Thế giới tiềm thức thực chất ra mà nói không khác thế giới thực là bao, ít nhất đối với chủ nhân của thế giới này. Tuy vậy, có những ký ức lại bị chìm vào quên lãng mặc dù nó có tồn tại bên trong thế giới.
Rơi vào trường hợp trên thì chỉ khi họ thực sự lấy lại được nhận thức về chính thế giới của họ và thực tại, may ra đủ khả năng nhớ ra nổi những ký ức thất lạc trên.
Có điều so với chủ nhân chính, hắn lại có đủ quyền năng để lần tìm ra những ký ức quên lãng kia, thậm chí thay đổi nó trở nên sai lệch cũng không vấn đề gì to tát.
" Cần một nơi nghỉ chân... " Hắn tìm một nơi khá vắng người ở, chỉ việc nhẹ vung tay về phía trước một cái.
Tức thì, những vật liệu từ bốn phía xung quanh như có sự sống, tự động tụ hợp về mảnh đất trống, hình hài một ngôi biệt thự cứ như thế dần dần hoàn thiện.
" Ngươi mạnh như thế còn muốn gì ở ta ?? " Đứa bé ban nãy sớm đã được Thiên Hồ tháo chiếc khăn bịt mắt, kinh ngạc nhìn vị tu tiên giả dễ dàng khống chế nguyên lực từ tự nhiên để chế tạo ra nhà mà dường như hắn không hao tổn tẹo nào.
Tầm cỡ như Thiên Hồ trước mắt chí ít cũng phải thuộc đại tông môn nào đó, chức vị trưởng môn hoặc Đại Giáo Chủ trở nên trong Tháp Quang Minh chứ đâu có chuyện không có nhà để ở được.
" Không giả vờ ngủ nữa nhỉ ?? Nhóc con nhà ngươi đáng giá tới mười ngàn đồng vàng, ắt hẳn phải biết giá trị bản thân thế nào mới ngang bằng số tiền đó... " Thiên Hồ vẫn nhìn về phía công trình xây dựng đang hoàn thiện hỏi.
" Hử ?? Ta bán được mười ngàn đồng vàng ?? Rõ ràng ngươi bị bọn chúng lừa rồi. Lũ khốn kiếp đó trước khi dẫn ta tới đây đã mua lại ta từ một chỗ cách khá xa Tháp Quang Minh, hơn hết Bán Tinh Linh như ta đâu có ai muốn chạm vào, nói chi có giá trị như ngươi nói... " Đứa bé thở dài đáp, dường như cũng không biết giá trị bản thân có gì lại bị nhiều kẻ săn đón.
" Bán Tinh Linh cũng có nhiều loại. Có kẻ thừa hưởng được quyền năng khống chế tự nhiên từ Tinh Linh Tộc và cả từ những tộc khác, cũng có kẻ vô dụng không biết cách khai phá bản thân sở hữu những gì. Ngươi nghĩ ngươi thuộc loại nào ?? " Thiên Hồ từ tốn hỏi.
" Chắc là loại thứ hai ? " Đứa bé dè dặt trả lời.
" Ha ha... Nếu như thế chắc cũng chỉ có mỗi mĩ mạo của ngươi còn có tác dụng. Nhưng mười nghìn đồng vàng kia thừa sức ta có thể mua nhiều chủng tộc có mĩ mạo vượt trội ngươi. Cho nên, không đơn giản khi giá trị của ngươi lại được lũ buôn nô lệ đẩy cao lên như thế... " Thiên Hồ bật cười xoa đầu đứa trẻ nói.
" Ra vậy... Nói như thế thúc thúc ngươi mua ta về để giúp ta lớn mạnh hơn, xong phía sau trở thành nô lệ cho ngươi sai bảo đúng không ? " Đứa bé như hiểu được đôi chút đáp.
" Trẻ nhỏ dễ dạy... Không sai biệt lắm. Nhưng dùng ngươi làm nô lệ thì có hơi phí những gì ngươi có. Thứ ta muốn là một người tuyệt đối trung thành với ta, hơn nữa, sẵn sàng xử lí giúp ta những chuyện trong tối... "
Chỉ là khi Thiên Hồ quay sang phía đứa trẻ đã bắt gặp cảnh đôi mắt màu xanh long lanh kia nhìn chằm chằm hắn, hai tay còn lại nhẹ nắm vạt áo hắn.
" Ta đói... Ngài có thứ gì ăn được không ?? " Đứa trẻ sợ nắm áo hắn sẽ làm bẩn nó, đành phải nắm một phần vạt áo, đáng thương hỏi. Mấy ngày hôm nay cậu hoàn toàn bị bỏ đói trên quãng đường vận chuyển, đến khi trưa nay đáng lẽ ra được bọn chúng cho ăn thì bị Thiên Hồ mua xuống, đành phải cố nhịn cơn đói.
Thiên Hồ gật đầu, vác theo một mặt đói bụng tiểu bán tinh linh đói bụng không nhấc nổi chân vào quán nhỏ gần đó.
" Quan khách đại nhân, không biết ngài muốn gọi món nào ạ... " Tiểu nhị niềm nở đón tiếp cả hai, hắn mới sơ bộ thấy qua sơ bộ Thiên Hồ đã biết thần tài tìm tới.
" Cho tất cả những thứ có trong quán ngươi đi... " Chả cần tốn nhiều thời gian xem thực đơn cho mệt, lập tức quyết định nhanh chóng.
" Vâng, đại nhân... " Rất nhanh vô số món ăn được bày ra đầy rẫy trước mắt cả hai, tiểu tinh linh tất nhiên đôi mắt phát sáng, miệng đã hơi chảy nước miếng chằm chằm vào đồ ăn, có điều chủ nhân mới mua cậu chưa đồng ý thì vẫn không nhúc nhích.
" Ăn thoả thích đi, nếu không đủ thì gọi thêm... " Hắn thấy vẻ mặt vốn đã rất đói bụng vẫn cố nhịn đợi hắn ra lệnh liền bật cười nói.
" Cảm ơn ngài, vậy ta không khách sáo... " Tiểu tinh linh miệng nói tay đã lia lịa bốc lấy bốc để đồ ăn trên bàn, phải nói từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ cậu mới có một bữa ăn thoải mái như hiện tại.
" Ah... No quá... " Tiểu tinh linh xoa xoa bụng nằm trong lòng hắn, giờ mà được đánh một giấc ngủ thì còn gì tuyệt bằng.
" Về nào... " Hắn sủng nịch ôm theo tiểu tinh linh đang lim dim buồn ngủ, trả tiền xong liền trở lại căn nhà đã xây dựng xong, nhờ có ma pháp thời gian cùng khả năng kiểm soát nguyên tố vốn thuần thục, cả một công trình lớn chắc phải mất vài chục năm xây dựng gói gọn vỏn vẹn chưa tới hai tiếng đã hoàn tất.