Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 194: Cho dù không lừa được người, lừa một chút tri thức trở về cũng không lỗ.



Vâng theo lời Quốc vương phân phó, sứ thần Udo đã nhắc đến hai thỉnh cầu với Lương quốc. Lương thực đã nói xong có thể giao dịch bất cứ lúc nào, điều còn lại là muốn học tập phương pháp để cả nước được mùa bội thu.

Bùi Càn nghe nói như vậy lập tức vui vẻ, thầm nghĩ nếu trẫm thật sự có biện pháp, tất nhiên sẽ lấy nó đi bán với giá cao nhất, dù sao thứ đồ chơi này muốn phát triển rộng rãi chắc chắn mọi người sẽ biết, có giấu cũng giấu không được.

"Trẫm không hiểu chuyện trồng trọt, cũng không thể nói, các ngươi muốn học tập thì đi tìm đại thần quản việc đồng áng đấy, cứ nói trẫm đã chuẩn, bảo hắn ta dẫn các ngươi đến ngự điền nhìn xem."

Bùi Càn hiếm khi hào phóng như vậy, sứ thần Udo vẫn còn lo lắng: "Nghe nói dân chúng quý quốc vẫn trồng trọt giống như những năm qua, bệ hạ người hãy để Hoàng hậu nương nương chúc phúc một lần, mặc kệ năm nay có tốt hay không thì mùa màng vẫn sẽ bội thu, người xem có thể hay không...?"

"Đây không phải do trẫm cầu xin, trẫm còn không thể có được, ngươi cũng đừng nghĩ đến."

Sau khi được một mùa bội thu, Bùi Càn nói không ít lời hay với Hoàng hậu của y, muốn cho Hoàng hậu nói với bên trên một chút, sau này đều như vậy, mỗi năm mùa màng bội thu có được hay không?

Hoàng hậu tràn đầy trìu mến nhìn sang nói chỉ có ba năm, bảo y cố mà quý trọng.

Lúc ấy Bùi Càn có một chút tiếc nuối, nhưng y nhanh chóng hiểu rõ. Chúc phúc cho thế gian đối thần tiên trên trời mà nói là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng bọn họ không muốn làm thường xuyên, tại sao đây?

Đạt được quá dễ dàng khiến người ta luôn luôn không biết quý trọng.

Nếu nói trồng như thế nào cũng sẽ không thiệt thòi, đã quen với việc mùa màng bội thu như vậy, một khi trời cao thu hồi ân đức của người, sẽ có rất nhiều dân chúng phải chết đói, có thể bọn họ đều sẽ quên mất trồng trọt như thế nào.

Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của sứ thần Udo, Bùi Càn nói cho họ biết, đây là lễ vật trời cao đưa tới sau khi Hoàng hậu lên làm mẫu nghi thiên hạ, chỉ có dân chúng Lương quốc nhận được, muốn được thơm lây cũng chỉ có cách ―― gia nhập Lương quốc.

Sứ thần cười khan một tiếng.

"Hoàng Đế bệ hạ thật biết nói đùa."

"Nói đùa à? Trẫm nói đùa lúc nào? Dù sao việc này không phải do trẫm quản, nếu ngươi chưa từ bỏ ý định có thể nói với Hoàng hậu một chút, Hoàng hậu của trẫm có lai lịch và bản lĩnh lớn, nếu ngươi có thể khiến nàng cảm động, vậy có thể xoay chuyển cũng không nhất định."

...

Những sứ thần này cũng đi qua một số quốc gia khác, ở các quốc gia khác, quyền lực lớn nằm trong tay người nào tất nhiên lời hắn nói có trọng lượng, bất cứ chuyện gì đều có thể trao đổi với hắn.

Bên Lương quốc này không cần phải nói, đế vị của Bùi Càn cực kỳ vững chắc.

Lẽ ra tất cả mọi chuyện liên quan tới hai nước y đều có thể quyết định, nói tất nhiên có thể giữ lời, kết quả vị Hoàng đế bệ hạ này không tiếc rẻ chút nào chỉ cho sứ thần con đường sáng, y nói y không được, y còn để cho người ta đi tìm Hoàng hậu.

Nói thế nào?

Y cũng thật sự không sợ người ta xem thường, quả thật Hoàng đế này rất thẳng thắn.

Bùi Càn không chỉ khuyến khích người ta đi tìm Hoàng hậu, còn tự mình nói cho Hoàng hậu biết trẫm khuyến khích người ta đi tìm nàng rồi. Phùng Niệm vốn cho rằng y đi tìm nàng nói về vấn đề dạy dỗ nữ nhi, nói qua nói lại lại kéo đến chuyện này.

