Thanh Tuyết cảm thấy bầu trời như sụp đổ, gương mặt cô trắng bệch, một cảm giác như mất một thứ gì đó rất quan trọng mà chính Thanh Tuyết cảm nhận được điều đó:
- Đây không phải là sự thật.... Mình chỉ đang nằm mơ mà thôi...
Cảm giác như không tin vào sự thật tràn ngập trong đầu, cô thực sự không tin Lâm Thần lại rời đi một cách phũ phàng như vậy. Cô còn chưa nói một lời xin lỗi, cô còn chưa tỏ tình mà anh ấy đã đi rồi. Thanh Tuyết cũng chẳng quan tâm đến quần áo mình xộc xệch, một mạch cô chạy ra ngoài.
Nước mắt cô tràn ra như vỡ đê, thực sự cô bây giờ không dám tin là anh ấy đã biến mất ngay trước mắt mình, cô chỉ muốn anh ấy biết được tâm ý của mình.
Mang theo khuôn mặt đẫm lệ, cô chạy ra khỏi phòng. Chính cô còn không biết chạy đi đâu, bây giờ trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: “Ngăn cản Lâm Thần!” miệng của Thanh Tuyết lẩm bẩm nhưng lời nói đó, cô chạy thật nhanh ra ngoài. Nhưng vì Thanh Tuyết không chú ý nên đã va trúng một người hầu trong nhà.
Người hầu cảm nhận được có một vật thể đâm vào mình, cảm giác đau đớn truyền tới. Tên nào không có mắt vậy, có biết nhìn đường không??? Người hầu tức giận muốn chửi tên vừa lao vào cô một trận té tát. Nhưng khi nhìn người va vào mình lại là cô chủ của mình, tên người hầu biến sắc run rẩy.
-Cô....cô...cô chủ.....
Sắc mặt người hầu trắng bệch nhưng khác với Thanh Tuyết là trắng bệch vì sợ. Cô chỉ là người mới tuyển vào, không ngờ ngay mấy ngày đầu làm đã đụng phải nhân vật lớn như vậy. Trong lòng của người hầu khóc cả dòng sông, cô rất sợ vừa làm được vài ngày đã phải cuốn gói ra đi.
Thanh Tuyết va vào người hầu, cô ngã nhưng không cảm thấy đau. Khuôn mặt cô u sầu, cảm giác như cô như một cỗ máy vậy. Thanh Tuyết quần áo xộc xệch hỏi cô người hầu:
-Anh Lâm Thần chạy đi đâu rồi? Anh ấy chạy đi đâu rồi???
Người hầu rất hốt hoảng khi nhìn thấy cô chủ mình thảm hại như vậy. Nhưng nghe câu hỏi của Thanh Tuyết, cô lại cảm thấy nghi hoặc. Người tên Lâm Thần đó là ai? Tại sao cô chủ của mình lại thảm hại như vậy.
Người hầu suy nghĩ thì thấy có một cậu con trai tướng mạo cực kỳ anh tuấn đi qua đây. Lúc đó cô cũng tưởng đó là một người chức cao vọng trọng, nhưng thật sự anh ta rất soái, cô thậm chí còn bị thôi miên bởi vẻ đẹp của cậu ấy. Thực sự nếu cô không phải người hầu thì chắc chắn sẽ bám theo cậu con trai đó, đúng thật là soái quá đi.
Cô người hầu đang ngẩn ngơ thì nhận ra một điều là lạ. “Không lẽ người đó là người mà cô chủ thích???” cô người hầu nghĩ đến tình huống này thì mặt run sợ. Cô không ngờ cậu con trai đó lại dám làm cô chủ thảm hại như vậy.
Nhìn Thanh Tuyết khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt Thanh Tuyết xinh đẹp bây giờ có thêm một vẻ u buồn, nước mắt chảy ra mà chính Thanh Tuyết còn không biết. Khi nhìn cô chủ thẫn thờ như vậy lại khiến cho nữ hầu lại càng cảm thấy thương tiếc, cô không thể ngờ cô chủ cao quý lại bị một cậu con trai bỏ rơi cả.
Nữ hầu đỡ Thanh Tuyết đứng dậy, cô lấy khăn của mình lau đi nước mắt của Thanh Tuyết, thật sự nhìn Thanh Tuyết bây giờ càng khiến cho người ta cảm thấy đáng thương hơn là đáng trách. Đôi mắt long lanh của Thanh Tuyết nhìn vào mặt của cô nữ hầu, nhưng nước mắt vẫn tuôn chảy ra. Thanh Tuyết hỏi một cách vô ý:
- Anh ấy đâu rồi, anh ấy chạy đi đâu rồi...
Cô nữ hầu nhìn thấy tình cảnh đáng thương của cô chủ như vậy, cảm giác đồng cảm truyền đến. Cô ôm lấy Thanh Tuyết, vỗ vai nhè nhẹ nói trấn an với Thanh Tuyết:
- Cậu ấy đi rồi, tôi sẽ tìm trở về cho cô.
Câu này là một câu nói dối, thực sự điều này có thể làm cho cô mất việc nhưng cô vẫn làm thế. Cô không chịu được cảnh một người bị dằn vặt đến mức kia vậy.
Cứ tưởng là cô sẽ khuyên được cô chủ, nhưng không, Thanh Tuyết không nói gì. Thanh Tuyết chỉ thả tay cô nữ hầu rồi vừa đi vừa nói:
-Anh đâu rồi, tại sao lại bỏ em...
Thanh Tuyết bây giờ không nghĩ gì khác ngoài Lâm Thần. Cô sợ Linh Nhi sẽ bắt anh ấy đi, thực sự cô rất sợ, cô sợ mình lại mất đi thứ rất quan trọng lần nữa. Cô không muốn mất anh ấy, nhưng cô không biết đi đâu cả.
