Sau đó, cha mẹ của Lâm Thần cũng tới thăm. Nhìn con trai hai người nằm trong phòng cấp cứu với không biết bao nhiêu máy móc trên thân, Ngọc Thư không thể đứng vững, nước mắt trào dâng.
Lâm Thần thành ra như vậy khiến rất nhiều người đau khổ. Linh Nhi, Tô Nhan, Nguyệt Sương, Thanh Tuyết, Tiểu Ngọc, Ngọc Băng… ai ai cũng mất ngủ, sức khỏe sa sút, vẻ mặt buồn bã không muốn làm bất cứ thứ gì.
Vì sự kiện chấn động này, vô số người bị vạch trần tội ác, Dương Kỳ cùng đồng bọn đã được đưa ra ánh sáng.
Mặc dù Dương Kỳ đã chết, thế nhưng những người liên quan tới hắn đều không thể thoát khỏi cảnh ngục tù, thậm chí, một số quan chức cấp cao cũng bị đưa ra xem xét.
Sự thật bày tỏ, chiến tranh đến đây cũng đã hòa hoãn, Linh Nhi cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ tới chúng. Vô số người của cô chiến đấu ra đi đều được cô đền bù một cách thỏa đáng.
Mặc dù chính phủ nước M bị tổn hại nặng nề do chiến tranh nhưng lại không dám đòi bồi thường bất cứ điều gì. Thậm chí tổng thống còn đích thân muốn gặp mặt cô nhằm hòa giải, mong muốn níu kéo lại quan hệ thời xưa.
Dù sao thì cả Tô Nhan cùng Linh Nhi đều rời đi, cầm theo toàn bộ tài sản khiến cho đất nước lâm vào khủng hoảng, vô số người thất nghiệp làm cho chính phủ rất đau đầu. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không gây ra bạo loạn nhưng ai cũng biết là tình huống này sẽ không kéo dài được lâu. Nguồn lực của chính phủ chủ yếu dựa vào thuế, các khoản đầu tư bên nước ngoài. Thế nhưng Linh Nhi đã ngay lập tức tuyên bố cắt bỏ toàn bộ mối quan hệ, điều này khiến cho các khoản ngoại tệ gần như bị đóng băng, không một nước nào dám hợp tác với bọn họ nhằm lấy lòng cô ấy. Hơn nữa, việc không thể thu thuế từ hai công ty quái vật cộng với những người bị thất nghiệp cũng là một thách thức vô cùng lớn.
Tất nhiên, Linh Nhi cũng không muốn trả lời, cô khi này đang vô cùng mệt mỏi, ngủ thiếp đi từ bao giờ trên lòng Ngọc Thư.
Ngọc Thư mặc dù rất buồn khi biết được tin Lâm Thần nhưng khi thấy Linh Nhi càng ngày càng yếu dần đi lại càng làm cho cô sốt ruột. Là một người mẹ, cô không muốn con dâu của mình lại thành ra như thế.
Tại sao cô có thể chấp nhận Linh Nhi, mặc dù hai người chưa hề gặp mặt nhau. Đó có lẽ là sức mạnh của tình yêu tuổi trẻ chăng?
Đứa bé Lâm Thần là một người tốt. Ngay lần gặp đầu, cô đã thấy đứa bé ấy vô cùng ngoan ngoãn, lễ phép, biết điều và là đứa vô cùng hiểu chuyện, vậy nên cô cũng muốn bạn đời của đứa bé cũng là một người vợ tốt, hiền thục, luôn quan tâm chồng, và chính Linh Nhi là đứa đáp ứng được tất cả những điều đó.
Những gì cô bé làm, rồi còn ánh mắt ấy, hành động dành cho đứa bé Lâm Thần ấy... nó ngọt ngào, lại khiến bất kỳ ai cũng phải thương xót.
Vì đứa bé Lâm Thần, con bé sẵn sàng chống lại cả quân đội đất nước. Nghe thì thật điên rồ nhưng trong mắt cô, đó chính là tình yêu.
Vì Lâm Thần, con bé đã phải bỏ quyền lực, tự thân đến gặp cô, thậm chí còn khóc, ôm chặt cô, xin lỗi vì không bảo vệ được đứa bé trong khi đó không phải lỗi của con bé… Cô còn cảm thấy hổ thẹn, tại sao trên đời lại có đứa bé ngoan ngoãn, có tình yêu nồng nàn như vậy. Chính cô cũng chưa chắc có thể làm giống con bé được, nghe thật là buồn cười nhưng nó lại là sự thật.
Hơn nữa, mặc dù Linh Nhi tuổi nhỏ nhưng lại vô cùng hào phóng. Con bé bí mật trả nợ cho gia đình cô, chuẩn bị tiệc cưới, quà cáp đầy đủ… có thể nói là tự tay làm hết mọi chuyện. Thậm chí cũng vì điều này mà khiến cho cô và chồng cô ngại ngùng, không dám nhận thêm quà từ tay cô bé.
