Ánh mắt Thương Vân Đế trên người mọi người đảo qua lại, cuối cùng dừng lại trên người Công Nghi Thiên Hành nhiều hơn chút, rồi mới dời tầm mắt đi.
Sau đó hắn mỉm cười, nháy mắt liền trở nên thật bình dị gần gũi: "Chư vị mời ngồi."
Trong cung điện có rất nhiều chỗ ngồi, phía trước nhất có tám, không thể nghi ngờ chính là vị trí dành cho tám người mạnh nhất trong thế gia chiến.
Mà người của năm đại thế gia cùng với người của ba người còn lại mang đến hết thảy đều ngồi ở hai bên — ngay cả Cố Tá và Long Nhất là thuộc hạ, cũng có thể ngồi phía sau, đây có gọi là một loại vinh quang.
Ngoại trừ ngũ đại công tử, ba Võ giả còn lại cũng đã sớm đến, bọn họ cũng đều có gia tộc chống lưng cho riêng mình, gia tộc này đều thuộc về thế lực nhất đẳng. Khá kì dị chính là, năm đại thế gia không có người thứ hai tiến vào trong tám người đứng đầu, cũng không biết là do cơ duyên vận khí, hay là còn có nguyên nhân khác.
Cố Tá thầm nghĩ: Nói không chừng là cố ý an bài đối thủ để tuyển thủ của thế gia khác đào thải? Đây có lẽ là âm mưu, trước thế gia chiến hoàng thất đã quyết định muốn mở ra Thương Long Trì, bởi vì danh ngạch có hạn, lại không muốn siêu cấp thế gia chiếm được nhiều danh ngạch, ảnh hưởng đến cân bằng gì gì đó...
Trên thực tế, ý nghĩ của Cố Tá đúng là không sai.
Ngoại trừ năm đại thế gia mỗi nhà chiếm một danh ngạch, ba cái còn lại đều phân ra, đưa cho thế gia nào mới tốt? Một khi có một thế gia vượt quá một danh ngạch, có khả năng sẽ tạo thành một ít rung chuyển, đối với đế vương mà nói đó là quyền lực sâu nặng, thế gia cũng như chư hầu, quan hệ với nhau càng hỏng càng tốt.
Hơn nữa, Công Nghi Thiên Hành có thể luyện võ, vừa lòng nhất vẫn là Thương Vân Đế.
Bởi vì trong năm đại thế gia, từ trước đến nay Công Nghi gia vẫn luôn là đệ nhất thế gia, tương đối cô lập. Thượng Quan cùng Đoan Mộc, Tư Mã cùng Hách Liên, bọn họ có thể nói là quan hệ song phương không tồi, đặc biệt vài thập niên gần đây xu thế càng ngày càng rõ ràng, sớm hay muộn gì cũng sẽ hình thành mối quan hệ tam giác 1:2:2, hơn nữa khẳng định Công Nghi gia sẽ là bên yếu nhất. Như vậy chỉ cần Công Nghi gia tăng cường thế lực, mới có thể làm cho quan hệ tam giác này như cũ kiềm chế lẫn nhau, củng cố xuống. Trừ bỏ cái này, hai phía "Hai hai kết hợp" bất luận có một bên trở nên cường đại, đó cũng không phải điều mà một đế quân muốn nhìn thấy.
Hiện tại Công Nghi gia Công Nghi Thiên Hành trở nên mạnh hơn, y có thể mang đến vô hạn vinh quang trăm năm cho Công Nghi gia, đến lúc đó, đối với đế quốc vẫn là có lợi.
Bởi vì Thương Vân quốc chẳng những sẽ không kiêng kị việc Công Nghi Thiên Hành xuất sắc, ngược lại còn hy vọng y có thể càng xuất sắc — không chỉ là vì để củng cố thế lực, mà còn vì chuyện lớn sẽ phát sinh sau này. Tình huống cấp bách hiện tại cần thiên tài tiểu trẻ đặc biệt xuất sắc như vậy.
Trở lại chuyện chính, Thương Vân Đế thấy mọi người đã ngồi, cũng không dong dài, nói thẳng: "Thương Long Trì lần này mở ra, có mười hai danh ngạch. Chư vị đều là trang tuấn kiệt cực xuất sắc, nếu có thể trụ qua được mấy lần khảo nghiệm, liền có thể đạt được một danh ngạch, có thể hưởng thụ lễ rửa tội Tiên thiên long khí." Nói đến đây, hắn lại đổi giọng, "Nhưng nếu là chịu không nổi khảo nghiệm... Danh ngạch còn lại kia, liền phải tuyển chọn một lần nữa."
Nhóm Võ giả ở đây đều tỏ vẻ hiểu rõ.
Nhiều năm như vậy, sự tồn tại của Thương Long Trì cũng không phải là bí mất gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu hoàng thất muốn mở nó ra, đều phải trả giá đại giới, đưa ra rất nhiều nguyên liệu hiến tế mới có thể làm được. Người hoàng thất đã gánh vác việc tổn thất, còn nguyện ý chia sẽ danh ngạch có được, khảo nghiệm như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
Bọn họ sớm đã có quyết định, dù cho khảo nghiệm gian nan như thế nào đều tuyệt đối sẽ không từ bỏ!
