Ta Có Dược A!

Chương 90: Bại gia tử



Cố Tá cũng đi ra, vừa lúc nghe được, hắn có chút ngạc nhiên: “Không phải chỉ mới nhập môn sao?”

Quản sự mập kia thấy Công Nghi Thiên Hành không ngăn lại Cố Tá chen lời nụ cười trên mặt vẫn không đổi mà kiên nhẫn giải thích: “Là thế này. Sau đại chiến trăm quốc danh hào của Công Nghi sư đệ cũng đã được truyền về, đăng ký thành ngoại môn đệ tử. Hiện tại đã qua một tháng ngu huynh tự nhiên muốn tới thu thành quả tháng này. Đây là quy cũ mong Công Nghi sư đệ không phiền lòng.”

Cố Tá nghe xong liền nhíu mày.

Giống như có chút đạo ký nhưng lại vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Công Nghi Thiên Hành lại khẽ cười: “Thì ra là thế.” Ngữ khí của y thật bình tĩnh, “Không dối vị này…”

Tên quản sự mập vỗ ngực: “Ngu huynh quên tự giới thiệu, ngu huynh họ Dương.”

Công Nghi Thiên Hành liền ôn hòa tiếp lời: “Không dối Dương sư huynh, đế quốc của tại hạ đường xá có chút xa xôi, cũng chỉ vừa gieo hạt, nếu phải thu hoạch sợ rằng không kịp. Không biết Dương sư huynh có biết chỗ nào có thể mua Xích Huyết mễ để tại hạ sai người đi mua hai mươi cân về giao Dư sư huynh được chăng?”

Quản sự cười càng tươi: “Thì ra là thế. Công Nghi sư đệ không cần lo lắng, chỗ mua kia có chút xa xôi nhưng nếu sư đệ tin ngu huynh, có thể để ngu huynh chọn mua thay, bảo đảm nộp đúng thời hạn.”

Vẻ mặt Công Nghi Thiên Hành bất động: “Nhưng không biết một cân Xích Huyết mễ cần bao nhiêu tiền?”

Dương quản sự cười nói: “Không nhiều không nhiều, một cân Xích Huyết mễ chỉ cần năm mươi kim, tổng lại cũng chỉ một ngàn kim.”

Công Nghi Thiên Hành nghe vậy liền nhìn Cố Tá ý bảo: “Đưa một ngàn kim phiếu cho ta.”

Cố Tá ngoan ngoãn móc tay áo đưa ra.

Công Nghi Thiên Hành tiếp nhận lại giao cho Dương quản sự: “Vậy liền phiền Dương sư huynh.”

Dương quản sự mắt sáng ngời nhanh chóng tiếp nhận, cất kỹ kim phiếu, ánh mắt nhìn Công Nghi Thiên Hành càng trở nên thân thiết: “Công Nghi sư đệ có phong độ của một đại tướng, ngày sau tất tiền đồ vô lượng!”

Sau khi nói xong hắn lại chắp tay, khách khí ly khai.

Chờ Dương quản sự đi xa Long Nhất mới đóng lại cửa.

Công Nghi Thiên Hành vừa quay người liền thấy vẻ mặt hoang mang của Cố Tá.

Cố Tá: “Đại ca, vừa nãy…”

Đoạn đối thoại vừa nãy của hai người có phải còn ẩn hàm điều gì kỳ quái chăng?

Công Nghi Thiên Hành lắc đầu: “Không phải đại sự gì, chỉ là tiểu nhân khó chơi thôi.”

Cố Tá sửng sốt.

Công Nghi Thiên Hành cười nói: “Lời Dương quản sự vừa rồi nửa là thật nửa là giả. khoảng cách giữa Kình Vân giới cùng Kình Vân tông xa như thế vài vị sứ giả thoát phàm cảnh kia sao có thể truyền âm về từ sớm được? Cho dù thực sự có thủ đoạn riêng cũng sẽ tiêu phí không ít, chúng ta cùng những người khác cũng không đáng giá đến thế. Chưa kể vị nữ võ giả kia phải đi trước tiểu điện lĩnh lệnh bài cho chúng ta, nếu đã sớm truyền tin mấy thứ này nên đã chuẩn bị xong từ sớm, nàng vừa vào liền có thể trở ra nhưng nàng lại dừng lại bên trong một hồi chắc là để chuẩn bị, đăng ký mới có thể lâu như vậy.”