"Người thật sự không lo lắng sao?"

Bùi Càn uống một ngụm trà: "Trẫm cần lo lắng cái gì?"

"Người không sợ bọn họ nói quá thê thảm thần thiếp mềm lòng thật sự thay bọn họ cầu xin trên trời à?"

"Nàng hả? Không thể nào, nữ nhân có tâm địa cứng rắn nhất mà trẫm từng gặp chính là nàng đấy." Còn nhớ lúc trước, y bị chân nhỏ của Lệ phi hù dọa, Phùng Niệm còn cười ha ha ha. Lúc mang thai Lục Lục vừa xử lý chính sự vừa đi theo chịu khổ, nhịn không được tố khổ một chút nữ nhân này đã nói những gì? Nàng nói lúc này mới đến đây? Chân chính khổ còn ở phía sau. Đối với người bên gối còn như vậy, đối với Udo không liên quan gì nàng còn có thể sinh ra lòng đồng tình ư?

Bùi Càn không tin.

Phùng Niệm cho y một ánh mắt bản thân người hãy tự trải nghiệm.

Bùi Càn sững sờ một chút nói: "Thật sự để bọn họ bội thu ba năm cũng không phải chuyện gì lớn. Udo quốc không có nhiều đất có thể trồng trọt là một mặt, mặt khác nếu thật sự bội thu bọn họ sẽ không mang theo thành ý đến đáp tạ ta ư? Tư thế làm không tốt thì bọn họ chính là kẻ bạc tình bạc nghĩa, trẫm nhất định sẽ phái sứ đoàn chính nghĩa xả một hơi cho Hoàng hậu."

"Bản cung giúp người là vì để bọn họ cảm tạ ta sao? Người không cần phá hỏng thanh danh của ta!"

"Nàng không màng thứ đó, trẫm lại không thể nhìn nàng chịu uất ức."

Phùng Niệm nhịn không được hỏi trong group: "Bùi Càn và Lưu Bang thật sự không phải là thân huynh đệ sao? Mọi người đánh giá một chút, ta cảm thấy chỉ cần ta dám cho Udo quốc chỗ tốt, quay đầu Bùi Càn dám mặt dạn mày dày để cho người ta báo đáp ân tình, nếu người ta không trả, hắn sẽ lập tức xuất binh đánh người ta."

Lữ Trĩ: "Lưu Bang nói không sai, nên như vậy, hắn nói nếu mình là Bùi Càn, có một vị Hoàng hậu như muội, đã sớm đánh hạ một vòng xung quanh rồi."

Bao Tự: "Đã nhìn ra, Lưu Bang là thật lòng hâm mộ."

Phùng Niệm: "Ta đây còn đang truyền bá Phật pháp, hắn vô duyên vô cớ muốn đi xâm lược người ta, ta có thể giúp hắn sao? Giúp hắn không phải trợ Trụ vi ngược?"

Đát Kỷ: "... Muội nói thì nói, làm gì chửi xéo Đại Vương nhà ta?"

Phan Ngọc Nhi: "Với Đại Vương nhà tỷ, cần gì phải chửi xéo chứ? Chỉ đích danh thì như thế nào? Hai người nhà tỷ dám làm không dám nhận sao?"

Vương Chính Quân: "Hiện tại chính là thiên hạ thái bình không có cơ hội cho hắn xuất binh, @ Phùng Niệm, muội bằng lòng cho cơ hội này hắn có gì không vui vẻ chứ? Udo quốc này am hiểu luyện thép có đúng hay không? Muội để bọn họ bội thu ba năm Bùi Càn dám đưa tay đòi người ta đao thép dao găm, không cho chính là vong ân phụ nghĩa, đánh bọn họ chính là trừ bỏ tai hoạ, đảm bảo hắn có thể tập hợp trí tuệ văn thần cả triều để viết ra một bài hịch văn* phê phán."

*thể văn nghị luận thời xưa, thường được vua chúa, tướng lĩnh viết ra dùng để cổ động, thuyết phục đấu tranh chống thù trong giặc ngoài.

Trần Viên Viên: "Dù sao Bùi Càn này, thật sự là không chịu thiệt thòi."

Đông Ca: "Có vẻ như vừa nãy hắn cũng nghĩ đến có thể làm như vậy, hiện tại được như mong đợi rồi."

