Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 192: Vô lương tâm, nữ nhân này không có lương tâm.



Chắc chắn là mê mang rồi, nếu như nói tiếp thì lúc đầu nhìn thấy Hoàng hậu Lương quốc Pháp Hy Nhĩ cũng rất ngạc nhiên. Xinh đẹp bậc này có thật ư? Khi đó may mắn hắn không phải muội muội, Pháp Đồ Na cũng xinh đẹp nhưng so với hoàng hậu Lương Quốc thì vẫn kém xa. Nàng ta còn khá có cá tính, nếu đã cứng đầu thì không ai khuyên được, kiểu này sau khi vào hậu cung của hoàng đế Lương Quốc không phải là sẽ ăn thiệt thòi sao?

Nếu là Pháp Đồ Na, gặp được Hoàng hậu chắc chắc sẽ khó chịu.

Dù sao nàng đã quen với việc người khác không bằng mình, bất thình lình lại có một người xinh đẹp như vậy tới thì sao mà chịu nổi?

Pháp Hi Nhĩ lại bình tĩnh.

Không những bình tĩnh mà còn nghĩ tới cái khác. Bởi vì Pháp Hi Nhĩ trời sinh đã là người đẹp, nhìn quen chính mình trong gương thành ra hắn cũng không quá yêu thích vẻ bề ngoài. Sau khi thấy hoàng hậu Lương Quốc vô cùng xinh đẹp, hắn hơi thưởng thức, thưởng thức thì người cũng tỉnh táo lại, cảm thấy chuyện này có vẻ khó giải quyết.

Lúc trước đã nghe nói về vẻ đẹp của vị Hoàng hậu này, cũng nghe nói nàng có rất nhiều kỹ năng. Ngược lại Pháp Hi Nhĩ là một người theo chủ nghĩa kinh nghiệm lệch lạc. Hắn luôn cho rằng hai thứ này không thể cùng tồn tại, ít nhất thì hai thứ này không thể cùng lúc đều đứng đầu.

Nếu như người có năng lực lớn như vậy, danh tiếng lan truyền như vậy thì có thể xuất phát từ sự kính trọng của mọi người hoặc từ sợ hãi mà lấy lòng.

Một Hoàng hậu có dung mạo hàng đầu so sánh với một Hoàng hậu lớn lên xinh đẹp.

Hiển nhiên là Hoàng hậu phía sau dễ dàng chiếm được lợi thế hơn.

Nếu nàng thật sự là đại mỹ nhân, không chỉ nhìn quen vẻ đẹp, hơn nữa còn quen được theo đuổi thì sẽ khó tấn công hơn.

Nếu muốn lừa người về nước Udo, nhất định phải thu phục nàng. Gặp nàng xong mới biết việc này khó vô cùng.

Nếu đã lựa chọn con đường này thì khó cũng phải làm. Dù sao đã thu xếp ổn thỏa ở hoàng cung Lương Quốc rồi, chỉ cần giữ được thân phận, những chuyện khác từ từ làm cũng được. Thời gian còn nhiều, không phải vội.

Kế hoạch của Pháp Hy Nhĩ rất tốt, hắn cảm thấy Hoàng hậu này nói chuyện khá hợp, trái tim nâng lên vừa mới hạ xuống một ít đã bị hỏi tới tài nghệ.

Nhảy thì không biết nhảy, ca hát cũng không được, chơi nhạc cụ cái này không phải là món sở trường của Udo quốc sao.

Hắn còn có thể nói cái gì?

Không bằng múa đao đi.

Nếu như sớm biết kết quả của việc để lộ ra bản lĩnh này là trở thành công cụ cắt dưa và máy giải thạch của Trường Hi Cung, hắn thà bị người ta coi như phế vật, đáng tiếc là đã muộn.

Có được đôi mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện rất tốt, muốn giải thạch, hắn chưa từng làm, cũng không biết bắt đầu làm từ đâu.