Cố Tá nghe đến đây có chút hiểu: “Nên…”

Công Nghi Thiên Hành nói: “Nên đợi chúng ta thu hoạch cuối tháng mới có người đến thu, hiện giờ vốn không cần. Dương quản sự kia đến chẳng qua vì muốn kiếm chút tiền trong tay ta thôi.”

Cố Tá lần nữa rơi vào sương mù: “Vậy tại sao đại ca lại vẫn đưa?”

Rõ ràng đã có thể chọc thủng màn bịp bỡm nãy rồi.

Công Nghi Thiên Hành ánh mắt hoãn lại: “Ta đã nói lời hắn có nửa là thật nửa là giả vì quy củ là giả, nhưng thân phận của hắn cũng chỉ sợ là thật.” Nhìn Cố Tá hai mắt trợn to y lại tiếp tục giảng giải cho cậu, “Từ thân phận của hắn thì đây có thể xem là tiên lễ hậu binh, tới tìm ta muốn ‘cứu tế’ thôi. Nếu ta không giúp hiện tại có lẽ hắn vẫn sẽ khách khí cho qua nhưng quay đầu chắc chắn sẽ ngáng chân rước đến không ít phiền toái cho ta. Vừa rồi ta đã cho hắn thể diện dùng ngàn vàng chặn lại miệng hắn, hắn cũng sẽ hiểu ta có chút tài lực, sẽ muốn giao hảo* để kiếm thêm chút tài vật từ ta, vì thế về nhiều phương diện cũng sẽ không gây khó xử.”

*kết thân

Cố Tá nghe xong giật mình: “Vừa rồi là đại ca đang hối lộ hắn.”

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười gật đầu: “Hắn tính tình du hoạt* không phải loại cường thủ hào đoạt vô tri (không nhận thức), hắn muốn tiền nhưng cũng không muốn vì trái môn quy mà bị trừng phạt. Vì vậy muốn tài hắn phải dùng kế, hiện giờ chui kẽ hở dùng lý do thu gặt nhưng cùng lý do sẽ không thể dùng hai lần. Vì thế sau này hắn cần thành lập tình ‘hữu nghị’ với ta để còn nghĩ cách gạt tiền. Mà nếu có thể dùng chút kim phiếu này giúp cuộc sống ngoại môn của chúng ta thoải mái, thông thuận hơn chút không phải tốt hơn nhiều sao.”

*lươn lẹo:v tự

Cố Tá lại lần nữa gật gật đầu.

Cậu đã hiểu, đại ca có tiền có thể tùy hứng. Tiểu nhân nếu dùng tốt cũng có thể xem như một lá bài tốt. Cũng không phải… là ý đó sao.

Công Nghi Thiên Hành cười: “Sau này còn phải tiếp xúc nhiều, A Tá cứ đối đãi hắn như một vị sư huynh là được. Chỉ cần hắn thích tiền, ta có tiền, đệ là người ta coi trọng đem theo bên cạnh hắn sẽ không làm gì quá đáng với đệ. Nhưng A Tá cũng phải có lòng phòng bị, tuyệt không thể tín nhiệm hắn. Nếu chúng ta đã có thể dùng tiền tài thu mua hắn vậy người bên ngoài đương nhiên cũng có thể.”

Vẻ mặt Cố Tá cũng nghiêm túc lên: “Vâng đại ca, ta đã biết.”

Tại Kình Vân tông hắn nhất định phải cẩn thận hơn gấp đôi, tận lực tránh tách khỏi đại ca.

Như để chứng minh lời Công Nghi Thiên Hành đoạn đối đáp của hai người còn chưa kết thúc bao lâu thì bên ngoài đã truyền đến âm thanh huyên náo như của một trận xung đột.

Tình hình xem ra còn dữ dội hơn cả hồi nãy khi Dương quản sự đến.

Cố Tá có chút tò mò nhưng vẫn nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành thoáng nghĩ rồi mở miệng: “Đi xem thử.”

