Lời nói hắn vừa dứt thì bầu trời đã tập hợp thêm rất nhiều những đám mây huyết sắc được hình thành, kích thước và ngoại hình của chúng đều hết sức đồ sộ hơn những đám mây nhỏ lẻ kia rất nhiều lần.
" Ách... Như thế có quá hùng vĩ không nhỉ ?? Lần này chơi lớn thật rồi. " Hắn trong lòng cũng có phần hơi nhức nhối khi trông thấy những đám mây từng từng lớp lớp chồng lên nhau thành hình thù những thần thú trên thiên, pha này không biết có phải hắn tự hủy hay không còn phụ thuộc vào độ may mắn chắc luôn.
Những thứ có liên quan tới quá trình Độ Kiếp đa phần đều rất huyền bí, ít nhất tỉ lệ thành công khi độ kiếp ở Thiên Kiếp đều khá cao khi đa phần họ tu luyện nhằm gia tăng thọ mệnh của bản thân người tu tiên. Bản chất việc tu tiên là tu toàn bộ bản thân họ bao gồm cả tâm lẫn thân khác với đạo Phật tu tâm hay nhiều đạo giáo khác.
Thiên Kiếp ở đây đóng vai trò kiểm chứng bản thân họ xem họ có đủ tố chất để tiến tới cấp độ cao hơn trong con đường tu luyện hay không. Đương nhiên có kha khá người dựa vào trân kì dị bảo để đạt được những cấp độ họ hằng ao ước vì thế đều bị Thiên Kiếp tiễn luôn tới miền cực lạc, đến cả mảnh vụn linh hồn cũng chả còn.
Số khác thì lại có người đủ bản lĩnh có thể vượt qua được Thiên Kiếp và khiến bản thân họ trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời Thiên Kiếp sẽ tùy thuộc vào người nào mà ra mức độ khảo thí cho phù hợp.
Riêng Vĩ Diện Kiếp thì đặc biệt hơn nhiều lần thằng cháu mình khi có thể khảo thí các vị đã từ Thần Cấp trở lên ở bất cứ nơi nào nó muốn, dù người trốn ở dị không gian, thế giới khác hay thậm chí vị diễn khác nó đều sẽ tìm được ngươi và thực hiện nhiệm vụ của nó.
Nhờ vào lời nói khiêu khích của hắn, Vĩ Diện Kiếp đã toại nguyện cho kẻ không biết sống chết là gì, tức khắc gia tăng cả phạm vi lẫn sát thương của những tia lôi điện giáng xuống, thay vì bảy màu thì giờ sang hẳn hơn chục màu, thông qua quả sơn màu thì ai cũng nhận ra sát thương cũng tăng chắc rồi.
" Roẹt... Roẹt... " Toàn bộ thất thải vân trên trời tụ tới trung một điểm, các tia lôi điện nhấp nháy liên tục làm cảnh tượng cả vùng không gian đều thay đổi sang chiều hướng càng ngày càng tệ hơn, nơi đây sắp sửa phải hứng chịu phán quyết cao nhất dành cho kẻ dám thách thức uy nghiêm của tạo vật chấp pháp vô số Vĩ Diện.
" Uỳnh... Đoàng.... " Bạt ngàn những tia điện mang theo vô tận sát khí giáng xuống cả một phiến đại lục, từng đợt, từng đợt giáng xuống hơn cả mưa chút nước. Không biết qua bao lâu, bầu trời mới trở lại dáng vẻ vốn có của nó, tuy nhiên những sinh vật bên dưới lại không được may mắn như thế, toàn bộ đều bị uy lực Vĩ Diện Kiếp tiêu diệt, phá hủy luôn cả mặt đất, giờ đây đại địa rộng lớn đã hóa thành Bình Nguyên Vô Tận, cả không gian chỉ duy còn bầu trời tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Dần dà khói bụi mới lan toả đi hết, một thân ảnh nam nhân vẫn còn ngạo nghễ ngồi ở vùng giao thoa với nơi vốn trước đây giữa thiên và địa.
Chỉ gặp dung mạo của hắn hết sức bình thường, thậm chí phổ thông hơn cả phổ thông, hoàn toàn không có chút nguy hại nào. Tuy là vậy, đối với những bậc tồn tại siêu việt, vượt qua nhận thức của tu tiên thông thường, hắn đã chính thức sắp chạm tới ngưỡng cửa siêu việt đó, thứ sức mạnh có thể kiểm soát được cả quy luật của thời không hay dễ dàng hủy diệt hay kiến tạo được vĩ diện chỉ bằng đúng một ánh nhìn.