Nữ hầu thấy cô chủ cố chấp như vậy, cô cũng bỏ dở công việc và đuổi theo cô chủ. Nhưng cô nữ hầu thực sự phải bất lực trước tình cảnh này, Thanh Tuyết không nghe cô nói, cứ đi từ từ về phía trước. Thực sự cậu con trai đó làm cô chủ của mình mê muội đến nhường nào???
Nhưng một sự cố đã xảy ra, Thanh Tuyết đi xuống cầu thang nhưng lại trượt chân làm cô ngã nhào xuống...
Thời khắc quá nhanh, cô nữ hầu không kịp trở tay, mặt cô hoảng sợ nhưng không kịp nữa rồi. Thanh Tuyết mà ngã thì chắc chắn sẽ bị thương nặng, thực sự điều này cô nữ hầu không thể đền bù được.
Thanh Tuyết cũng cảm giác được mình ngã, nhưng cô cũng không cảm thấy hoảng sợ gì cả, một cảm giác như cô có thể buông bỏ tất cả.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Có một bóng ảnh bay đến dùng thân đỡ lấy người của Thanh Tuyết. Thanh Tuyết chỉ càm nhận được mình ngã vào một người chữ không phải là sàn nhà.
Nhưng khi Thanh Tuyết nhìn vào người vừa đỡ mình, trong lòng Thanh Tuyết giống như một sa mạc khô cằn bỗng dưng trở thành một thảo nguyên xanh tươi vậy. Người đỡ mình không ai khác đó là Lâm Thần, nhưng anh ấy đang trong trang phục của người hầu như ngày xưa. Điều này khiến cô rơi nước mắt ôm chặt lấy Lâm Thần.
Lâm Thần vừa thay trang phục cũ thì thấy Thanh Tuyết đang ngẩn ngơ ở trên cầu thang, cậu cũng không nghĩ nhiều định ra hỏi thì thấy Thanh Tuyết ngã. Rất may là khoảng cách cậu gần cộng thêm phản xạ cậu cực bén, cậu đã đỡ Thanh Tuyết thành công, nhưng trả giá cho cậu lại là một cú đau trời giáng làm cậu nhăn mặt.
May là cậu tập luyện thường xuyên, chứ không thì cú đỡ người này cũng đủ để người bình thường nằm viện vài hôm. Nhưng cậu cứu được Thanh Tuyết đã là một chuyện tốt, cậu không ngờ Thanh Tuyết lại bất cẩn như vậy, nếu cô ấy ngã thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy.
Lâm Thần làm bức thư đó để đánh lừa Thanh Tuyết, cậu nghĩ Thanh Tuyết vẫn chưa biết thân phận thực sự của mình, cậu bây giờ còn một ngày nữa để chăm sóc nên cậu cũng muốn làm nốt trọng trách này của mình.
Cậu đang muốn hỏi tại sao Thanh Tuyết lại làm điều dại dột như vậy thì chỉ thấy Thanh Tuyết ôm chặt mình, mà một cô gái mới lớn như Thanh Tuyết làm vậy khiến Lâm Thần cảm nhận được sự mềm mại từ thân thể của Thanh Tuyết. Lâm Thần thực sự khó hiểu, cậu còn cảm thấy khó thở vì Thanh Tuyết ôm quá chặt, còn đáng sợ hơn là cô nàng này còn cắn vào cổ cậu như trả thù chuyện gì đó, cú cắn làm Lâm Thần nhăn mặt nhưng cũng không dám đẩy cô ấy ra. Nhìn nước mắt Thanh Tuyết tràn ra ướt một mảnh áo là cậu cũng hiểu cô ấy vừa xảy ra một chuyện cực kỳ đáng sợ. Lâm Thần cũng không biết chuyện đó là gì mà khiến cho một cô gái mạnh mẽ cá tình như Thanh Tuyết rơi vào trạng thái này.
Nhưng rồi Thanh Tuyết thiếp ngủ đi, điều này làm Lâm Thần không biết nói gì hơn. Tự dưng hành hạ cậu đủ kiểu rồi đi ngủ là thế nào??? Lâm Thần thở dài một hơi, muốn gỡ tay Thanh Tuyết ra nhưng cậu càng gỡ thì Thanh Tuyết càng ôm chặt, như kiểu đến chết cũng phải giữ lấy.
Cô nữ hầu khi thấy có người đến cứu thì thở ra một hơi, cô cũng không để ý cô chủ của mình có gì bất thường. Khi thấy cô chủ ôm chặt Lâm Thần ngủ một giấc, nữ hầu cũng không cảm thấy điều gì bất thường cả, chỉ cho là cô chủ quá mệt mà thôi:
Lâm Thần ôm lấy Thanh Tuyết đang ngủ trong lòng cậu, nói với cô nữ hầu:
-Cô chủ mệt rồi, để tôi mang cô ấy vào phòng.
Nữ hầu chỉ cúi đầu lễ phép nói:
-Vâng ạ!
Sở dĩ cô không nói gì thêm là vì cô biết người này là một người được ông chủ lớn nhất tín nhiệm, thực sự người này rất bí ẩn, người này đeo một chiếc mặt nạ làm cho cô không nhìn ra được dung mạo thực sự. Cô chỉ dám nhường chỗ sang một bên.
Lâm Thần từ từ đưa Thanh Tuyết đến phòng của cô ấy, từ từ biến mất khỏi mắt của nữ hầu. Nữ hầu thực sự cảm thấy người này có khí chất rất đặc biệt, khác xa so với những người cô từng thấy.