Vừa tiến tông môn cẩn thận là điều tất yếu nhưng đồng thời cũng phải tận lực thu thập tin tức mới được.

Tiếp đó một hàng bốn người ra cửa viện.

Vì tiểu viện ở nơi này được bố trí một cái tiếp một cái nối liền nhau nên khoảng cách giữa các tiểu viện đều rất gần, chính thế mà âm thanh kia cũng không chỉ truyền đến mỗi tiểu viện của Công Nghi Thiên Hành, một số tiểu viện xung quanh cơ hồ cũng đều nghe thấy.

Mà đồng thời cũng không chỉ mỗi bốn người Công Nghi Thiên Hành ra nhìn tình hình, trước cửa một số tiểu viện khác cũng tụ tập không ít người vây xem.

Cố Tá tránh phía sau Công Nghi Thiên Hành, xa xa nhìn thấy một bóng người bay ra khỏi một tiểu viện đụng vào một cân cây gần đó lại từ từ trượt xuống.

Người đó thoạt nhìn là một võ giả trẻ tuổi tầm hơn hai mươi, khóe miệng còn đang chảy máu hiển nhiên đã bị nội thương. Nhưng thực lực của hắn hẳn cũng đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên cửu trọng đại viên mãn.

Vậy sao hắn còn có thể bị người đánh đến nông nỗi đó?

Tiếp Cố Tá lại nhìn thấy hai người đi ra từ tiểu viện, một người trong đó dáng người mập mạp, không cao khuôn mặt cười tủm tỉm có vẻ rất ôn hòa, người còn lại vẻ mặt có phần hung ác nham hiểm, trên mặt cũng mang nét dữ tợn — — vừa nhìn cũng đã cảm thấy đó không phải người tốt.

Sự thật cũng đúng vậy, vị có vẻ mặt hung ác nham hiểm vừa lúc thu tay còn mang theo ý cười khinh miệt.

Mắt Cố Tá trừng thật lớn.

Hắn nhận ra người vừa béo vừa lùn kia, đó không phải là Dương quản sự mới vừa gặp qua hay sao!

Vừa nãy mới rời đi bao lâu…. đã đi tiểu viện của người khác gây chuyện?

Quả nhiên đại ca nhà hắn nói không sai, tiểu nhân không thể đắc tội.

Phía bên kia.

Thanh niên bị đánh đâm vào cây mặt không cam lòng: “Rõ ràng chưa tới thời điểm gặt hái các ngươi đã tới cưỡng chế thu chẳng phải vì muốn lừa tiền của chúng ta sao! Các ngươi ức hiếp đồng môn, vi phạm môn quy sẽ phải chịu phạt!”

Thanh niên vẻ ngoài hung ác nham hiểm cười lạnh một tiếng: “Vi phạm môn quy? Môn quy cũng không cấm giữa sư huynh đệ không thể luận bàn, cưỡng chế thu? Ai thấy ta cưỡng chế thu sao?”

Dương quản sự mặt vẫn mang tươi cười nhưng miệng lại thở dài: “Đều là sư huynh đệ với nhau tội gì phải thương tổn hòa khí đâu? Lý sư đệ, gia cảnh ngươi bần hàn, mấy ngày trước vì phải đột phá tìm đến vị quản sự đây mượn một lọ hướng Xung Mạch đan dùng, hiện giờ đột phá thất bại lại vi phạm ước định, biện cớ trong túi ngượng ngùng (túi rỗng)… này, này cũng không quá tốt đâu.”

Thanh niên họ Lý thập phần phẫn nộ: “Ta khi nào đến tìm người này mượn đan? Hơn nữa cũng chưa từng đột phá! Các ngươi đừng ngậm máu phun người nói xấu ta!”

Giọng điệu Dương quản sự chứa đầy thâm ý: “Hà tất, hà tất phải vậy… Có vay có trả mới hợp lẽ thường tình, có vay không trả cũng không thể trách những người làm sư huynh như chúng ta thường xuyên nhớ đến Lý sư đệ nha…”

Một màn trước mắt này ai nhìn cũng biết là đang xảy ra chuyện gì, cho đến hai người Hà quản sự cùng Dương quản sự như có như không uy hiếp xong thanh niên họ Lý kia rồi rời đi, phần đông các võ giả vây xem cũng dần tán đi.

