Cố Tạ ngẩn đầu, nhìn tường vây cao ước chừng mười mấy mét, yên lặng thu hồi tầm mắt.
Biệt viện Công Nghi gia, nay hiện là biệt viện của Công Nghi Thiên Hành, chỉ cách một bức tường là hắn có thể gặp được kim chủ mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm. (3Tee: tới đây bỗng nhớ tới cụm... Vạn dặm tìm chồng.. Hí hí hí)
Đáng tiếc, bức tường này lại như cái rãnh trời, hắn căn bản trèo không tới.
Đâu năm nay vì cái gì muốn gặp kim chủ cũng thật khó a!
Sau một hồi bò ở bên cạnh cây, Cố Tá bất đắc dĩ mà lui lui lui, rồi lui về trong núi hoang.
Không còn cách nào khác, tiền trên người hắn vốn không đủ, tùy tiện mua chút màn thầu, lần theo những tin tức nghe được trên đường đi đến chỗ hoang vắng này.
Tuy rằng không biết vì sao Công Nghi Thiên Hành lại ở biệt viện hoang vắng như vậy, lại không đem núi hoang này phong bế, như thế cũng đem lại một chút thuận tiện cho hắn a.
Tỷ như, hắn có thể tìm một sơn động tạm thời ở lại.
Bất quá, Công Nghi Thiên Hành làm sao lại không có chú ý a, số lượng hộ vệ cũng không ít, lấy thân thể phế sài của Cố Tá hiện tại, đừng nói là trà trộn đi vào, ngay cả tùy tiện cầu kiến cùng tự tiến cử chỉ sợ sẽ bị coi là người xấu mà bắt lại — hắn cũng không hy vọng xa vời cùng với hộ vệ thế gia nói nhân quyền.
Cho nên, Cố Tá đi lại ở gần đây hai ngày, cũng không tìm ra bất kì cơ hội nào.
Như lần trước, hắn theo thói quen đi xung quanh tìm xem có lỗ chó hay gì không, như cũng không có thu hoạch gì.
Cố Tá nhịn không được oán giận: Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, nhưng tại sao lại không có phần thưởng? Ngươi nếu cho ta cái ẩn hình đan, xuyên tường đan, ta cần phải lao tâm lao lực thế này sao?
Hệ thống như cũ trả lời dứt khoát.
[ Hệ thống chỉ cung cấp kỹ thuật học tập, thuộc hình thức trước phát thưởng sau thu lệ phí, sách đạo cụ đưa cho chủ nhân cũng như thế, tránh cho chủ nhân có tâm lí không muốn làm mà hưởng, không để chủ nhân đi trên con đường sai lầm. ]
Cố Tá: "..."
Hắn nói một câu, hệ thống có thể nói trăm câu phản bác ngược lại, tại sao không dứt khoát nói hắn không có hàng tích trữ?
Được lắm, coi như nó có lí.
Trở lại sơn động, Cố Tá khoanh chân ngồi xuống, biểu tình có chút ảm đạm.
Một tháng này cũng đã qua mười ngày... Hắn hiện tại ngoài trừ cố gắng học tập thủ quyết, tranh thủ đem ba loại thủ quyết thuần thục, ngoài ra cũng không làm được cái gì.
Sống hơn mười năm, Cố Tạ trước nay cũng không có chịu nhiều cực khổ như vậy, nghĩ đến mục đích của mình, hắn liền cắn môi nhịn. Hắn vốn dĩ không hiểu những tâm pháp kia, cũng may là gần đây không biết thế nào lại đột nhiên hiểu ra, thuận lộ dẫn động thiên địa khí nhập thể, tuy rằng cảm giác không quá mãnh liệt, nhưng học tập thủ quyết lại càng thêm thuận lợi.
Trong lúc không hay biết, ba loại thủ quyết kia từ khó khăn đến chậm rãi thuần thục, tốt xấu gì cũng cho hắn chút hi vọng.
Sau khi ngồi nửa canh giờ, Cố Tạ chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí — đây là trong lúc hắn tu luyện thân thể đẩy ra tạp chất. Hắn hiện tại biết chỗ lợi hại của ‹Dược thiên tâm pháp ›, chỉ dựa vào mấy ngày ngắn ngủi nhập môn là có thể cảm giác thân thể mình có chút nhẹ nhàng. Thân thể hình như dần trở nên sạch sẽ, cảm giác như vậy có chút huyền diệu a. Đặc biệt chính là, thời điểm hắn ra ý định trong đầu thì tâm pháp sẽ tự động vận chuyển, có thể nói nhất tâm nhị dụng*, tiếc kiệm được rất nhiều thời gian.
*cùng một lúc làm nhiều việc
Sau đó, Cố Tá lại tiếp tục luyện tập thủ quyết.
Trời dần dần tối.
Sau khi luyện qua một lúc, Cố Tá cảm thấy có chút không đúng, như thế nào lại có tiếng ầm ĩ?