Thương Vân Đế rất vừa lòng phất phất tay.
Phía sau cung điện truyền đến động tĩnh "ầm ầm ầm"
Có mười mấy Võ giả Hậu thiên đại viên mãn mặt đỏ, đem hết toàn lực nâng một cục đá thật to đi tới, thẳng vào trong điện phủ mới rời tay đạt cục đá xuống.
Toàn bộ cung điện dường như đều bị chấn động.
Cố Tá nhìn thấy cục đá này nổi một lớp ngân quang nhàn nhạt, cao năm mét, diện tích ba mét vuông. Mặt ngoài nó bằng phẳng, thoạt nhìn một khối khoáng vật hỗn tạp kim loại, không đơn thuần chỉ là nham thạch.
Bất quá vị hoàng đế này đem nó ra đây làm chi hử? Chẳng lẽ muốn khảo nghiệm tám người kia có thể dùng sức chính mình nâng nó lên hay không sao? Mười mấy người cùng cảnh giới cùng mang lại nặng như vậy, có thể là trên vạn cân đi... Lại nói, Võ giả hậu thiên thông thường mỗi người nhiều nhất cũng chỉ có thể gia tăng hai ba trăm cân, đến đại viên mãn nhiều nhất cũng đến hai ba ngàn cân, nếu thật sự muốn nâng lên, đại khái chắc cũng không có ai có thể đi hửm.
Sự thật chứng minh, Cố Tá vẫn là không có đoán sai.
Thương Vân Đế còn nói thêm: "Thỉnh chư vị từng người một tiến lên, dùng hết sức lực di chuyển khối Thiên Quân Thạch này. "
Cố Tá: Cho nên không phải không vạn cân, là ba vạn cân sao.... Hoang đế này tâm thật đen nha.
Nhóm Võ giả hai mặt nhìn nhau, đây là khảo nghiệm của Hoàng đế, không thử không phải là mất mặt mũi sao? Nói không chừng đây là khảo nghiệm tâm tính bọn họ đối với khó khăn? Cho nên đám người Hách Liên Hưng Trình sắc mặt khó coi, vẫn là chuẩn bị dẫn đầu ra tay.
Công Nghi Thiên Hành ngồi đó, bên môi mỉm cười, vẻ mặt vẫn rất thong dong.
Cố Tá nhìn liền cảm thấy có chút kì quái.
Đại ca hắn trước nay đều rất giỏi che giấu, ở huyệt khiếu ngưng tụ rất nhiều Cốt châu, sức lực đến tột cùng là lớn bao nhiêu hắn cũng không biết a, nhưng dù sức lực lớn như thế nào cũng sẽ không khoa trương đến ngàn thạch* đi ha... Dựa theo tính cách đại ca, bên trong nhất định còn có gì đó mà hắn không biết, mà đại ca thì đã nhìn thấu.
* 1 quân = 2500 thạch
1 thạch = 120 cân.
*Thiên quân thạch = đá nặng 1000 quân....
Ngay sau đó, Cố Tá đã biết.
Hách Liên Hưng Trình sắc mặt xanh mét mà đứng trước Thiên Quân Thạch, hai tay giữ lấy một góc cự thạch, hai chân hơi ngồi xổm xuống, bắt đầu phát lực.
Mà theo lực lượng hắn gia tăng, Thiên Quân Thạch hoàn toàn không động đậy, bên trong nó đột nhiên lại phát ra một đạo đường cong màu đỏ, bắt đầu kéo dài từ dưới lên trên.
Nhóm Võ giả nhìn thấy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra Thiên Quân Thạch còn có chỗ thần dị như vậy — dùng để thí nghiệm lực lượng.
Nhưng ngay sau đó bọn họ lại có chút lo lắng, không biết cần lực lượng nhiều ít bao nhiêu, mới có thể xem như đủ tư cách?
Hách Liên Hưng Trình nghiêng mặt một bên nên không thể nhìn thấy biến hóa phía trước của Thiên Quân Thạch, lại vì chính mình vô luận thế nào cũng không nhắc nổi cự thạch ba vạn cân, bởi vậy tuy rằng dùng lực rất lớn, kì thật cũng là không dốc ra toàn lực.
Cố gắng khoảng chừng nửa khắc, hắn liền dừng lại.
Trên Thiên Quân Thạch, tơ hồng cũng ước chừng chín tấc, mỗi một tấc đại biểu chừng hai trăm cân, do vậy đo lường ra sức lực Hách Liên Hưng Trình là một ngàn tám trăm cân.
Nếu là võ giả bình thường, một ngàn tám trăm cân đúng là không có vấn đề gì, nhưng thân là tứ đại công tử thanh danh hiển hách Hách Liên Hưng Trình, con số này có thể nói là khó coi.
Lập tức, người Hách Liên gia da mặt đều trở nên nóng rát.