Đương nhiên cũng không thiếu người tụ lại bàn tán.

Công Nghi Thiên Hành thoáng suy nghĩ nhưng cũng không có động tác gì.

Thanh niên họ Lý gian nan đứng dậy, cũng không nhìn người xung quanh một lần mà từng bước một quay về tiểu viện của mình.

Cố Tá thấy vậy, chau mày.

Công Nghi Thiên Hành truyền âm cho cậu: A Tá, thử nghe xem.

Cố Tá chớp chớp mắt liền tập trung tinh thần lắng nghe.

Từ lời thì thầm của người bên cạnh hai người đã hiểu được đại khái sự việc.

Thanh niên bị đánh vừa rồi tên Lý Thành, cũng không phải đệ tử được tuyển từ đại lục khác mà là người thuộc đại lục Kình Vân tông, là một đệ tử nghèo từ một thành nhỏ lặn lội đường xa đến đây học võ.

Những đệ tử nghèo thường vì của cải không đủ nên phải trải qua rất nhiều khổ sở mới có thể tìm được một cơ hội, thừa dịp thời gian tông môn tuyển nhận đệ tử một năm một lần đến tham gia khảo nghiệm nhằm tiến tông môn.

Lý Thành chính là một trong những ngoại môn đệ tử năm nay mới tới, có thể tu luyện tới Ngưng Mạch tam trọng điên phong đã không dễ gì, trong tay cũng không dư dả nhiều. Mà những ngoại môn đệ tử như hắn lại chiếm đại đa số số lượng ngoại môn đệ tử.

Đồng dạng tới thu hai mươi cân Xích Huyết thước có chút đệ tử nghèo nhưng tương đối hiểu chuyện, tuy vàng trong tay không đủ cũng sẽ cùng quản sự lá mặt lá trái lôi kéo quan hệ than mình tạm thời thiếu tiền linh tinh, lại không nhiều không ít nộp lên đôi chút chuyện cũng liền qua. Dù sao mấy tên quản sự đệ tử dù muốn lừa gạt tống tiền thế nào cũng không nên chỉ thấy cái lợi trước mắt đúng không? Dù sao cũng không thể đắc tội với tất cả mọi người.

Nhưng Lý Thành lại thuộc loại thanh niên đầy nhiệt huyết lại cứng đầu, phẩm hạnh hắn không đến nỗi nào, sẽ không chiếm tiện nghi của người khác nhưng hắn cũng sẽ không để người khác chiếm tiện nghi mình, nên khi Hà quản sự kia tìm hắn đòi tiền hắn liền cương quyết cùng người nháo lên khiến Hà quản sự cảm thấy mất mặt.

Tiếp sau đó chính là Hà quản sự không để ý bản thân thân là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, giáo huấn Lý Thành, mà cùng một nhóm sâu mọt với nhau Dương quản sự cũng đồng thời đem hắn kéo vào sổ đen — — có thể thấy sau này trong rất nhiều việc hắn sẽ gặp không ít trở ngại.

Cố Tá nghe xong lại cảm thấy có chút đồng tình với Lý Thành.

Tính cách mỗi người không giống nhau xử lý mọi việc theo cách khác nhau cũng là bình thường. Hơn nữa trong chuyện này vốn dĩ là mấy người quản sự kia không đúng, ngoại môn đệ tử rất đáng thương… Chờ đã, chẳng phải một đệ tử ký danh như hắn còn không bằng đệ tử ngoại môn hay sao! Nếu không nhờ Công Nghi Thiên Hành hắn không chừng còn có thể thảm hại hơn kìa.

Cố Tá nghĩ nghĩ, truyền qua một câu: Lý Thành thật xui xẻo, mấy người Dương quản sự cũng quá càn rỡ.

Ánh mắt Công Nghi Thiên Hành khẽ động: A Tá không nên tức giận, dù sao cũng không phải chúng ta chịu thiệt.

