Dĩ nhiên kể cả bọn chúng cường hoá tới mức độ nào đi chăng nữa cũng chưa đủ tuổi sánh ngang với hắn, đơn giản sức mạnh hắn đã vượt qua cả nàng cấp số nhân, kể cả khi sức mạnh hắn bị suy yếu.
Thần Vẫn Kiếm trên tay, hắn không ngần ngại lao tới nơi chủ thể đang cầm giữ những chiếc chìa khoá nơi chứa đựng tiềm thức Marja, chỉ bằng vài nhát chém có chứa thêm Dị Hoả khi chém vào những chỗ khác nhau trên cơ thể chúng đã doạ sợ đám kia phải lùi lại.
Con mồi đã dần yếu thế cộng thêm hắn thời gian tồn tại ở nơi này cũng không còn nhiều, Thần Vẫn Kiếm cũng dần toát ra những ngọn lửa ngày một lớn hơn.
[Skill Tất Sát——Vương Kiếm Lửa Khải Hoàn]. Kích thước Thần Vẫn Kiếm ngày một lớn hơn, đợi tới khi kích thước đạt tới mức độ phù hợp, thanh kiếm đó chém thẳng về đám đang chạy trốn, tiếc rằng tầm ảnh hưởng của nó có phạm vi rất rất lớn, tất cả đều bị ngọn lửa từ Thần Vẫn Kiếm nhấn chìm, hoá thành tro bụi.
Hắn hoá giải hình thái Hersscher, nhận lấy những chiếc chìa khoá rơi vào tay, mỗi một chiếc đều có một màu sắc và hình thái khác nhau, điểm chung duy nhất của chúng là chúng chắc chắn mở được những ổ khoá quái gở ban nãy.
" Chủ nhân, ngài đã lấy được chìa khoá chưa ?? " Lúc hắn điều khiển những chiếc chìa khoá để mở cánh cửa, giọng nói Lokheim lại lần nữa phát ra trong đầu hắn.
" Rồi... Còn điều gì cần lưu ý nữa không ?! " Hắn hỏi kĩ lại thêm lần nữa.
" Không có... Ta chỉ không ngờ ngài lại vượt qua được bọn chúng dễ dàng như thế. À, ngài có thấy diện mạo của chúng có đôi nét giống con người không ?? Nếu có thì đó tượng trưng như những nỗi sợ sâu thẳm được lưu trữ trong tâm trí nàng. Chính những thứ đó cũng góp phần tạo nên ý chí cực kỳ mãnh liệt nàng sở hữu. Ngài có thể dựa vào đó để tìm ra được điểm yếu trong tiềm thức nàng... " Lokheim giọng vẫn không hề thay đổi, đều đều giải thích cho hắn những thứ nhất định hắn phải tuân theo nếu không muốn không đánh thức được Marja.
" Được rồi... Cảm ơn ngươi. Hắn vừa nói vừa vừa vặn mở được chiếc ổ khoá cuối cùng, cánh cửa dẫn tới tiềm thức Marjs cũng theo đó được mở ra.
" Không có gì... Ta luôn sẵn lòng giúp đỡ ngài... Chúc ngài may mắn và sớm trở lại... " Lokheim giọng bình bình đáp lại rồi im bặt bởi hắn đã bắt đầu đi qua bậc thềm cửa tiềm thức, nơi mới khi được khai mở đã thuần túy mang theo một màu đen u ám lạ thường.
Xuất hiện trước mắt hắn khi này là một cô gái trẻ hết đỗi xinh đẹp với đôi mắt màu xanh lam, màu sắc ngập tràn niềm tin và hi vọng vào cuộc sống, tuy vậy ánh mắt của nàng hiện tại lại không có chút nào thể hiện ra điều đó, ngược lại là sự chán ghét tới cực điểm liếc nhìn một người đàn ông trung niên và một thiếu niên trạc tuổi nàng.
Điểm qua một chút về không gian lúc hắn vừa mới đi vào đằng sau cánh cửa, nó chuẩn xác là một căn phòng được bày trí khá cổ xưa với những cột gỗ được khắc hoạ khá tinh vi và những món đồ cổ được đặt khắp căn phòng, nói chung theo hắn nhận xét thì nó khá giống với cách trang trí của một đại gia tộc trong mấy truyện huyền huyễn hắn từng đọc qua.
" Phụ thân, ta đã nói sẽ không gặp công tử đây... Hơn hết, ta cũng không hứng thú với cái thứ được gọi đại phu nhân của công tử. " Thiếu nữ nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nhìn hai người đang nói chuyện với nhau.
" Con gái, ngươi không biết công tử đây đã được định sẵn là hôn phu tương lai của ngươi từ khi các ngươi còn đỏ hỏn. Hơn nữa, hôn ước các ngươi ta đã chuẩn bị hết rồi, dù ngươi có chấp nhận hay không đi nữa... " Nam nhân trung niên không hề nao núng trước lời con gái ông, đầy kiên quyết đáp.
" Nương tử, ta không phải đã nói với ngươi chúng ta sẽ sớm gặp lại a... Còn cả chức vụ Thánh Nữ của ngươi, ta cũng có thể giúp ngươi có được chức vụ Edras hiện tại... " Thiếu niên kia vẻ mặt mang theo sự thèm muốn với thiếu nữ, nở nụ cười nói.
" Câm miệng... Ta cũng đếch cần thứ các ngươi vừa nói. Chuyện phụ mẫu ngươi hứa hẹn với phụ mẫu ta đó là việc của các ngươi, không can dự tới cuộc sống của ta. Còn nữa, đừng có cố gây sự với Volkath ca ca nữa, chỉ tổ khiến gia tộc các ngươi bẽ mặt thêm thôi, ta cũng chẳng muốn gả cho một tên phế vật chỉ biết ăn bám vào thế lực gia tộc... " Dứt lời thiếu nữ nhẹ nhàng đứng dậy rồi biến mất trước ánh mắt tức giận của hai người ở lại, không gian xung quanh tiếp tục huyễn hoá thành một con đường không nhìn rõ điểm cuối.
Ký ức trên hiển nhiên là lớp đầu tiên thuộc phần tiềm thức Marja không muốn nhớ tới nhất, chuyện nàng khước từ hôn lễ của chính bản thân mình và nghe theo tiếng gọi của tình yêu mà vô tình kéo theo nhiều hệ lụy khác sau đó, theo hắn phỏng đoán chỉ có lý do đó mới khiến ký ức kia vẫn lưu đọng trong tiềm thức nàng tới giờ.