Mặc kệ những người khác cho rằng sức lực Hách Liên Hưng Trình là nhiêu đó, bọn họ vẫn là nhìn ra được khảo nghiệm yêu cầu dốc hết toàn lực nhưng Hách Liên Hưng Trình lại không dùng toàn lực, đều cảm thấy rất mất mặt.
Hách Liên Hưng Trình sau khi buông tay, mới cảm thấy tình huống không đúng.
Thiên Quân Thạch sau mỗi lần đo lường, mười giây sau tơ hồng mới có thể hoàn toàn nhạt đi.
Sau khi nghe người Hách Liên gia xấu hổ nói lại với hắn, Hách Liên Hưng Trình sắc mặt xanh mét, cảm thấy chính mình đã chịu một loại vũ nhục lớn lao.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng được, những người luôn đối đầu với hắn đang cười nhạo hắn!
Được rồi, ngầm cười nhạo hắn ta, Cố Tá cũng góp một phiếu.
Cố Tá đã sớm nhìn hắn ta không vừa mắt, trước kia rất nhiều lần tên gia hỏa này dẫn đầu làm ầm ĩ, quả thật so với ngu còn ngu hơn, cũng là không có tâm nhãn. Người như thế hiện tại đem mặt mũi ném đi như vậy, đúng là báo ứng! Ngươi nói người ngốc cũng đừng đến khoe khoang không phải sao? Khoe khoang đi khoe khoang nữa đi, còn đem chính mình khoe khoang đến ngu ngốc, cũng là quá đáng thương!
Nhưng đối với Hách Liên Hưng Trình là bi kịch, riêng đối với những người khác chính là hài kịch.
Không nói năm đại thế gia ít nhiều ngầm cạnh tranh, chỉ nói bởi vì Hách Liên Hưng Trình dẫn đầu muốn thử "Làm gương" cho bọn họ, kế tiếp làm như thế nào, mọi người đều đã biết.
Rất nhanh Tư Mã Nguyên Hữu, Đoan Mộc Khinh Dung, Hoàng Phủ Trường Hạo từng người lên, đều dốc toàn lực.
Vì thế thành tích cũng lập tức xuất hiện.
Tư Mã Nguyên Hữu: bốn ngàn ba trăm cân.
Đoan Mộc Khinh Dung: bốn ngàn bốn trăm cân.
Hoàng Phủ Trường Hạo: bốn ngàn bảy trăm cân.
Đông đảo võ giả đều líu lưỡi.
Không hổ là đệ tử thế hệ trẻ tuổi xuất sắc, so với võ giả bình thường có lực lượng cực hạn là ba ngàn cân, bọn họ đạt tiêu chuẩn lại càng cao.
Hách Liên Hưng Trình siết chặt nắm tay, khớp xương rung động.
Trong lòng hắn không chỉ có hối hận mãnh liệt, đối với những công tử khác cũng đều là hận. Bao gồm Tư Mã Nguyên Hữu cũng được tính là minh hữu cũng đều nhận ra được một tia oán độc trong mắt hắn.
Tư Mã Nguyên Hữu nhíu mày, rất không vui.
Là chính hắn muốn xong lên tích cực làm người dẫn đầu, xong việc trái lại oán trách trời đất, là có ý gì? Bọn họ là đồng minh không sai, nhưng y cũng không phải là nô tài của hắn, có thể để hắn tùy tiện phát tiết oán khí sao!
Hách Liên Hưng Trình bên kia cảm giác được cảm xúc của Tư Mã Nguyên Hữu, mới phát hiện không đúng. Hắn chậm rãi thở ra, đem oán hận đè ở đáy lòng. Bọn họ còn cần sức mạnh của Tư Mã gia.
Bọn họ không dám chậm trễ, thử nghiệm ra sức lực, cũng rất không yếu, lần lượt là ba ngàn năm trăm cân, ba ngàn tám trăm cân, ba ngàn sáu trăm năm mươi cân.
Hết thảy đều vượt qua Hách Liên Hưng Trình.
Xem xong, trong mắt Thương Vân Đế chợt lóe tia thất vọng.
Chỉ như vậy thôi?
Vốn thì ngũ đại công tử thế hệ này so với thế trước mạnh hơn, làm hắn có vài phần hy vọng, nhưng hiện tại xem ra vẫn là không đủ.
Rốt cuộc, chỉ còn lại một mình Công Nghi Thiên Hành.
Khác với ác ý trong mắt của Hách Liên Hưng Trình và thần sắc phức tạp của mọi người, y thong thả ung dung đứng lên, ba bước đi tới trước Thiên Quân Thạch.
Cố Tá trong lòng âm thầm niệm: Đại ca cố lên! Đem cả đám xử hết!
Công Nghi Thiên Hành như phát hiện gì đó, nhướng mày, đôi tay ấn phía trên hai bên sườn Thiên Quân Thạch.
Sau đó, hai mắt y mở to, tinh quang lóe qua.
Chỉ một thoáng, mọi người đều nhìn được rõ ràng.
Trên Thiên Quân Thạch kia, tơ hồng như một đạo hồng quang, trong giây lát xông thẳng lên.