Cố Tá cũng gật đầu, lại hỏi: Vậy Lý Thành kia, về sau vẫn sẽ bị chèn éo sao…

Công Nghi Thiên Hành cười cười: Bị chèn ép dù đau khổ nhưng chưa hẳn không phải là kỳ ngộ. Lý Thành phân định trắng đen quá rõ làm việc cũng không suy xét trước, đắc tội tiểu nhân là điều đương nhiên. Nhưng là tiểu nhân thì dù gan lớn thế nào cũng vô dám trực tiếp ra tay giết hắn, hơn nữa nếu hắn có thể dùng đau khổ đó ma luyện bản thân thực lực đến cùng chắc chắn sẽ được đề cao, hôm nay cúi đầu trước tiểu nhân nhưng về sau tiểu nhân không chừng chính là một con kiến trong lòng bàn tay hắn, có thể dễ dàng bị tiêu diệt.

Cố Tá thở một hơi: Đại ca ngươi nói xem Dương quản sự cũng thật giảo hoạt mà…

Công Nghi Thiên Hành nói: Nếu tiềm lực Lý Thành biểu hiện ra cũng bình thường thì không sao, nhưng nếu quá mạnh sợ rằng Dương quản sự kia sẽ còn đánh mạnh hơn, gây vô số đau khổ cho hắn, bóp chết hắn từ lúc đầu. Hiện giờ chỉ là đang thử thăm dò xem Lý Thành đến cùng là long vẫn là sâu bọ, Dương quản sự kia xem ra vẫn có chút thủ đoạn.

Lúc sau thấy Cố Tá vẫn lo lắng Lý Thành Công Nghi Thiên Hành lại truyền âm qua: A Tá yên tâm. Tạm không đề cập tới tiềm lực của Lý Thành, Dương quản sự kia dù khéo đưa đẩy nhưng cũng chỉ có chút khôn vặt thôi. Nếu hắn thật sự thông minh có bản lĩnh thì đã sớm thành công vào nội môn mà đâu cần phí hoài thời gian làm một một sự chuyên thu lương tại ngoại môn, đúng không?

Cố Tá cảm thấy bản thân được an ủi rồi.

Nói trắng ra thì dù Lý Thành thế nào cũng không liên quan đến hắn, chỉ vì trước đó bị Dương quản sự đến vơ vét tiền nên sinh chút cảm giác cùng chung mối thù mà thôi.

Hiện tại nghe đại ca phân tích xong hắn cảm thấy… tông môn quả nhiên thâm sâu.

Không phải chỉ là trồng chút lương thực sao? Nhưng bên trong lại có đủ loại cửa ngõ (lề lối).

Hắn thật không rõ so với chút cửa ngõ này đó sao không dành thời gian đả tọa, luyện võ nhiều hơn chứ…

Công Nghi Thiên Hành vỗ vỗ đầu Cố Tá: “Về thôi.”

Cố Tá vứt mấy ý nghĩ lung tung đi, lộ ra một nụ cười thật tươi: “Về thôi!”

Về luyện dược!



Vài ngày tiếp đó Công Nghi Thiên Hành thông qua đủ mọi cách đã biết được chút tình hình cơ bản của ngoại môn.

Trước là tiểu viện của y.

Phần lớn thời gian y đều cùng những người khác luyện võ trong này nên nếu bọn họ không muốn bị xem trộm thì cần bố trí một thứ gọi “phù cấm”.

Đơn giản mà nói là dùng bùa bố trí một loại trận pháp tạo thành cấm chế, người không phù hợp điều kiện đều không thể dò xét nơi này — — đương nhiên đó là về lý thuyết, nếu thực lực người kia cao đến mức độ nhất định thì phù cấm như thế căn bản là không phòng được.

Nhưng phù cấm cũng chia cấp bậc, cấp bậc càng cao phù cấm có thể tránh được người thực lực càng cao, chỉ cần chịu tiêu tiền liền không cần sợ.