Triệu Phi Yến: "Hắn muốn cái rắm, mẫu nghi thiên hạ chỉ có thể ban phúc cho dân chúng Lương quốc, đâu thèm quản hàng xóm sát vách chứ?"

...

Không sai, là không quản được, Phùng Niệm chỉ trêu đùa y, nhưng Bùi Càn không biết. Lúc đầu y cảm thấy Hoàng hậu nhà mình không thể nào hào phóng trợ giúp người ta, vẫn luôn không nghĩ đến mặt kia, bây giờ nghĩ đến, cả người ngồi không yên.

"Ngẫm lại cả nước gặp phải thiên tai đáng thương biết bao, chúng ta bán một chút lương thực cũng chỉ trị ngọn không trị gốc, nếu không tâm can nàng năn nỉ nhạc phụ nhạc mẫu trên trời một chút, giúp người ta đi."

Vừa rồi Phùng Niệm còn ngồi trên giường nhỏ đấy, lúc này đã đứng lên, chuẩn bị trở về Trường Hi cung, trước khi đi còn cười tủm tỉm nói: "Là người nói, nữ nhân trong thiên hạ chỉ có thần thiếp tâm địa cứng rắn nhất, ta có thể giúp bọn họ sao?"

Nàng nói xong là rời đi, ngược lại là Bùi Càn, nếu lúc trước Phùng Niệm nói thẳng mặc kệ, y sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nàng là Hoàng hậu của ta sao có thể giúp kẻ địch được?

Nhưng tình huống bây giờ, y rất buồn bực, cảm giác mình thiệt thòi lớn rồi.

Y buồn bực là được rồi, thấy y buồn bực thì trong lòng Phùng Niệm rất sảng khoái, lúc đầu bởi vì nữ nhi nói muốn móc tròng mắt người ta khiến nàng giật nảy mình, nghĩ đến nếu tiếp tục để nàng tự do phát triển như thế quả thật là nguy hiểm! Hiện tại trong lòng vui vẻ cảm thấy vấn đề này không lớn, cho dù Lục Lục có tật xấu nhỏ như vậy, nhưng nàng có một đức tính tốt, đó là biết nghe lời!

Làm rõ ràng nói không thể, nàng có thể nhớ kỹ sẽ không làm loạn.

*

Miệng của người hầu trong Trường Hi cung vẫn tương đối chặt chẽ, hầu hết khi mọi người không biết có nên nói ra hay không thì sẽ không nói lung tung với bên ngoài.

Pháp Hi Nhĩ tới giải tảng đá trong một ngày, bên ngoài rất ít người biết được. Cho đến khi Tô phi vì tò mò sang xem một chút, nàng ta nghe nói người ở chỗ Hoàng hậu nương nương nên muốn đến xem bộ dạng người này dài ngắn như thế nào, chỉ thế mà thôi, nào biết được vừa tới đã thấy được cảnh Pháp Hi Nhĩ đang siêng năng chăm chỉ làm việc.

Tô phi đi tới bên cạnh nhìn hắn ta, đi qua mới ngoắc ngoắc ngón tay bảo người hầu Trường Hi cung tới, nhỏ giọng hỏi: "Nàng ta chính là người Udo quốc đưa tới sao?"

Tiểu thái giám gật đầu một cái.

“Lại bị các người sai khiến làm việc này à? Nàng ta không ầm ĩ sao?"

Tiểu thái giám nói: "Là Hoàng hậu nương nương sắp xếp, vừa đến đã sắp xếp như vậy rồi."

Sau khi Tô phi nghe xong, cảm thấy kính nể.

Quả nhiên không hổ là Hoàng hậu nương nương, không nói những thứ khác, dũng khí này cũng không phải là những phi tần khác sánh kịp. Vậy mà để mỹ nữ ngoại quốc đưa tới làm loại việc này, Tô phi đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu nàng ta là người kia, nàng ta tuyệt đối không dám, cũng chỉ tìm một nơi hẻo lánh Hoàng Thượng sẽ không tuỳ tiện đi tới cung cấp cho nàng ta ăn ngon uống sướng.

Sau khi vào bên trong, Tô phi giơ ngón tay cái ở trước mặt cho Phùng Niệm: "Hoàng hậu nương nương thật sự là tấm gương cho chúng ta."

Bỗng nhiên nghe được một câu như vậy, Phùng Niệm cười hỏi nàng ta mắc bệnh gì rồi? Đột nhiên nói câu này.

"Người ở bên ngoài kia, chỉ có người dám đối đãi với nàng ta như vậy."