Đôi mắt hắn từ từ mở ra, trong đôi mắt hiện tại trên còn duy nhất một màu xanh thẳm như màu của bầu trời, lúc hắn nhắm lại lần nữa rồi mở ra đôi mắt lại trở nên bình thường thế nhưng chỉ trong một khắc đó đốm sáng màu đen luôn bay lơ lửng cạnh nam nhân lại luôn rung động không ngừng, đợi khi hắn trở lại bình thường mới bay tới trước tầm mắt hắn, một thứ ánh sáng đen toả ra dịu nhẹ, chớp cái đã hoá hình thành một nam tử có dung mạo và quần áo y hệt nam nhân, chỉ khác đúng một điểm là đôi mắt của hắn không hề có điểm nhân khí nào, hoàn toàn chỉ có sát khí và hiếu kì quan sát nam nhân đối diện.
" Còn nhìn thì ta không chắc ngươi không có mắt để quan sát nữa đó. Hơn nữa, bộ dạng của ngươi là sao ? " Nam nhân không ai khác ngoài Thiên Hồ vừa mới độ kiếp xong, vừa mới mở mắt ra thì đã thấy thằng ất ơ giống hệt mình đang ngắm hắn.
" Ngươi mạnh... Chủ nhân. " Nam tử đáp lại hắn đúng bằng hai cụm từ.
" Mạnh cái đầu ngươi... Đi ra cho chúng ta hỏi thăm trước đã... " Chưa kịp để hắn nói gì thêm, hai cô gái bằng tốc độ nam tử còn chưa có phản ứng kịp đã đẩy hắn ra ngoài, ríu rít hỏi thăm nam chủ nhân các nàng.
" Chủ nhân... Ngài còn nhận ra chúng ta chứ ?? " Thiên Linh vẻ mặt đầy lo lắng hỏi, theo nàng, hắn ăn liên tiếp phải tầm vài trăm đạo Vĩ Diện Kiếp thì chắc chắn sẽ bị thương ở chỗ nào đó, ngộ nhỡ thần trí bị vấn đề gì thì nàng nhanh ân hận chết.
" Phải đó, ngài còn biết gì không ?? " Tử Linh thông qua ánh mắt hắn rất nhanh đã nhận ra hắn vẫn bình thường, chỉ là nàng muốn ai đó phải chịu trừng phạt nên cũng giả vờ hùa theo muội muội ngốc.
" ??? " Hắn đầy mộng bức nhìn hai cô gái đang ân cần hỏi thăm mình, hắn có phần nào không bình thường đâu mà các nàng tưởng tượng đâu ra vậy.
" Thôi chết... Có thể chủ nhân có vấn đề thật đó, ta phải đi tìm người trợ giúp hắn mới được... " Thiên Linh thấy hắn không trả lời, ngốc ngốc muốn kéo tay hắn đi tìm thái y.
Không thể không nói, quan tâm quá sẽ khiến tâm trí bị rối loạn quả không sai, nếu Thiên Linh chú ý kĩ thêm chút sẽ để ý được ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn y như trước, hoạ chăng sức mạnh Hư Vô hắn mới dung nạp vô hình chung sẽ làm cho Thiên Hồ bị người khác bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt.
" Đứa ngốc... Ta đương nhiên không có chuyện gì a... Chưa cùng ngươi có tiểu bảo bảo sao có thể dễ dàng bị giết chết thế được. " Hắn ôm Thiên Linh đã có phần sợ hãi vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an nàng.
" Ưm... Tại... Thiên Linh lo sợ cho người bị uy lực của Vĩ Diện Kiếp cho ảnh hưởng... Hơn nữa, người ta chưa nói muốn có bảo bảo bao giờ cả... Chủ nhân thật hư quá nha... " Nàng giận dỗi, hai tay trắng như ngọc đập vào ngực hắn thỏ thẻ đáp.
" Ha ha... Thiên Linh, chuyện đó thì không phải ngươi quyết định rồi... " Hắn xấu xa cười xong thân ảnh cả năm người đều biến mất ở chiều không gian đã sắp vụn vỡ thành vô số mảnh, mọi chuyện cứ để khi về Thế Giới Ngọt Ngào bàn tiếp sau, lần này dịch chuyển khi đã dung hợp thêm Hư Vô thuận tiện hơn nhiều, xuyên toa không gian, đem theo nhiều người cũng chỉ bằng ý niệm, không cần tới hành động cũng tùy ý mở được không gian kính hay kiểm soát vật thể và suy nghĩ.