Công Nghi Thiên Hành không chút do dự tiêu gần ba trăm vạn kim mua một bộ phù cấm có thể phòng ngừa Thoát Phàm cảnh võ giả rình xem, cho dù là võ giả cấp bậc cao hơn nữa — — đúng vậy, Công Nghi Thiên Hành đã biết phía trên Thoát Phàm cảnh còn có Hợp Nguyên cảnh, là cường giả trong cường giả — — nếu xem trộm bộ phù cấm này cũng có thể lập tức phản ứng. Dù không thể ngăn được nhưng ít nhất cũng có thể cảnh báo trước.

Đối với chuyện này Cố Tá cũng chỉ có thể thở dài.

Vì hắn biết mục đích chính cũng vì muốn bảo vệ bí mật của mình…

Tiếp đó là một số thường thức có thể đề cao động lực cho võ giả.

Đầu tiên, kết cấu chủ yếu tạo thành ngoại môn.

Có đệ tử ký danh đi theo ngoại môn đệ tử, bản thân ngoại môn đệ tử, những đệ tử không thể tiến nội môn chuyển thành quản sự ngoại môn cùng ngoại môn trưởng lão là những đệ tử nội môn bị đào thải ra.

Có thể tiến nội môn hay không toàn bộ đều dựa vào tiềm lực của võ giả.

Ví dụ, trước ba mươi không thể nhập Tiên Thiên thì không có tư cách gia nhập nội môn, những ngoại môn đệ tử như vậy kết quả tốt nhất chính là trở thành quản sự ngoại môn; nếu ngoại môn đệ tử có thể nhập Tiên Thiên trước hai mươi tuổi có thể trực tiếp tiến nội môn, từ hai mươi đến dưới ba mươi nhập Tiên Thiên có thể cố gắng thông qua khảo hạch của ngoại môn giành được tư cách tiến nội môn; đệ tử ký danh nếu trước hai mươi tuổi nhập Tiên Thiên cũng có thể trực tiếp tiến nội môn, nếu ngoài hai mươi dưới ba mươi thì có thể hoàn thành thật nhiều nhiệm vụ, đạt đến tiêu chuẩn nhất định mới có thể trở thành ngoại môn đệ tử; trong nội môn những võ giả qua hai trăm tuổi mới đột phá đến Thoát Phàm cảnh đều bị điều đến ngoại môn làm trưởng lão, không thể tham dự bất kỳ kỳ ngộ nào thuộc nội môn hay được nội môn dốc sức bồi dưỡng.

Tóm lại nếu muốn xông ra danh tiếng tại Kình Vân tông vậy chỉ có thể là thiên tài trong thiên tài, tư chất ngươi càng cao thực lực càng mạnh đãi ngộ cũng sẽ càng tốt.

Kết quả cuối cùng chính là kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu lại càng yếu.

Thứ hai, ngoại môn có rất nhiều quy tắc ngầm.

Những gì Dương quản sự làm vẫn chỉ là chút việc nhỏ như bọt nước so với đủ loại thủ đoạn gian lận mờ ám trong đợt rút thăm chọn nhiệm vụ mỗi tháng một lần của ngoại môn đệ tử. Những lúc này đều phải coi vận khí hay có lẽ là mưu trí cùng thực lực của ngoại môn đệ tử.

Thứ ba, khảo hạch của ngoại môn đệ tử.

Đó cũng không phải bài khảo hạch để tiến nội môn mà là bài khảo hạch ngoại môn đệ tử có đủ tư cách ở lại hay không. Khoảng mỗi tháng một lần, nếu khảo hạch thất bại sẽ bị khấu trừ phân lệ tháng đó, cho đến khi thất bại ba lần liên tiếp sẽ bị hạ xuống thành đệ tử ký danh, cần cố gắng lại từ đầu mới có thể đạt lại địa vị cũ lần nữa.

Cách này để phòng ngừa ngoại môn đệ tử không tư tiến thủ, võ đạo không tiến phản lui.

Người như vậy tông môn tất nhiên không muốn lãng phí phân lệ hàng tháng để nuôi dưỡng.

Thứ tư chính là một số con đường giao dịch, phương thức trao đổi đồ vật giữa các ngoại môn đệ tử cùng một ít kinh nghiệm, tin tức lặt vặt bên ngoài tông môn.

Để tỉ mỉ nói thật sự quá nhiều cũng vô cùng phức tạp.