"Các người cảm thấy ta cố ý muốn chỉnh nàng ta sao?"

Trên mặt Tô phi viết rõ: Chẳng lẽ không phải?

"Đương nhiên không phải, ta thấy nàng ta rảnh đến mức không có việc gì đi giành chén cơm của Bảo Đại Thụy Châu, mới sắp xếp chuyện gì đó cho nàng ta làm. Cũng không thể để cho người ta giống như cọc gỗ đứng bên cạnh ta chứ? Như thế nàng ta không khó chịu ta còn không được tự nhiên đó." Phùng Niệm nói với Tô phi, vị mỹ nữ này không giống những mỹ nữ khác, để cho người ta ăn không ngồi rồi nàng ta mới không thoải mái, như bây giờ nàng ta rất tự tại. Cũng không có người nào cưỡng chế yêu cầu nàng ta phải làm bao nhiêu trong một ngày, nhưng bản thân nàng ta là người chăm chỉ, tích cực chủ động như vậy sao có thể không tình nguyện chứ?

Để Pháp Hi Nhĩ nghe nói như thế chỉ sợ sẽ nội thương.

Hắn ta ưa thích việc này hồi nào?

Chỉ là được sắp xếp làm việc này, xuất phát từ cân nhắc lâu dài cảm thấy nghe lời nàng nói tương đối tốt, làm việc này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, khó hiểu hơn là giải thạch suốt một ngày, hắn ta cảm thấy mình cũng hiểu biết về phỉ thúy được một chút. Hắn ta còn tìm được niềm vui từ đó, ngay từ đầu là trực tiếp quan sát bên trong, hiện tại hắn ta sẽ xem biểu hiện bên ngoài một chút, tự mình đoán màu sắc thế nước và phân bố của phỉ thúy ở bên trong. Lúc đầu đoán đúng rất ít, hai ngày nay nhìn tảng đá nhiều, hắn cũng lần mò được một ít quy luật rồi.

Người khác nhìn hắn ta giống như nhìn đồ đần, đều nói đổi thành người khác đã không làm từ lâu, đây là xuất thân quý tộc còn chịu mệt nhọc tốt hơn người hầu.

Có trời mới biết Pháp Hi Nhĩ tìm được niềm vui từ đó, còn ôm tấm lòng muốn học tay nghề.

Nhớ đến Hoàng hậu Lương quốc nói nàng có một kho đá, bình thường đúng là không có cơ hội học tập nghiên cứu tốt như vậy, bây giờ là cơ hội tăng thêm kiến thức đưa tới cửa.

Tóm lại bản chất việc này chính là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, hai người đều rất hài lòng.

Phùng Niệm quan sát hai ngày, cảm thấy phẩm chất của mỹ nhân Udo này xem như không tệ, nói ít, kiên nhẫn tốt, làm việc đến nơi đến chốn. Thậm chí nàng có lòng dạ thanh thản tán gẫu với đối phương, hôm nay, sau khi Tô phi rời đi, Phùng Niệm chuẩn bị nước trà điểm tâm mời nàng ta cùng nhau dùng trà chiều, nàng hỏi chút về chuyện của Udo quốc.

Nếu là Pháp Đồ Na, có lẽ sẽ nói không nên lời manh mối gì, tầm mắt và học thức của Pháp Hi Nhĩ so với muội muội cao hơn rất nhiều, hắn ta nói một chút về phong thổ, rất tự nhiên dẫn chủ đề tới tình hình thiên tai của Udo quốc trong năm nay, còn dùng đôi mắt sâu thẳm màu lam nhìn Phùng Niệm nói: "Người là thiên nữ, có thể thay quốc gia chúng ta nói chuyện hay không? Quốc gia chúng ta không có đồng ruộng phì nhiêu như vậy, bình thường thu hoạch mới miễn cưỡng đủ ăn, giống như năm nay nếu tình huống này lại tiếp tục kéo dài, dân chúng sẽ không có đường sống."

"Đây là khảo nghiệm, một quốc gia không thể ứng đối nguy cơ tốt, sớm muộn cũng sẽ biến mất trong dòng sông lịch sử, ngươi hiểu chứ?"

Pháp Hi Nhĩ biết nàng không muốn ra tay rồi.

"Người nói đúng, nhưng dân chúng quá đáng thương."

Phùng Niệm nói tất cả mọi người phải học tự cứu lấy mình, trông cậy vào nhờ vã lực lượng của người khác để vượt qua khó khăn không thực tế, phải luôn luôn nắm giữ vận mệnh ở trong tay của mình.