Phùng Niệm cũng biết mỹ nữ này, dù sao đao pháp của nàng ta rất có lực. Trước kia dù sao cũng là quý tộc, Udo quốc lại không có hầm phỉ thúy, nàng không hiểu rõ chắc chắn sẽ cảm thấy hơi khó giải quyết. Vì thế Phùng Niệm nói cho nàng giải thạch rất đơn giản. Thấy rõ phỉ thúy bên trong như thế nào thì lấy gọt vỏ bên ngoài giống như dưa mật, da dày có thể dùng cách đập rơi hoặc nạo rơi ra. Da mỏng thì xoa xoa, lau rồi đưa ra cho bọn Cát Tường rửa sạch bằng nước sạch là được rồi.

"Nào ngươi thử đi, ta nghĩ điều kiện của ngươi rất phù hợp làm cái này. Làm xong ta sẽ chọn một khối ngọc tốt cho người làm một bộ trang sức cho ngươi. Ngươi nghe lời bổn cung sẽ không thiệt đâu."

Pháp Hi Nhĩ không biết hắn lấy trang sức châu báu có tác dụng gì, nhưng vẫn phải nghe lời của Hoàng hậu Lương quốc. Vừa nãy hắn đã ngồi xuống rồi, Phùng Niệm đứng một bên, lúc này Pháp Hi Nhĩ hơi ngẩng đầu dùng ánh mắt phức tạp kiểu "ta uất ức nhưng vì ngươi ta nhịn" nhìn Phùng Niệm. Xong xuôi xong thì cúi đầu thử dùng pháp thuật vừa mới tới tay.

Mắt nhìn xuyên tường này thật lợi hại.

Có thể thấy rõ đồ bên dưới lớp đá, màu sắc, hình dạng, khoảng cách mặt ngoài của ngọc thạch sâu bao nhiêu hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Biết được những điều này, cho dù lúc trước chưa từng giải thạch, muốn bắt đầu cũng không phải là khó.

Pháp Hi Nhĩ vừa đập vừa lau, hì hà hì hục làm. Phùng Niệm trông coi nhìn một lát, thấy hắn sử dụng công cụ thuận tay, tính toán nặng nhẹ thỏa đáng, hiệu suất cũng cao, trong lòng cực kỳ hài lòng.

Cống phẩm mỹ nhân của nước Udo cũng được phết.

Người không những xinh đẹp còn nghe lời, hơn nữa còn thông minh nhanh nhẹn. Đổi thành người khác bị bắt làm chuyện lặt vặt này ngay tại chỗ có khi đã nổi bão rồi, chỉ cần người nổi bão thì tính tình nóng như chó cắn, Phùng Niệm lập tức sẽ tiễn nàng ta đi, tiễn không đi cũng phải trả lại cho Bùi Càn.

Kết quả là mỹ nữ này rất đặc biệt. Lúc này cọ da thạch cũng không phàn nàn, xuyên thấu qua khăn che mặt có thể mở hồ nhìn thấy nàng mím môi không quá vui vẻ. Mặc dù không vui nhưng người không có nhàn rỗi.

"Thế thì nàng cứ làm đi, mệt thì nghỉ một lát, không vội giải hết cái này."

Phùng Niệm nói xong thì trở về phòng, Pháp Hy Nhĩ quay đầu nhìn người phụ nữ có vẻ xinh đẹp thiện lương thực ra lạnh khốc lại vô tình một cái, oán thầm trong lòng rồi tiếp tục đi giải thạch.

Trong tay cọ một cái, trong lòng niệm một câu.

Vô lương tâm.

Nữ nhân vô lương tâm.

Để một đại mỹ nhân như hoa như ngọc làm việc này sao nàng ta không thấy xấu hổ vậy?

Ờ, tất nhiên là nàng không biết xấu hổ rồi, không những mặt dày còn định bắt người cứ làm cái này.

May mà muội muội không tới, làm sao nàng ta chịu được việc này?

Mặc dù không ngừng oán giận trong lòng, nhưng là người, thực ra trong lòng đang hoảng hốt. Lúc trước ở Udo quốc, Pháp Hi Nhĩ là nhi tử của thân vương, cho dù không phải là người đầu tiên thuận lợi kế vị thì địa vẫn cao quý. Hắn có dáng dấp đẹp trai, nhìn có vẻ gầy nhưng thật ra rất có năng lực. Ở vương thành được rất nhiều người hâm mộ.