Hắn ngẩn đầu nhìn, lại phát hiện ra bên ngoài sân của Công Nghi Thiên Hành có một ít bóng người, ở ngoài sân trên dưới tung bay.
Có người tới ám sát Công Nghi Thiên Hành! Bị hộ vệ ngăn cản!
Cố Tá nhảy dựng lên.
Đây là thời cơ tốt đục nước béo cò a!
Tận dụng cơ hội, hắn chạy nhanh như bay về hướng biệt viện.
Lúc tới gần, Cố Tá thả chậm tốc độ, vội vàng tránh vào thân cây, quan sát tình hình phía trước.
Gần sân biệt viện, có một số võ giả phi thân bay lên, cùng nhau ẩu đả qua lại, đánh đến kịch liệt, hơn nữa tựa hồ không thể phân thân...
Lúc này, hắn chỉ cần cẩn thận một chút...
Cố Tá vòng ra, nương theo bóng đêm tránh đi chú ý hai bên, đến bên chân tường nhanh chóng ẩn mình.
Hắn trong tay túm lấy một sợi dây thừng có treo cục đá, chỉ cần dùng sức ném là có thể cuốn lấy một thân cây cao ở sau sân, sau đó hắn liền mượn cơ hội xông vào trong viện.
Nhưng sau khi chờ Cố Tá đi đến dưới tàng cây, chợt phát hiện phía dưới có một đống đồ rối tung. Tay chân hắn nhẹ nhàng kéo đồ ra liền thấy — thật đúng là không uổng công.
Hắn đã nói như thế nào không tìm thấy lỗ chó, thì ra là ở dưới tàng cây, đã bị ngăn chặn a. Như vậy thì không cần mạo hiểm ném dây thừng để bị phát hiện nữa.
Cố Tá đem đống cỏ tranh kia lấy ra, liền nhanh chân chui vào.
Tâm tình hắn rất kích động, vài ngày rồi, đã vài ngày! Hắn cuối cùng cũng thành công tiến vào biệt viện.
Tiếp theo, hắn nên đi tìm Công Nghi Thiên Hành...
Cố Tá một bên cẩn thận trốn tránh, một bên yên lặng lén đi.
Trong biệt viện vẫn kêu loạn, hành tung thích khách quỷ dị, hắn dựng tai nghe được âm thanh hộ vệ không ngừng đuổi bắt, biết được Công Nghi Thiên Hành đang ở nội viện an tĩnh mà ngắm trăng, dù cho bên ngoài hỗn loạn, bọn họ cũng không cho thích khách tiến vào quấy rầy y thanh tĩnh... Hơn nữa nghe nói Công Nghi Thiên Hành không thích tiếp xúc với người, nói cách khác, hiện tại nội viện cũng chỉ có một mình y a?
Thật là cơ hội tốt, cũng là cơ hội duy nhất!
Cố Tá nghĩ vậy lại càng thêm cẩn thận, chạy trốn lại càng nhanh.
Một đường thuận lợi, tất cả hộ vệ đều ở bên ngoài tác chiến, căn bản không dám đi quấy rầy Công Nghi Thiên Hành, vừa lúc để hắn tìm được chỗ trống.
Thời gian trôi qua rất chậm lại giống như rất mau, khi hắn đến trong viện độc lập kia, liền thấy dưới ánh trăng có một người đưa lưng về phía hắn, tim bắt đầu dồn dập nhảy lên...
Bình tĩnh, bình tĩnh...
Cố Tá từ giày rút ra chủy thủ, chậm rãi tiến tới.
Sau đó hắn đột nhiên nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới sau lưng người nọ, một bàn tay giữ chặt bờ vai y, tay còn lại cầm chủy thủ đặt trên cổ y.
Đến lúc này Cố Tá mới phát hiện, hắn thế nhưng vừa rồi nín thở.
Âm thanh hắn có chút phát run: "Công Nghi công tử, ngươi đừng cử động! Ta... Ta sẽ không thương tổn ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi làm giao dịch. "
Lúc sau, một giọng nói trầm thấp và từ tính vang lên: "Nga?" Ngữ khí vững vàng nói tiếp: "Ngươi muốn làm giao dịch gì?"
Âm thanh quá mức hấp dẫn làm Cố Tá không khỏi ngẩn người, nhưng hắn rất mau phản ứng lại, nhanh chóng nói: "Cho chữa bệnh cho ngươi, ngươi chuẩn bị dược liệu cho ta."
Hắn nói xong câu này, lại cảm thấy mình có chút cường ngạnh, lại bổ sung thêm nói: "Ân? Thế nào?"
Người phía trước không nhanh không chậm mở miệng: "Như vậy, ngươi đây là tự tiến cử."
Cố Tá: "...Ngươi nói như vậy cũng được. "
Âm thanh người nọ có chút nghi hoặc: "Đã là tự tiến cử, vì sao lại dùng cách này? "
Cố Tá nghẹn.
Sau đó mới buồn bực nói: "Ta tuổi quá nhỏ... "
Đúng vậy, tuổi cũng là một vấn đề lớn, thiếu niên mười mấy tuổi có bản lĩnh gì để người khác tin tưởng a? Huống chi hắn cũng chỉ là vừa mới học, lại còn có bí mật lớn.
