Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 557: Nghịch Thiên Hay Thiên Nghịch (5)



Cho dù ma lực hắn có được hồi phục mỗi giây cũng không bù lại được ma lực tiêu tốn khi triển khai bản thể hồ ly, mới hoá được một khoảng thời gian đã phải nhanh chóng tung sát chiêu huỷ diệt nếu không muốn bị phản sát.

" Tiểu hồ ly... Ta không ngờ ở vĩ diện cấp thấp như này lại có nhân vật sở hữu sức mạnh có thể sánh ngang các đại lão ở vĩ diện của ta. Chỉ là đối với ta, sức mạnh đó vẫn chưa đủ để làm bong được vẩy da của ta... " Quả nhiên, không ngoài hắn dự liệu, nữ nhân kia sở hữu pháp bảo phòng thủ kiên cố vô cùng và Key Of Dominant quyền năng cũng không phải dễ dàng có thể đánh bại ở vài chiêu được.

Khi khói bụi tan biến hết, nữ nhân hoàn toàn không hao tổn đứng khoanh tay nhìn xuống Thiên Hồ đã quay trở lại dạng người gục một chân xuống tuyết lạnh, khí tức Herrscher tất nhiên cũng đã di tán không còn một mống.

Chênh lệch một cảnh giới tu vi ở Sáng Thế Thần khoảng cách cũng lớn vô cùng, mặc dù Hủy Diệt Hồ Ly có thể tạm thời xoá nhoà ranh giới đó trong khoảng thời gian ngắn vẫn chẳng thể nào hoàn toàn tiêu diệt được nữ nhân kia.

" Thế nào, vẫn còn giữ ý định muốn đánh mông ta nữa không ?? Hay để ta giúp tiễn ngươi một đoạn đường, dù nhân tài như ngươi khá hiếm gặp đó, nhưng dã tâm cùng sức mạnh ngươi hiện có vẫn chưa đủ để hiện thực hóa điều ngươi muốn... " Nói rồi, nữ nhân tay khẽ mở ra, trên tay cô nàng ánh sáng màu tím bạc nhanh chóng tích tụ thành một cây tam xoa kích khá dài, chỉ mất vài giây đã tạo thành món vũ khí hoàn chỉnh.

" Hừ ... Còn không phải do ngươi tu vi cao hơn ta, có gì phải huyênh hoang chứ... Nhưng ý định ta ban nãy đã nói ta vẫn giữ nguyên nha, không có chuyện ngươi mạnh hơn ta mà làm ta thay đổi được ý định đâu... " Hắn vừa nói trên tay phải màu đỏ không biết khi nào đã trở nên rực cháy vô cùng lớn, trong ngọn lửa có lẫn cả hắc hoả và hồng hoả đan xen lẫn nhau, thêm vào đó còn có chút tử hoả thiếu nữ hồi nãy sử dụng.

" Vẫn còn ngoan cố... Ồ... " Nữ nhân khẽ vận động tay thì vừa lúc thân ảnh hắn ở dưới biến mất tức thì, chớp cái đã hiện thân bên cạnh nàng, cả đầu quyền giáng thẳng vào lớp kết giới cùng nữ nhân..

" Két... Két ... Choang... " Dưới sự ngờ vực của cô nàng, pháp bảo phòng thủ của nàng cứ thế dễ dàng bị quyền kia phá vỡ thành mảnh vụn, chẳng là ánh mắt nàng cũng không toát ra vẻ gì quá kinh ngạc, tương đối ung dung nhìn quyền của hắn tấn công vào nàng.

Nguyên bản tĩnh mịch không gian đột nhiên bất ngờ xảy ra chuyện, cây kia âm tà tam xoa kích đột nhiên lần nữa lóe u quang thẳng đâm mà đến, trong chớp mắt liền tới đến Thiên Hồ trước ngực ,hắn con ngươi co vào khuếch trương, còn không có làm ra phản ứng, thân gậy liền quán xuyên bộ ngực hắn mà đi.

Ách a..." Thiên Hồ đầu gối nửa quỳ đi xuống, ngực cái kia to bằng miệng chén vết thương đã chảy xuôi dòng máu màu đen kịt, hắn cúi đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn thoáng qua miệng vết thương của mình, quần áo đã bị phủ lên thấu, khóe miệng khẽ nhúc nhích, nhưng lại không nói đến nửa câu lên lời.

Hắn Hủy Diệt Chi Giáp không đỡ nổi lực tấn công từ Tam Xoa Kích...

"Ha ha, vừa rồi thật làm ta giật cả mình, còn tưởng rằng..."

Tiếng cười im bặt mà dừng, thay vào đó không ngừng: "Hừ, phế vật."

Thoáng cái nữ nhân đã từ từ hạ từ trên cao xuống phía sau lưng Thiên Hồ, trên tay vẫn cầm theo Tam Xoa Kích. Chỉ là nàng không có để ý rằng, những giọt máu kia đã dần chảy xuống tay nàng, từ từ, từng chút, từng chút thấm vào trong da thịt nàng.

Thiên Hồ hai chân kheo chân trên mặt đất, dòng máu màu đen kịt đã gặp đóng băng cố thành vết máu dính tại y phục của hắn bên trên, chỉ là cái kia xâu đâm thủng ngực quần áo cho dù huyết dịch tại làm sao kinh khủng cũng không kịp cái kia thương tích một phần vạn, không nói người bình thường chịu hay không chịu được một kích này, vẫn là đã sớm tu luyện có thành tựu tu tiên, trọng thương như thế xem ra đã sớm không còn sống lâu nữa.

Nhưng Thiên Hồ khác biệt, trái tim của hắn vẫn tại nhảy lên, chỉ là khóe miệng của hắn có chút tái nhợt, có thể thấy được mất máu quá nhiều tạo thành sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có chút nào huyết sắc, tựa hồ nhìn từ xa cũng cảm giác hắn không nhúc nhích, mặc cho gió nhẹ phất động lấy vạt áo của hắn, gió từ cái kia to bằng miệng chén thương tích đến sẽ thổi thổi mạnh.