Hiện tại, con bé mệt mỏi như vậy, cô cảm thấy vô cùng xót thương, mặc cho đôi chân tê dại do ngồi lâu, cô cũng cố ngồi yên một chỗ, dùng đùi của mình để làm gối cho con bé.
Con bé không chỉ giúp Lâm Thần, sâu xa hơn, chính con bé cũng đã giúp cả gia đình cô. Vậy nên cô vô cùng yêu quý cô con dâu này.
Ngay lúc này, bên ngoài xuất hiện thân ảnh quen thuộc, Tiểu Ngọc vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Linh Nhi, sợ hãi run rẩy nói:
“ Mẹ…mẹ…sao Linh Nhi…”
Ngọc Thư thấy Tiểu Ngọc đến, vẻ mặt cô trở nên hòa ái, một tay để lên miệng ra hiệu đến gần.
Sau khi Tiểu Ngọc đến gần, cô mới từ từ giải thích nhẹ nhàng:
“ Chưa giới thiệu với con, đây chính là Linh Nhi, chị dâu của con đó!”
Nói đến đây, cô mỉm cười định nói tiếp, thế nhưng khi nhìn biểu cảm Tiểu Ngọc khó chịu như đang nhai phải một con ruồi, cô lo lắng hỏi:
“ Con không khỏe phải không? Sao sắc mặt con khác lạ vậy?”
Tiểu Ngọc vừa nghe thấy câu này, vẻ mặt cô ngay lập tức trở về trạng thái bình thường, cô cố gắng nở nụ cười nói:
“ Không có gì đâu mẹ, chắc vừa nãy con chạy nhanh nên có chút mệt mỏi.”
Ngọc Thư thấy con gái mình nói như vậy, cô cũng không để ý chuyện vừa nãy, nói tiếp:
“ Chị Linh Nhi của con chắc cũng chưa biết. Con bé chính là thiên kim đại tiểu thư của đại gia tộc lớn nhất trên đất nước, vậy nên con hãy học tập chị của con, có lẽ sau này con cũng sẽ thành công như vậy.”
Nói xong, Ngọc Thư không nhanh không chậm vuốt nhẹ mái tóc của Linh Nhi một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Tiểu Ngọc nghe đến đây, mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống. Linh Nhi không phải là cô gái cô có thể chọc vào, hơn nữa không có cô ấy ra tay thì anh trai của cô cũng không thể còn mạng mà quay trở về. Vậy nên cô cũng không phản đối, chuyển chủ đề hỏi:
“ Vâng, con sẽ cố gắng. Vậy còn anh trai, anh ấy bao lâu nữa sẽ tỉnh vậy ạ?”
Ngọc Thư nghe thấy lời này, vẻ mặt cô trở nên u ám, hai mắt vô thần nhìn về phía Lâm Thần, thở dài nói:
“ Mẹ cũng không biết, các bác sĩ chỉ nói là anh con giữ được mạng sống, còn chuyện tỉnh hay không thì…”
Tiểu Ngọc giống như sét đánh, vẻ mặt đầy hoảng sợ không dám tin, nước mắt trào dâng nhìn về phía anh trai của mình.
“ Không…con tin chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh lại. Anh ấy là người con yêu quý nhất, tin tưởng nhất. Anh ấy cũng đã hứa là sẽ không rời bỏ chúng ta…” Tiểu Ngọc đứng dậy, mặc cho nước mắt trào dâng nhưng cô vẫn khẳng định nói.
“ Đúng vậy, anh ấy sẽ tỉnh lại!” Một giọng nói khiến cho Ngọc Thư và Tiểu Ngọc đều kinh ngạc, cả hai không tự chủ ngoảnh đầu nhìn lại.
Khi này, không biết từ khi nào, Linh Nhi đã tỉnh dậy, hai mắt mặc dù thâm cuồng nhưng trong giọng nói ban nãy ẩn chứa sự tự tin.
Ngọc Thư thấy thế, hỏi thăm:
“ Con nếu mệt thì có thể ngủ ở phòng kế bên, mẹ cùng với Tiểu Ngọc sẽ trông chừng Lâm Thần cho.”
Đối mặt với lời đề nghị, Linh Nhi lắc đầu, lễ phép:
“ Thưa mẹ, con hiện tại chỉ muốn ở cùng với anh Lâm Thần, mong mẹ có thể hiểu cho con.”
Trong ánh mắt Linh Nhi khi này chỉ còn lại sự kiên cường, ý chí bất khuất không ngại khó khăn .Mặc cho khi này cô khá là yếu, vết thương cũng chưa lành hẳn, thế nhưng cô vẫn đứng đó, nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt mong chờ.
Tiểu Ngọc cùng với Ngọc Thư chỉ biết nhìn nhau rồi cười trừ. Khi này, Tiểu Ngọc trong lòng cũng đã có một quyết định.