Chỉ có thể nghĩ ra ám chiêu này.
Trầm mặc một lát, tim Cố Tá đập càng lúc càng nhanh.
Rốt cuộc được không? Có được hay không? Nói cái gì đi chứ! Tên nam nhân này thế nào lại cứ như bà mụ!
Rốt cuộc người nọ cũng nói chuyện, chậm rãi lên tiếng: "Nếu ta không đáp ứng, ngươi liền muốn giết ta?"
Cố Tá không nghĩ ngợi liền đáp: "Sao có thể!"
Mua bán không thành còn nhân nghĩa, chiếm tiện nghi không được liền hại tánh mạng người khác, hắn làm không được. Hơn nữa nếu hắn dám làm như vậy, muốn chạy cũng chạy không thoát, bị đánh hội đồng* mà chết là chắc chắn.
*quần ẩu
"Vậy?"
Cố Tá hít sâu một hơi: "Ta đây cũng chỉ có thể mời Công Nghi công tử cùng ta đi một chuyến, chờ ta an toàn, sẽ thả ngươi trở lại. "
Nghe thế, người nọ liền cười.
Y tựa hồ cười đến rất vui vẻ, thân thể có chút run nhẹ, sau đó liền nhẹ giọng mà ho khan
Vừa cười, y vừa đứt quãng nói: "Ta đây liền đáp ứng ngươi." Y thở gấp mấy hơi lại nói: "Liền làm giao dịch này."
Nima*! Thật sự đáp ứng a! Thật quá tốt a! Cậu ấm này đúng là nhân tài a! Quá rộng lượng rồi a!
(*không biết nghĩa là gì luôn ><)
Người nọ cười đủ rồi, bình bĩnh lại chậm rãi nói: "Nếu ta đã đáp ứng, ngươi còn không bỏ hung khí xuống? Chúng ta giao dịch cũng nên nhìn mặt đối phương mà nói chuyện."
Cố Tá biết người này có tiếng một lời tựa thiên kim, hắn đối với Công Nghi Thiên Hành ấn tượng cũng không tệ, nhưng bí mật của hắn rất quan trọng, nên hắn kiên định nói: "Trước định cái khế ước. "
Người phía trước dừng một chút nói: "Ngươi không tin ta? "
Cố Tá chắc chắn: "Về sau ta sẽ tin tưởng ngươi hơn!" Hắn biết Công Nghi Thiên Hành đối hắn nghi ngờ, liền giải thích: "Ngươi yên tâm, chỉ là cho hai chúng ta một cái bảo đảm. Chúng ta tuyệt đối là đôi bên cùng có lợi, khế ước chỉ là đảm bảo không thương tổn lẫn nhau, hơn nữa kí kết cũng rất đơn giản."
Sau khi nói xong, cũng không Công Nghi Thiên Hành có phản ứng, nâng tay trái lên duỗi đến phía trước, ở trước mặt Công Nghi Thiên Hành làm động tác phức tạp. Rất nhanh, liền có một dòng khí nhè nhẹ theo động tác mà tụ tập, mang đến một sức mạnh thần bí mờ ảo.
Để tránh Công Nghi Thiên Hành đổi ý, Cố Tá ngoài miệng cũng không rãnh rỗi: "Thượng thiên làm chứng, Công Nghi Thiên Hành ngươi trở thành Hộ đạo nhân của Cố Tá ta, không xâm hại lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau... "
Nhanh chóng nói xong lời thề, trong lòng hắn có chút thẹn: "Ngươi nếu đồng ý, thì lấy một giọt máu đến, tích trong lòng bàn tay ta."
Người phía trước giật giật, thong thả vươn tay sờ đến chủy thủ bên cổ cắt một chút.
Máu tươi chảy xuống hòa vào trong lòng bàn tay Cố Tá, Cố Tá cũng đem ngón tay mình cắt, đem một giọt máu nhỏ xuống, nhanh chóng dung hợp vào.
Rốt cuộc, khế ước thành công!
Cố Tá lập tức thu hồi chủy thủ, bước nhanh vòng qua người nọ vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, cao hứng nói: "Hiện tại chúng ta có thể hảo hảo nói........ "
Chờ đến khi thấy rõ diện mạo Công Nghi Thiên Hành, hắn liền ngơ ngẩn cả người.
Trường mi nhập tấn, mắt như hàn tinh, mũi tựa huyền gan... Cạnh là môi mỏng hơi mím.
Tuy là một cái ma ốm, màu da oánh bạch, giống như châu ngọc, ở dưới ánh trăng cả người tựa như phát sáng.
Nói đơn giản chính là, vị kim chủ mới nhậm chức này, y soái đến mức có chút không khoa học.
Nếu nói một cách văn nghệ, chính là tuấn mỹ phảng phất như thần tiên, nếu nói một cách thông thường, chính là kẻ thù chung của nam nhân.