Lúc ấy Pháp Hi Nhĩ không đặc biệt quan tâm ai cả, trái lại bây giờ lại dốc sức cho một nữ nhân không quan tâm vẻ đẹp của hắn, nàng vừa tới đã bắt hắn làm cu li rồi.

Trong lòng Pháp Hi Nhĩ xoay chuyển ầm ầm rồi, trên mặt lại không lộ ra dấu vết gì. Lúc này thái giám cung nữ đang nhàn rỗi không có việc gì làm lặng lẽ đi tới xem, xem hắn không bao lâu đã mài xong một khối, một người có hai thái giám còn nhiều.

Có cung nữ nhỏ giọng nói thầm: "Nữ nhân này không giống như ta nghĩ. Ta còn tưởng nàng ta sẽ ồn ào một trận với nương nương sau đó chạy đi cáo trạng với Hoàng thượng, kết quả lại nghe lời như vậy?"

"Nghe nói người ta là quý nữ của Udo quốc, bảo bổ dưa thì bổ dưa, bảo giải thạch thì giải thạch."

"Qúy nữ ư? Thủ pháp của nàng ta có chỗ nào giống quý nữ?"

"Không chỉ thủ pháp mà tay cũng không giống."

Đôi tay này thon dài trắng nõn, nhưng như thế nào không nữ tính.

Có gan lớn một tí, hỏi hắn nương nương đã dùng phép thuật gì? Phép thuật đâu? Sao lại không dùng?

Bởi vì Lương quốc mạnh mẽ, rất nhiều quý tộc Udo sẽ học ngôn ngữ của Lương quốc, Pháp Hi Nhĩ đã học tiếng Lương quốc từ nhỏ, trừ một vài từ lạ, còn bình thường hắn nghe đều hiểu hết. Người ta hỏi hắn hắn nghe hiểu, hắn chỉ liếc mắt một cái không để ý. Diẽn đàn lê quý đôn.

Hắn không phải người nói nhiều, những nữ nhân đó chắc cũng không mong hắn nói nhiều.

Pháp Hi Nhĩ bận rộn hai canh giờ, đến giờ dùng bữa mới dừng lại. Cơm của hắn đã được đưa đến Thiên điện bên kia rồi, hắn nói không cần người hầu hạ, một mình hắn ăn cơm, sức ăn lớn hơn nhiều so với nương nương, mấy đĩa đồ ăn đưa tới cơ bản hắn đã ăn hết rồi, nhưng hình như không đủ.

Trần ma ma nghe các cung nữ nói thầm đã nói với Phùng Niệm: "Nói với bên đưa cơm, mỹ nhân này nước Udo giống như một thùng cơm, ăn rất khỏe."

"Người ta đã bận rộn cả nửa ngày, ăn nhiều hơn hai miếng thì có làm sao? Dáng người cao như vậy thì sẽ ăn nhiều hơn so với chúng ta, đừng nói ra những lời không tôn kính như vậy nữa."

"Là mấy tiểu nha đầu bên dưới nói, bọn họ cảm thấy người này đến chỗ nương nương chắc chắn là có mục đích, không thích nàng ta cho nên nói hơi khó nghe."

"Vừa nãy bản cung đã đánh tiếng với nàng ta rồi, nàng ta sẽ không làm ra chuyện gì không khôn ngoan. Người trong cung chúng ta ma ma trông coi một chút, đừng có làm mất mặt ta."

Trần mama không hiểu lắm.

Bà vẫn luôn ở bên cạnh nương nương, chưa thấy nương nương đánh tiếng với nàng ta như nào?

Đầu tiên là cho người ta bổ dưa, sau đó lại bắt người ta giải thạch, đây là dày vò. Làm như vậy với một mỹ nữ, dien dan le quy đôn, trong lòng nàng ta có hận đến nghiến răng nghiến lợi làm ra chuyện mất đi lý trí cũng không kỳ lạ.