"Đất đai không đủ phì nhiêu, các ngươi nên nghĩ biện pháp đi cải tạo nó, để nó trở nên phì nhiêu. Nếu như cải tạo không được, vậy thì gieo trồng những loại có thể sinh trưởng trên đất đai cằn cỗi mà không cần tốn quá nhiều nước và phân bón. Nên tích trữ càng nhiều lương thực vào những năm thái bình, mình trồng không được thì mở ra con đường buôn bán, phát triển ngoại thương. Chẳng phải các ngươi biết cách luyện thép sao? Đại khái có thể dùng sản phẩm từ thép giao dịch lương thực với các nước lớn."

"Ngoại quốc cần chủ yếu là thép để chế tạo vũ khí, bán vũ khí cho người khác với số lượng lớn, đối với chúng ta không có chỗ tốt."

Phùng Niệm muốn đập một cuốn sách lịch sử cho nàng ta.

Lịch sử đều đã chứng minh bế quan toả cảng càng dễ chết hơn đấy, trong thời gian ngắn cắt đứt giao lưu với các quốc gia khác nhìn giống như an toàn, nhưng nhìn lâu dài sẽ chỉ khiến mình tách rời với người khác, điều này vô cùng bất lợi.

Đáng tiếc bên này chưa có trường hợp kinh điển nào bởi vì phong bế khiến quốc gia lạc hậu cuối cùng dẫn đến vong quốc, nàng đành đưa ra chủ ý khác nói: "Mua bán nhất định phải làm, muốn để quốc gia của mình luôn có ưu thế cũng cần có biện pháp, các ngươi có thể tiếp tục ưu hóa phương pháp luyện thép, ưu hóa thiết kế chế tạo vũ khí, sợ mình không có át chủ bài phòng thân chỉ cần giữ chặt đồ tốt ở trong tay mình, tùy tiện bán một chút thứ phẩm, chỉ cần có thể đảm bảo thứ phẩm ngươi xuất ra vẫn là hàng tốt, loại buôn bán kiếm lời này người khác muốn đánh ngươi còn phải ước lượng một phen."

Lần này không chỉ Pháp Hi Nhĩ ngạc nhiên, Lưu Bang nghe xong lại kích động muốn xử lý Hoàng đế để mình đăng cơ.

Phùng Niệm thầm nghĩ ta chỉ giả vờ tùy tiện nói một chút thôi, muốn làm chuyện này rất khó, ngươi cho rằng lưu lại át chủ bài hơn nữa thứ phẩm phải chất lượng hơn người khác rất dễ dàng sao? ? ?

Nhưng Pháp Hi Nhĩ nghe xong lại cảm giác có thể làm được.

Trước đó nói muốn học tập Hoàng hậu Lương quốc chỉ là tùy tiện nói một chút, tìm một lý do trà trộn vào đây mà thôi, nói trắng ra là hắn ta muốn đến dụ dỗ để cho người tự nguyện giúp hắn ta. Mấy ngày kế tiếp Pháp Hi Nhĩ đã nhận ra được có lẽ kế hoạch này không làm được, nữ nhân này không phải loại ngu ngốc dễ lợi dụng, nàng rất thông minh, lời nói đều rất có trí tuệ.

Hiện tại Pháp Hi Nhĩ thật sự muốn nghe nàng nói nhiều một chút, cho dù không lừa được người, lừa gạt một chút tri thức trở về cũng không lỗ.

...

Lúc đại lão giả nữ đang điều chỉnh kế hoạch, Tô phi đã truyền chuyện cười này ra khắp trên dưới hoàng cung.

Được rồi, hiện tại người người đều biết cống phẩm Udo đang làm lao động khổ sai cho Hoàng hậu.

Trong cung đều biết, tôn thất bao gồm đám đại thần có thể không biết ư?

Sau khi bọn họ biết rồi gặp lại đám người Udo quốc đều sâu sắc đồng tình. Thân phận Hoàng hậu nương nương quả thật quý giá, cũng xứng với những lời ca tụng của dân chúng, nhưng máu ghen của nàng thật sự là quá lớn.

Ngươi xem một chút người này còn không phải đưa cho Hoàng Thượng, cũng bị phái đi mở tảng đá.

Bảo Âm và Tần thị cũng lần lượt tiến cung đi xem náo nhiệt, Bảo Âm tò mò người này đã làm gì chọc giận mẫu hậu rồi? Về phần Tần thị, nàng ta tới vì phát hiện xu thế tương lai lại thay đổi.