi cùng anh ấy, anh ấy đi đâu thì tôi đi theo đó. Sẽ có một ngày cha mẹ của tôi sẽ đồng ý mà thôi.”
Nói xong, Tiểu Ngọc lộ ra vẻ mặt tinh nghịch, trêu đùa:
“ Còn hơn cô, thân là thiên kim đại tiểu thư cao quý mà lại để thua một đứa trẻ như tôi. Nghe thật đáng buồn nhỉ?”
Lời nói quỷ quái này khiến cho Thanh Tuyết tức giận không chỗ phát tiết, cô đang định phản bác lại những lời Tiểu Ngọc nói thì một giọng nói nghiêm nghị từ phía xa:
“ Còn định cãi nhau đến bao giờ? Hai người cũng lớn rồi, đâu phải trẻ con nữa đâu?”
Nghe đến lời này, cả Tiểu Ngọc và Thanh Tuyết đều không tự chủ sợ hãi co ro một góc, hai người đều phình má, cúi đầu xuống như đã biết lỗi sai của mình. Tô Nhan nhìn thấy không tự chủ lắc đầu:
“ Lâm Thần ơi là Lâm Thần, cậu nuông chiều mấy nhỏ này quá rồi!”
Một bên khác, Ngọc Băng khi này mới đi từ một bên, vẻ mặt có chút rụt rè nhìn Tô Nhan, nói mấp máy:
“ Cảm…cảm ơn chị… đã cứu em!!!”
Lời nói này cũng là lời hiếm hoi làm cho Tô Nhan có chút thả lỏng. Nhìn Ngọc Băng thân thể gầy gò do lâu ngày không ăn, cô sai người hầu nhanh chóng chuẩn bị một số đồ ăn. Sau đó, cô quay sang nhìn Ngọc Băng, ân cần nói:
“ Em làm tốt lắm, hiện tại em hãy sống cuộc đời của chính mình. Chị chắc chắn sẽ không để bất kỳ ai tổn thương tới em, cho dù là ba mẹ em đi chăng nữa.”
Nói xong, cô không tự chủ xoa đầu Ngọc Băng một cách ân cần, giống như một người chị cả trong nhà.