Cố Tá nghe Công Nghi Thiên Hành giải thích mà như lạc vào mê lộ đồng thời cảm thấy đầu có chút nhức nhối.

Mấy thứ này thật sự không thể nhớ kĩ đâu… có nên cảm thấy may mắn khi tinh thần lực của hắn đã tăng mạnh hơn không?

Phản ứng thứ hai của Cố Tá chính là: Hắn phải nhanh đi luyện dược.

Tiền bay đi quá nhanh! Nếu còn tiếp tục như vậy hơn một ngàn vạn kim phiếu bọn họ mang theo căn bản là không đủ dùng nha… Khó trách trước kia từng nghe một câu hình như là “cùng văn phú võ”, đây chẳng phải là không có tiền thì đừng mong nghĩ đề cao thực lực sao.

*1 ngàn vạn = 10,000,000 kim phiếu

Hơn nữa gần đây còn một chuyện không thể lơ là.

Cố Tá đã thống kê được lượng cơm một ngày của đại ca nhà cậu, một ngày ăn đến ba cân Xích Huyết thước cùng mười cân thịt tươi của hoang thú cùng cấp. Hai cái mỗi cái một cân đều năm mươi kim tiền đồng nghĩa với một ngày Công Nghi Thiên Hành ăn hết sáu trăm năm mươi kim tiền vào bụng. Nếu tính thêm dược liệu hắn xài — — đây là Cố Tá không tính tiền nhân công — — chia ra mỗi ngày ăn hết ít nhất cũng đã bảy trăm kim tiền.

Như vậy tiền ăn một tháng là… hai vạn một ngàn kim.

Đó là còn chưa tính đến tiền đan dược, chi phí của Long Nhất Long Nhị, dược liệu luyện đan của Cố Tá còn có chi phí mua các thứ cần thiết trong tương lai của Công Nghi Thiên Hành cũng chưa tính.

Cố Tá hít sâu: Tiền, thật sự không đủ dùng nha!

Kim chủ đại ca nhà hắn còn như thế, những đệ tử hàn môn* kia liệu có đủ tiền nuôi bản thân không? Vừa nghĩ đã thấy thật quá thê thảm.

*nghèo

Nhìn bộ dáng rối rắm của Cố Tá Công Nghi Thiên hành không khỏi buồn cười, y xoa tóc Cố Tá ngữ điệu ôn hòa: “A Tá, không sao. Tiền tài không phải tiết kiệm là được mà còn phải đầu tư mới có. Đợi tất cả vào quỹ đạo ta tự sẽ có cách kiếm tiền, A Tá không cần lo lắng.”

Cố Tá trừng mắt nhìn, lại gật gật đầu.

Hắn không cần lo lắng nữa…

Không lo lắng nữa được mới là lạ!

Vốn nghĩ hơn một ngàn vạn kim đã quá đủ nay mới nhận ra vừa tùy tiện xài cái đã muốn hết, cứ thế sao còn có thể tin tưởng đại ca chứ, ngay cả lòng tin sâu sắc cũng đã lay động được không….

Công Nghi Thiên Hành lắc đầu: “Không nói chuyện này nữa, hiện tại A Tá cùng ta ra ngoài một chuyến đi.”

Cố Tá nhanh chóng thoát khỏi tâm tình vừa nãy: “Đi đâu nha?”

Công Nghi Thiên Hành cười: “Thành Kình Vân, có Đan Nguyên tiểu hội.”

Cố Tá nghi hoặc: “Đan Nguyên?”

Chẳng lẽ là…

Công Nghi Thiên Hành vuốt cằm: “Thịnh hội luận bàn đan đạo thủ pháp của luyện dược sư.”

Mắt Cố Tá vụt sáng lên.

Tuy giữ bí mật rất quan trọng nhưng vẫn luôn giấu diếm cũng không phải biện pháp tốt.

Đan Nguyên tiểu hội là một cơ hội.

Nhưng, chờ đã.

Cố Tá hoàn hồn: “Đại ca, ai cũng có thể đến Đan Nguyên tiểu hội sao?”

________

Bây giờ ngay cả bộ này một chương cũng hơn 4k từ rồi... Hiu hiu
— QUẢNG CÁO —