Trần ma ma nghĩ mãi mà không rõ, nhưng bà thấy nương nương không muốn nói nhiều nên không hỏi, lĩnh mệnh lui ra ngoài.

Bà không hiểu, trong đám người sống chung với Phùng Niệm đã nhiều năm thì có người nhìn ra.

Lữ Trĩ: "Dùng kế một hòn đá ném hai con chim ư? Đã chèn ép khí thế của mỹ nữ Udo, lại làm cho nàng biết Hoàng hậu Lương quốc có bản lĩnh thông thiên không phải là nói khoác mà ra. Mặc kệ lúc đầu nàng muốn làm gì, hiện tại đều phải suy nghĩ cẩn thận."

Trần Viên Viên: "Ta có cảm thấy nữ nhân đó có vấn đề. Người tinh mắt đều nhìn ra sự yêu thích của Bùi Càn, nàng xinh đẹp nhưng không phải kiểu mà Bùi Càn thích, lại không biết hát không biết nhảy, hết lần này tới lần khác có một thủ đoạn cắt tỉa, nhìn nàng ta có khí lực như vậy chắc chắn là đã luyện từ nhỏ. Loại người này làm cống vật thì đến làm được gì?"

Đát Kỷ: "Nàng ta nhìn cũng không ngốc, nếu nàng ta thật sự có ý đồ xấu sao không luyện một tay vũ kỹ để mê hoặc người, còn nói thẳng ra đao pháp của mình rất tốt làm gì? Ta thấy các người là quen nghĩ xấu cho người khác."

Phan Ngọc Nhi: "Lời này của hồ ly tinh cũng có lý."

Vương Chính Quân: "Nếu nàng ta đến để làm chuyện xấu thì không cần hô to như vậy."

Lưu Sở Ngọc: "Không phải là có kiểu...đoạn tụ mọi người biết không? Ta thấy từ đầu tới đuôi nàng không quá chú ý đến Bùi Càn, ngược lại nhiều lần nhìn chủ group, có phải là nữ nhân thích nữ nhân không?"

Tây Thi: "...Còn có kiểu như vậy nữa sao?"

Phùng Tiểu Liên: "Có chứ, có loại này! Bình thường là nam nam chiếm số đông, nữ nữ chưa thấy nhiều."

Dương Ngọc Hoàn: "Các người chưa từng nghĩ có khi nàng ta có thể là nam nhân sao? Ta đã từng nhìn thấy nữ nhân mặc đồ nam, nam nhân thích mặc đồ nữ cũng có. Các người nhìn người nàng ta cao to ngực phẳng, vừa ngồi xuống cái vày bị nhấc lên một tí có thể nhìn thấy chân nàng to nhỏ, còn nữa nàng có sức ăn lớn, nhìn bàn tay kia không mềm mại tí nào, trông rất mạnh mẽ.

Triệu Phi Yến: "Không thể nào!"

Hạ Cơ: "Chắc là dáng dấp quá cao với khung xương giống nam nhân mà thôi."

Đông Ca: "Vì sao? Hoàn Hoàn nói cũng có lý."

Triệu Hợp Đức: "Lý do rất đơn giản, bởi vì nếu như nàng là nam nhân, nhất định sẽ bị những vòng sáng kia ảnh hưởng, nhưng sớm nhất nàng thấy Niệm Niệm không phản ứng lớn, bộ dáng hoàn toàn không nhìn thất dáng vẻ mỹ nhân tuyệt thế, so sánh với sứ thần nước Udo rất rõ ràng."

Đát Kỷ: "Đúng vậy, trừ phi người này không thích chưng diện thích xấu xí hoặc thanh tâm quả dục giống hòa thượng trong miếu. Nếu không hắn dựa vào đâu mà không hoảng hốt?"

Hạ Cơ: Nam nhân không phải nam nhân lại thanh tâm quả dục như vậy, còn được gọi nam nhân à? Là thái giám đúng hơn."

Trong group đang thảo luận sôi nổi, cuối cùng đề xuất nữ đóng giả nam của Dương Ngọc Hoàn bị thuyết phục rồi, vầng sáng không dùng được đúng là rất có sức thuyết phục.

Qúa trình các nàng thảo luận Phùng Niệm không có tham gia, cũng không nhìn thấy vừa rồi nàng cho người đi lấy hộp thuốc mỡ sau đó còn tự mình qua an ủi một trận, hỏi tay mỹ nhân có ổn không? Có bị bị lên bọng nước không?

Thời điểm này hẳn là nên bán thảm.

Pháp Hi Nhĩ nói không bị nổi bọng nước nhưng mài đỏ tay rồi.

"Thuốc mỡ này ngươi cầm lấy bôi đi, ngày mai đừng dùng tay không dùng công cụ, bọc tay vào."

Pháp Hi Nhĩ:...

Như vậy thôi à?

Tay ta bị mài đỏ lên rồi mà ngươi chỉ như vậy?

Phùng Niệm còn định nói thêm hai câu với nàng ta, không tiện là Lục Lục ra ngoài chơi nửa ngày đã về rồi, hình như nàng đã đi Thừa Lộ cung chơi với hai Công chúa một lát, tiện thể vui đùa mấy câu trong cung Phúc Phi mới để nhũ mẫu ôm về, trở về tìm nương.

Có cung nữ chỉ đường, nàng lộc cộc chạy tới thì nhìn thấy nương tiên nữ và một người lạ.

Lục Lục ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn cúi đầu nhìn Lục Lục.

*

Pháp Hi Nhĩ tùy tiện ở trong cung Trường Hi, muội muội hắn-- Cống phẩm chân chính mỹ nhân Pháp Đồ Na thì đã hối hận, còn rơi nước mắt.

"Ta không nên tiễn ca ca, bây giờ hắn đã đặt mình vào hoàng cung Lương quốc, bảo ta và các người trở về, ta làm sao có thể quay về đây? Quay về rồi phụ thân mẫu thân không trách ta à?"

"Lẽ ra ta nên tự đi, chẳng phải Lương Quốc là nước lễ nghi sao, có thể làm gì ta được chứ?"

"Vì để ta không phải chịu khổ, ca ca phải đi hầu hạ một bà già, ta quá có lỗi với hắn!"

Đại thần quả thực cũng cảm thấy hơi mạo hiểm, nhưng chuyện đã vậy rồi lại không thể quay đầu. Hắn khuyên Pháp Đồ Na đừng khóc nữa: "Thiếu gia Pháp Đồ Nhĩ vì người cũng là vì đất nước chúng ta mới đi mạo hiểm, chúng ta nên chúc phúc cho hắn. Ta đã gặp hoàng hậu Lương quốc rồi, không giống như người nghĩ đâu. Nàng ta vô cùng xinh đẹp, cũng rất nhã nhặn, có lẽ sẽ đối xử tử tế với thiếu gia Pháp Hi Nhĩ."

Bây giờ cũng không đổi lại được, ngoài việc nghĩ theo hướng tốt thì còn có thể làm gì được nữa?

Cả đêm Pháp Đồ Na đều ngủ không ngon, nhắm mắt lại cũng cầu nguyện cho ca ca. Pháp Hi Nhĩ bị nàng ta bận lòng thì ngủ rất ngon, còn dậy trang điểm xong trước giờ, tiếp tục một ngày mới bụi đất tung bay.

Hôm nay bên cạnh hắn còn có thêm một người bạn nhỏ, đúng vậy chính là Lục Lục.

Pháp Hi Nhĩ xem nàng như không tồn tại, nhưng cô bé đang bưng khuôn mặt mập mạp này quá có cảm giác tồn tại. Hai mắt nàng sáng lấp lánh, cũng không biết đang nhìn gì, khuôn mặt tò mò nhìn lại.

Thực sự là không nhịn được, Pháp Hi Nhĩ tạm ngừng việc trong tay, quay đầu hỏi nàng: "Ngươi đang nhìn gì?"

Đứa con yêu nhìn thấy mắt người khác màu đen, còn hắn có con mắt màu xanh.

Bởi vì chưa thấy qua chuyện mới lạ, nên nàng muốn móc ra nhìn kỹ một chút.